Dịch: Niệm Di
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Lời nói của Kế Duyên khiến lão ăn mày sửng sốt. Lão ta nhìn thi thể của lão Hoàng đế trên giường rồi nhìn Kế Duyên đã rời đi, thần thái tỏ vẻ phức tạp hiếm thấy.
"Này..."
Lão ăn mày thở dài, cũng quay người rời đi.
Tiếng khóc ngoài tẩm cung vang lên rung trời vì Hoàng đế đã băng hà. Tất cả các cung nhân và thị vệ trong đại nội hoàng cung đều quỳ gối về phía tẩm cung. Chẳng lâu sau, nỗi mất mát trước sự ra đi của Nguyên Đức Đế sẽ được loan truyền khắp cả nước.
Lão ăn mày ra khỏi hoàng cung chỉ trong vòng vài bước, chứng kiến cảnh Âm sai rời đi từ phía xa.
Linh hồn của lão Hoàng đế vừa rời khỏi thân thể đã được Âm sai dùng ô để che chắn ánh sáng mặt trời, tránh cho việc hồn thể bị tổn thương hay bị gió đêm thổi mất. Do nhân khí còn chưa tan hết, đó vẫn chưa phải là quỷ hồn.
Thầm quyết định trong lòng, lão ăn mày vận dụng pháp lực, lướt đi như bay, đuổi thẳng về phía trước, trong chốc lát đã xuất hiện ngay cạnh Âm sai. Ông ta rút ra một sợi dây đỏ dài nhỏ từ trong túi áo rách nát ra rồi ném về phía linh hồn của lão Hoàng đế.
Dây đỏ quấn thẳng vào lưng lão Hoàng đế trong khi bản thân ông ấy và vị Âm sai cạnh bên không hề hay biết gì cả.
Sau khi làm xong, lão ăn mày bèn vỗ nhẹ hai tay, bỏ đi theo hướng khác.
Kế Duyên đã đi trước một bước, không thèm đếm xỉa đến lão ăn mày nữa. Tuy rằng đúng là do hắn dẫn người đến đấy, nhưng cũng không thể khống chế quyền tự do của người khác. Kế Duyên rời khỏi hoàng cung một mình, rảo bước chân trên con phố Vĩnh Ninh Nhai giữa Kinh Kỳ phồn hoa.
Đường phố tấp nập những người buôn kẻ bán đến từ khắp trời Nam biển Bắc. Dù biết tin lão Hoàng đế băng hà, những người này cũng chỉ thốt lên một tiếng "Ồ" hoặc "Thế à?" sau những buổi trà dư tửu hậu.
"Kế tiên sinh, Kế tiên sinh, xin dừng bước!"
Nghe giọng lão ăn mày gọi, Kế Duyên dừng bước, vừa quay lại đã thấy ông ta đến ngay bên cạnh.
Chờ lão ăn xin đến, hai người cùng nhau bước về phía trước.
"Thế Kế tiên sinh định quay lại Kê Châu à?"
"Về trước một chuyến đã, bận bịu ít lâu rồi lại đi."
Nghe câu trả lời của Kế Duyên, lão khất cái chỉ nói "À" nhẹ rồi cả hai đều im lặng, cứ thế mà đi thẳng đến hướng miếu Thổ địa.
Lúc này, hai người di chuyển bằng tốc độ của dân thường đi bộ; mãi tới lúc đến trước miếu Thổ địa, lão ăn mày chợt hỏi một câu.
"Kế tiên sinh, nếu lúc ấy lão Hoàng đế chọn bánh trung thu của tiên sinh, phải chăng tiên sinh sẽ nhắc nhở ông ấy một chút?”
Đôi khi, Kế Duyên cũng cảm giác rất bất đắc dĩ. Những người có tu vi cao thâm này luôn luôn suy nghĩ phức tạp, nhưng bản thân hắn lại nhìn nhận những chuyện ấy khá đơn giản, cứ như số một và số hai thôi.
Đoán chừng, lão ăn mày đang suy nghĩ lý do vì sao một người như hắn lại đột nhiên để mắt đến lão Hoàng đế, hay là hắn đã chú ý đến vị cửu ngũ chí tôn ấy lâu nay. Tuy nhiên, hành vi của hắn ngày hôm qua chỉ là cảm xúc nhất thời, nảy lòng tham đột ngột mà thôi.
"Lỗ lão tiên sinh, chỉ cần nghĩ đơn giản rằng, nếu ông ta bắt được thì là bắt được thôi. Kế mỗ vẫn chưa nghĩ đến tình huống đó, tựu chung chỉ là một cái bánh."
"Chẳng lẽ tiên sinh không cố ý tặng bánh à?"
Lão ăn mày lại hỏi. Vốn dĩ Kế Duyên định nói "ngài nghĩ nhiều rồi", nhưng đột nhiên hắn không còn hứng thú nói chuyện với ông ta nữa.
"Chuyện đến nước này, Lỗ lão tiên sinh còn đào sâu vào để làm gì?"
Lão ăn mày đành cười trừ.
"Kế tiên sinh cảm thấy nói chuyện với lão ăn mày này nhàm chán rồi hả? Thật ra, về tu vi và tâm cảnh, lão ăn mày ta còn kém hơn tiên sinh nhiều. Bằng vào cách cư xử của Dương Tông trước khi chết, quả thật đã đủ xứng đáng trở thành đệ tử của lão ăn mày này. Chính ta đã làm tiên sinh thất vọng rồi.
Cho dù không phải là một vị đệ tử sắp tắt thở, thì nếu tư tưởng bị lệch lạc đi, dù còn sống hay đã chết, thì cũng đều hỏng chuyện. Giữa lão phu và Dương Tông, vấn đề này có ý nghĩa khác nhau. Người chết như đèn tắt, nếu thân thể và hồn phách bị tha hóa, thế thì đã không còn là một con người toàn vẹn..."
Nghe được lời này của lão ăn mày, Kế Duyên quay đầu nhìn lão trong vô thức, dường như đang tự hỏi hàm ý sâu xa trong câu vừa rồi?
"Thế nào? Chẳng lẽ Lỗ lão tiên sinh chợt đổi ý, muốn nhận Dương Tông làm đồ đệ ư? Nhưng tiên sinh cũng đã nói, người chết như đèn tắt; trước đó ông vẫn luôn cố chấp về vấn đề toàn vẹn giữa thân và hồn mà, nay muốn đổi ý ư?"
Cả hai người đã đến miếu Thổ địa. Thằng nhóc ăn mày chạy ùa ra, thế là cuộc nói chuyện đành tạm dừng.
Vì Kế Duyên và lão ăn mày đều không dùng Chướng Nhãn pháp, thế nên Thổ địa công cũng không hiện thân.
"Lỗ gia gia!"
Nhóc ăn mày tung tăng chạy đến, quần áo trên người phình rộng ra. Chắm mẫm đấy là đồ cúng trên bàn thờ rồi, vốn dĩ thằng bé này cũng không phải phường trộm cắp.
"Chào Kế tiên sinh!"
Vừa đến trước mặt, nhóc ăn mày chào hỏi Kế Duyên trước, sau đó nép sát bên người lão ăn xin. Nó khoe với ông ấy mớ kho báu mà bản thân vừa lấy được bên trong túi hành khất của mình.
"Đi nhanh lên! Mặc dù là do Thổ địa công tặng cho con, nhưng nếu để ông coi miếu trông thấy, coi chừng lấy chổi rượt đánh ngươi đấy!"
Nghe Kế Duyên nói đùa như thế, nhóc ăn mày hốt hoảng, vội vàng lôi kéo lão ăn mày chạy khỏi đây.
Ba người khom lưng vái nhẹ về hướng miếu Thổ địa rồi xoay người rời đi. Một lát sau, Kế Duyên và lão ăn mày tiếp tục bàn luận về chủ đề vừa rồi.
Rốt cuộc, lão ăn mày cũng muốn kết giao một chút của Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, ngài có thấy kỳ quái khi trông thấy cảnh ta bị chém đầu ngày hôm đó hay không?”
Làm sao có thể quên được, Kế Duyên gật đầu thẳng thắn.
"Ngày đó, ta cảm giác ra được, chắc chắn là Lỗ lão tiên sinh đã bị chém đầu, thay vì dùng Chướng Nhãn pháp để trốn tránh. Máu đỏ tung tóe cũng là thật, quả thực rất kỳ quái. Nếu theo lẽ thường, dù đứng trong hàng ngũ tu chân, nếu một người không vận dụng dị thuật hoặc không có cơ thể đặc biệt mạnh mẽ, nếu cứ bị chém thẳng vào đầu như thế, chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Khà khà..."
Lão ăn mày không thể kiềm nén được nụ cười, thầm nghĩ cuối cùng cũng có lúc Kế Duyên bắt buộc phải bội phục vì nhìn không thấu thủ pháp của lão.
"Ta định nhận Dương Tông làm đồ đệ. Chờ đến lúc y thụ hình nơi Âm ti, ta sẽ đến Âm phủ tại Kinh Kỳ xin lãnh người. Tiên sinh không cần đi cùng lão phu, nhưng ta kính nhờ tiên sinh để lại một tờ Pháp lệnh. Có lẽ bên phủ Kinh Kỳ ấy sẽ nể mặt tiên sinh."
"Chuyện này không khó, chỉ là mỗ đang rất tò mò. Theo lời Lỗ lão tiên sinh, ngài định giúp thân và hồn của Dương Tông hóa nguyên vẹn à?"
Thật ra, nếu quỷ muốn tu hành, quả thật rất khó, thậm chí theo Thần đạo cũng cực kỳ gian nan. Bởi vì quỷ hồn không có thân thể hoàn chỉnh nhưng lại tu hành theo cách tạo dựng pháp thể kim thân, đồng nghĩa với việc xây dựng nên một thân thể toàn vẹn. Trong khi đó, trông lão ăn mày cũng không định để đệ tử mình đi theo con đường tu Thần đạo.
Hiếm khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc và tò mò của Kế Duyên, bất chợt lão ăn mày thầm cảm thấy vô cùng đắc ý.
"Lão ăn mày ta đây đã nghiên cứu một môn dị thuật từ rất lâu, chuyện bị chặt đầu kia chỉ là một trong số những công hiệu của dị thuật ấy. Trăm năm trước, lão phu đã trồng một vài đoạn Bích Ngọc Liên, hiện tại đã có 35 đóa hoa và mười mấy đoạn thân cây khác. Loại thực vật này vô cùng quý giá, có tác dụng nuôi dưỡng hồn phách khi đã rời khỏi thân thể người, cũng giống như các loại Tiên trúc vậy. Nhờ vào đó, lão phu có thể tạm thời giữ hồn của Dương Tông không rơi vào Quỷ đạo. Sau đó, Kế tiên sinh đoán thử xem, lão ăn mày này sẽ làm gì?”
Ngay lúc lão ăn mày nhắc đến Bích Ngọc Liên, Kế Duyên chợt nghĩ đến một bức tranh trong đầu. Đó là hình ảnh một đứa trẻ mũm mĩm mặc yếm đỏ, tay cầm Hồng Lăng, chân đạp trên một chiếc vòng lửa.
“Có phải Lỗ lão tiên sinh định nói với Kế mỗ rằng, ngài dứt khoát dùng củ sen Bích Ngọc Liên để tái tạo một cơ thể bằng xương bằng thịt khác cho Dương Tông phải không?”
Lao ăn mày đang chờ Kế Duyên trả lời “Quả thật là ta không biết”, sau đó kể cho hắn nghe một đáp án ngoài ý muốn. Có ngờ đâu, kết quả là ông ta lại nghe được chính cái đáp án ấy từ miệng Kế Duyên. Thế nên lão ăn mày há mồm, trợn mắt, bật thốt lên:
“Thế mà tiên sinh cũng đoán ra được à?”
Cần gì phải đoán?
Khóe miệng Kế Duyên giật nhẹ, đồng thời một hình ảnh khác lại hiện ra trong đầu hắn. Đó là vị lão Hoàng đế dù tiều tụy nhưng vẫn đầy khí thế không giận tự uy Dương Tông, đồng thời hình tượng ấy dần dung hợp với hình ảnh của cậu bé Na Tra mập mạp.
"Ái chà...”
Không thể nào tưởng tượng thêm về hình ảnh này nữa.
“Này, Kế tiên sinh, ngài thấy thế nào?”
“Lỗ lão tiên sinh, nếu tiên sinh định tái tạo cơ thể bằng xương bằng thịt cho Dương Tông, vậy ông định nặn y lại thành một đứa bé hay vẫn duy trì hình thể nguyên dạng vậy?”
Lão ăn mày cảm giác vô cùng khó hiểu, trong khi Kế Duyên vẫn tỏ vẻ nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, chẳng hề tỏ ra thái độ kinh ngạc, thậm chí còn hỏi dò thêm một vấn đề khá kỳ quái nữa.
“Dĩ nhiên là giữ nguyên bộ dáng ban đầu, chẳng lẽ nếu nặn thành một đứa trẻ thì có lợi ích gì khác ư?”
Phản ứng vừa rồi của Kế Duyên buộc lão ăn mày phải suy nghĩ theo hướng này.
"Không, không, giữ nguyên bộ dạng ban đầu là tốt rồi. Nặn thành trẻ con cũng chẳng có ích lợi gì khác cả!"
Kế Duyên xua tay khiến lão ăn mày nhìn hắn đầy nghi hoặc. Đối với lão ăn mày, Kế Duyên luôn rất thần bí từ trước đến nay; ông ta chẳng biết người này đang nghĩ gì. Cuối cùng, lão ăn mày chỉ có thể hỏi xin tờ Pháp lệnh rồi dẫn nhóc ăn mày đến Âm ti.
Đáng tiếc là hiện tại Kế Duyên không thể nhìn thấy gì thêm nữa. Hình phạt dành cho Dương Tông tại Âm ti sẽ còn tiếp diễn trong một lúc lâu. Dĩ nhiên, hắn không hề thích quan sát người khác chịu khổ hình.
Lão ăn mày đã trồng và chăm sóc Bích Nguyệt Liên ở nơi khác. Bên cạnh đó, do lão ấy luôn luôn cố gắng che giấu gốc gác của bản thân trong khi môn thuật pháp này chính là một diệu pháp đặc thù, nên chắc chắn lão không bao giờ để người ngoài có thể nhòm ngó đến.
Nói bóng nói gió vài lần, lão ăn mày đều giả ngu. Thế là, Kế Duyên ước chừng mình không thể nào quan sát được quá trình nặn người rồi, cuối cùng đành cáo từ rời đi.
...
Tin Hoàng đế băng hà quả thực là một sự kiện lớn đối với Đại Trinh, nhưng đồng thời cũng chẳng quá quan trọng nếu đứng ở vị trí của cư dân bách tính phổ thông.
Ngoại trừ mấy ngày đầu còn hào hứng bàn tán khi biết tin, sau đó guồng sống vẫn cứ quay về với chuyện cơm áo gạo tiền.
Trong nháy mắt, đã đến ngày cuối cùng của năm Đinh Hợi.
Vào ngày 30 chuẩn bị đón năm mới, mọi hộ gia đình ở Kê Châu đều trang trí nhà mình bằng cách dán đầy hoa sen đỏ bằng giấy, nhà nào khá giả hơn thì treo đèn lồng đỏ. Và nếu có thể, họ cũng treo đèn lồng đỏ. Các tay phú hộ cũng sớm để sẵn pháo sáng, chưa kể đến bữa cơm tất niên đã được chuẩn bị một cách tỉ mỉ.
Bên trong trạch viện của Ngụy gia tại Đức Thắng phủ, một người phụ nữ đang ngồi trong nhà, thất thần nhìn ra cửa.
“Thế là đã đêm ba mươi rồi...”
Chỉ trong chốc lát, tuyết bắt đầu rơi dần.
“Phu nhân, trời lạnh rồi, người có cần đóng cửa lại không?”
Nha hoàn cạnh bên chợt hỏi khi vừa thấy cơn gió tuyết thổi ngang.
“Không cần, ngắm tuyết cũng tốt mà.”
Đúng lúc này, có bốn người bước đến cổng chính của tòa phủ Ngụy gia. Hai người đầu lĩnh bước rất vội vàng, tỏ vẻ nôn nóng khó kiềm chế.
"Đứng lại, các vị là ai? Đến trước cổng Ngụy phủ chúng ta để làm gì?
Ngụy Vô Úy cởi mũ trùm đầu của áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt đầy đặn của mình.
“Ngươi nghĩ xem ta cần làm gì?”
"Gia chủ!" "Là gia chủ!"
Những người gác cổng gần đó đều vô cùng kích động. Ngụy Nguyên Sinh đã không còn kiên nhẫn được nữa, chạy ngay vào trong, vừa đi vừa thét to về phía nội phủ.
“Mẫu thân… Con đã trở lại… Mẫu thân, Nguyên Sinh đã về…!”
Âm thanh này không chỉ lớn mà còn xuyên thấu, vang thẳng vào nơi sâu trong phủ.
Vị phu nhân đang ngồi trong phòng bỗng đứng bật dậy.
“Tiểu Thúy, ngươi có nghe thấy gì không?”
“Dường như thiếu gia đã về rồi?”
Vừa nói đến đây, Ngụy Nguyên Sinh đã phóng bước như gió theo ký ức về vị trí căn phòng của mẫu thân mình, rốt cuộc đến nơi.
“Mẫu thân!”
Mục thị nhìn đứa trẻ bảy tám tuổi trước mặt. Tuy nó đã lớn hơn rất nhiều, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra là Ngụy Nguyên Sinh.
“Nguyên Sinh!” “Mẫu thân!”
Ngụy Nguyên Sinh lao thẳng vào vòng tay của mẹ mình, đồng thời giảm lực để không đẩy ngã bà ấy.
“Tại sao lâu rồi mà không về gặp mẫu thân? Sao lâu đến vậy mà không chịu về nhà?... Mẫu thân cứ tưởng cả đời này cũng không còn gặp lại các ngươi nữa chứ...”
Chờ đợi năm năm dài đằng đẵng, Mục thị không kiềm được nước mắt, lập tức khóc lớn thành tiếng.