LẠN KHA KỲ DUYÊN



Chính tại nơi đây, trong một Vân Sơn đạo quán bình thường trên đỉnh Yên Hà thuộc Vân Sơn, trước bàn ăn trong một phòng bếp đơn sơ mộc mạc, trên bàn còn bừa bộn chén dĩa, cuộc trò chuyện giữa Kế Duyên, Tần Tử Chu và Vân Sơn Quan thậm chí có thể chính là tương lai của Đạo môn chính thống.
Ở cái nơi có linh khí vờn quanh, tinh quang hạ lạc góp phần tạo nên một bầu không khí cực kỳ đặc thù thế này, thời gian thấm thoát đã qua hơn hai ngày.
Lúc này, nhiệt độ ngoài trời vẫn còn khá nóng nực nhưng đống chén dĩa trên bàn vẫn không bốc mùi chút nào.
Sắp xếp lại mọi chuyện một lượt nhưng không quá khắt khe về mặt hệ thống, Kế Duyên lúc này mới đưa lễ vật cho Tần Tử Chu.

Hắn lấy mấy cuốn sách từ trong tay áo ra rồi đặt lên bàn; ngoại trừ hai quyển sách do Kế Duyên tự viết ra, trong đó còn có “Ngoại Đạo Truyện” và “Thông Minh Sách” mà hắn vẫn giữ gìn cho đến bây giờ.
Tần Tử Chu cầm lên một cuốn, mở ra đọc thử.

Nhìn thần thái của lão, Kế Duyên hiểu rằng lão có thể nhận ra đây là Thiên lục thư, chẳng qua điều này cũng đã được dự tính từ trước.

Dù sao Tần Tử Chu cũng có thân thể Thần Dương, tuy tu vi còn thấp nhưng bản chất vẫn bày ra đó.
Còn hai quyển do Kế Duyên tự viết, trên đó ghi chép một ít thuật và pháp trụ cột, bao gồm Chướng nhãn pháp, Mê thần thuật, cơ sở ngự pháp của phong, thủy, lôi, hỏa.

Nhưng tất cả đều có lý giải của Kế Duyên, mấy thứ hàng bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.
“Nếu Tần công rảnh rỗi có thể đọc ‘Ngoại Đạo Truyện’ và ‘Thông Minh Sách’.

Hai cuốn sách này đều được Kế mỗ ghi chú và bổ sung, giúp ngài có thể hiểu thêm một chút về sự tình tu hành giới.

Còn hai quyển kia chủ yếu lưu lại cho các đạo nhân ở Vân Sơn Quan.

Đối với Tần công thì cũng chỉ là tiểu thuật mà thôi.

Tương lai đạo Giới Du Thần tinh tiến sẽ có những thần thông uẩn hóa còn bất phàm hơn nữa.”
Tần Tử Chu bỏ hết sách vào trong ngực, lại chắp tay với Kế Duyên.

“Tần mỗ xin nhận những thứ này!”
Kế Duyên gật đầu.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tề Tuyên và Tề Văn.

Sau hai ngày, hai vị đạo nhân của Vân Sơn Quan gần như đã sắp tỉnh lại kể từ lần tu hành lần đầu tiên.
Quả nhiên không lâu sau đó, khi ánh nắng chiếu sáng Vân Sơn Quan vào buổi bình minh hôm nay, Thanh Tùng và Thanh Uyên đạo nhân đều mở mắt.
Thấy chén đĩa trên bàn, lại nhìn quanh một chút, Thanh Tùng đạo nhân hơi hốt hoảng.
“Trời sáng rồi ư?”
Kế Duyên cảm thấy có vẻ như mình đã từng nghe qua câu này, nhưng hắn cũng không nói rõ sự thực là đã qua hai ngày.
“Ta với sư phụ cứ ngồi ngủ một đêm như vậy sao?”
Thấy mình vẫn còn ngồi trên ghế cả đêm, sống lưng thẳng tắp, Tề Văn hơi kinh ngạc, nhưng sự ngạc nhiên này nhanh chóng bị thay thế bằng cảm giác hưng phấn mạnh mẽ hơn.
Tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng bây giờ Tề Văn vẫn giữ được nét ngây thơ chất phác và sức sống như trước kia.
“Sư phụ, Kế tiên sinh, Tần gia gia! Lúc tu hành, con nhìn thấy dị tượng đấy.

Con thấy dòng suối trong núi cùng với một đầm nước xanh biếc, trên bầu trời hào quang tinh tú sáng chói, có sao băng rơi, có gió lành thổi nhè nhẹ.

Cảm giác kia thật sự kỳ diệu!”
Tề Tuyên cũng chia sẻ cảm xúc của mình.
“Ta cũng nhìn thấy dị tượng.

Ta thấy một ngọn núi ngọc xanh thẳm đón gió mát, ngôi sao trên bầu trời chiếu rọi khắp nơi! Kế tiên sinh, chuyện này có phải nói rõ rằng, ta và Tề Văn có thiên phú trác tuyệt không?”
Kế Duyên suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Tất nhiên là có thiên phú! Cơ mà, loại dị tượng này là do lần đầu đạo khí nhập thể, rất nhiều người tu hành đều sẽ nhìn thấy huyễn tượng, qua lần sau đều không thấy nữa.

Chỉ đợi đến lúc tu vi đủ để khai mở Đan lô, hiện ra Kim kiều thì mới có thể một lần nữa mạnh mẽ mở Ý cảnh ra.

Với lý giải của tiên tu phổ thông, bình thường thì huyễn tượng chỉ có một cảnh tượng sẽ tốt hơn, ví dụ như lửa cháy hừng hực, hoặc lũ lụt ngập tràn.

Chẳng qua, với đặc thù tu hành của Vân Sơn Quan, nhìn thấy cảnh tượng tinh quang cũng là bình thường, cũng mang ý nghĩa ‘tốt hơn’ mà ta vừa nói bên trên.”
“À..” “Thì ra là thế...”
Nghe xong huyễn tượng ban đầu của “mọi người”, sự phấn khởi của Tề Tuyên và Tề Văn thoáng chốc hòa hoãn lại, nhưng bọn họ vẫn kích động như trước.

Hai người bắt đầu cảm nhận dòng linh khí chảy xuôi trong cơ thể, liên tục hỏi thăm Kế Duyên và Tần Tử Chu về vấn đề này.
Đợi đến lúc mặt trời đã lên cao, những câu hỏi của Tề Tuyên và Văn đều đã có lời giải; những thứ khác thật ra cũng không phải quá viễn vông, biết rõ cần phải từ từ tu hành.
Trong hai cánh cửa lớn nhất của việc tu tiên, chuyện đầu tiên là cảm nhận linh khí, đạo khí nhập thể, yếu tố thứ hai chính là hóa ra Âm Dương, mở ra đan lô trong tiểu thiên địa.
Năm đó, Kế Duyên có thể làm một lần là xong.

Bởi vì, bản thân hắn cực kỳ đặc thù, không cần phải vừa quan tưởng Ngũ hành với muôn ngàn cực nhọc, vừa phân tâm ổn định khu vực ý cảnh – nơi có thể dung nạp đan lô, lại còn phải câu thông Ngũ hành, chuyển hóa âm dương, xong hết các bước ấy mới thử ngưng tụ đan lô.
Còn Tề Tuyên và Tề Văn, dù có diệu pháp Thiên địa hóa sinh nhưng sự đặc biệt của diệu pháp đó vẫn có giới hạn.

Độ khó của bước đầu tiên ‘đạo khí nhập thể’ chính là sàng lọc tuyển chọn người có thiên tư, còn bước thứ hai thì phải từ từ thôi.
Thiên tư của Ngụy Nguyên Sinh không kém nhưng cũng phải mất nhiều năm mới kết thành đan lô, dựng lên kim kiều, mở ra uẩn pháp đan điền, sau đó phải củng cố một phen mới có thể xuống núi gặp mẫu thân.

Còn Tề Tuyên và Tề Văn có nền tảng quan tưởng Đạo môn nhiều năm hơn nữa, nên có thể sẽ nhanh hơn một chút, nhưng tuyệt đối vẫn có giới hạn.
Đợi sự hưng phấn của Tề Tuyên và Tề Văn vơi đi, Kế Duyên mới đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Thấy Kế Duyên muốn rời đi, Tề Tuyên bèn gấp gáp.
“Kế tiên sinh, người muốn đi sao? Ngài mới đến một ngày, ta còn chưa chiêu đãi người thật tốt nữa.

Hay ngài ở lại một, hai năm như lúc trước đi? Người, người có ơn truyền pháp...!Ta, ta có thể gọi ngài....”

Luận về truyền pháp Vân Sơn Quan, rốt cuộc công lao chủ yếu vẫn là của Kế Duyên.

Tần Tử Chu thực ra cũng chỉ ở bên cạnh hiệp trợ thôi.
Tề Tuyên nói năng có chút lộn xộn, Kế Duyên mới đưa tay ngăn ông ta lại.
“Có lòng là tốt rồi, đợi ta hoàn thiện ‘Thiên Địa Diệu Pháp’ sẽ quay lại.

Bây giờ ta còn phải đi tìm ‘chữ’ đây.

Tuy ta có truyền pháp cho Vân Sơn Quan, nhưng hành động truyền pháp cũng chưa hẳn gọi là sư thừa.

Ta và ngươi là bạn bè ngang hàng, không cần những thứ hình thức như vậy.”
Nói đến đây, Kế Duyên khẽ cười nhìn về phía Tề Văn.
“Người đồ đệ duy nhất của đạo trưởng chính là người Kế mỗ muốn, ngươi có chịu không? Chúng ta cứ để mọi thứ như cũ là được! Còn về chuyện tu hành, Tần công vẫn sẽ ở lại đây.”
Thanh Tùng Đạo Nhân gãi gãi đầu, cuối cùng chỉ có thể cười phụ họa.
“Mọi thứ như cũ, mọi thứ như cũ!”
Hai đạo nhân Vân Sơn Quan cứ ở đây, cực kỳ tiêu sái.

Kế Duyên đã từng nói qua nên ai cũng hiểu rõ, sẽ không cần phải xoắn xuýt với vấn đề này nữa.
Tề Tuyên, Tề Văn và Tần Tử Chu cùng đưa tiễn Kế Duyên tới ngoài cửa viện, ngàn lời muốn nói cuối cùng cũng chỉ thốt nên câu “Bảo trọng hẹn gặp lại”.

Sau đó, Kế Duyên đằng vân rời đi, phương hướng chính là nơi quẻ tượng chỉ ra.
Thân hình Kế Duyên biến mất ở chân trời, Tần Tử Chu phát hiện ra Tề Tuyên đang vội vàng chạy về đạo quán, còn nói vọng lại.
“Tề Văn, mau đưa cho ta mấy cuốn giấy Tuyên Thành đàn hương lại đây!”
“Dạ? À à, để con đi tìm!”
Hai thầy trò chạy vào bên trong, một người chuẩn bị mấy thứ như bút mực, một người lục tung phòng ốc tìm ra hai trục giấy Tuyên Thành.
Lúc Tần Tử Chu tiến lại nhìn thì cũng không hiểu hai thầy trò này đang muốn làm gì, hoặc nói là Tề Tuyên đang muốn làm gì.

Nhưng lão cũng không hỏi, dù sao người vẫn ở đây thì thế nào cũng sẽ biết chuyện.
Kết quả là, Tề Tuyên trải giấy ra trên chiếc bàn được đặt ngay giữa đại điện, chuẩn bị bút mực.

Trọn vẹn trong ba ngày, không ăn không uống, ngay cả buổi tối mà ông ta vẫn chong đèn vung bút múa chữ.

Sau ba ngày, Tề Tuyên gầy hẳn một vòng, hai mắt thành mắt gấu trúc, nhưng việc cần làm rốt cuộc cũng hoàn thành.
Vào lúc nửa đêm ngày thứ ba, đứng trước một cuộn giấy đặt trên bàn ở đại điện Vân Sơn Quan, Thanh Tùng đạo nhân cười thật thoải mái.
“Ha ha ha ha ha ha ha...!Đã thành, đã thành, không nghĩ tới lại vẽ ra được, thật sự vẽ ra được!”
Lúc này, tinh thần Tề Tuyên đã hiện hết lên vẻ mặt tỏa sáng.

Nghe thấy động tĩnh, Tề Văn và Tần Tử Chu chạy tới, ngoại trừ chứng kiến nét mặt hưng phấn không thôi của Tề Tuyên, bọn họ cũng nhìn thấy hai bức họa trên bàn.
Đây là hai người đang đứng, một người là Tần Tử Chu có râu tóc bạc trắng, vẻ mặt hiền từ, đang vuốt râu.

Một người chính là Kế Duyên mặc trường bào tay áo rộng, đôi mắt xám trắng.
“Trước kia ta đã từng thử, mỗi lần muốn nhớ lại diện mạo của Kế tiên sinh thì vẫn có một vài chi tiết khá mơ hồ, chứ đừng nói gì vẽ tranh về ngài.

Hôm nay, rốt cuộc ta cũng vẽ được rồi!”
“Oa, sư phụ thật lợi hại, vẽ giống hệt Tần gia gia và Kế tiên sinh.

Tần gia gia, người tới đây nhìn xem!”
Tề Văn đứng bên cạnh vỗ tay, rất hào hứng.
Tần Tử Chu nhìn bức tranh vẽ mình và Kế Duyên, vuốt râu tán thưởng một câu.

“Không ngờ Thanh Tùng đạo trưởng vẽ tốt như vậy!”
“Hắc hắc, khen nhầm rồi, khen nhầm rồi, chỉ một lần này thôi.

Nếu bảo bần đạo vẽ lại lần nữa chắc không làm được! Đúng rồi, còn kém một chút.”
Tề Tuyên dứt lời, tập trung suy nghĩ, nín thở, cẩn thận viết hai chữ “Tần” và “Kế” lên bức họa rồi mới chân chính cất bút.
“Tần công, ngài và Kế tiên sinh chính là Tổ sư truyền pháp của Vân Sơn Quan chúng ta.

Ta và Tề Văn có thể không gọi tên này nhưng hậu bối của Vân Sơn Quan không thể không nhớ tới được!”
“Khà khà, tùy ngươi thôi, Kế tiên sinh cũng chẳng quản mấy chuyện này đâu.”
Tần Tử Chu rất tiêu sái, thấy vẻ mặt thành thật của Thanh Tùng đạo nhân cũng không phản bác.

Dù sao lão thấy cũng chẳng sao, hơn nữa đến thời điểm thích hợp tu Giới Du Thần, vốn sẽ để cho Vân Sơn Quan có càng nhiều nơi cung phụng càng tốt.

Còn về phần Kế Duyên, Tần Tử Chu cũng không quản nổi.
Trên bầu trời hướng Tây Bắc Vân Sơn Quan, trong lòng Kế Duyên cũng cảm nhận được, chỉ bấm tay một cái rồi lại nhìn về Vân Sơn Quan.
“Vẽ người cũng khá thần diệu đấy, nhưng chữ viết hơi xấu một chút...”
Cảm thán một câu, Kế Duyên coi như đã chấp nhận hành động của Thanh Tùng đạo nhân.

Còn về chữ viết của Tề Tuyên, tuy không đẹp như Kế Duyên nhưng cũng có thể xem là rất tinh tế rồi.
Tại biên cảnh Tây Bắc nước Tổ Việt tiếp giáp với nước Đình Lương, bởi vì quanh năm đánh nhau với Đại Trinh, mà lại không muốn hai mặt thụ địch nên quốc sách giữa nước Tổ Việt và Đình Lương trước giờ đều cực kỳ ôn hòa.
Lúc Kế Duyên bay đến nơi này, hắn lấy cuộn giấy “Kiếm Ý Thiếp” ra, liên tục bấm đốt ngón tay, sau đó điều chỉnh lại phương hướng phi hành.
Sau khi lướt qua biên cảnh Tổ Việt không bao lâu, hắn đi tới huyện Mặc Nguyên, nơi sản xuất ra mực Chi Hương nổi danh của nước Đình Lương.

Đến đây, tốc độ của hắn dần chậm lại, lúc đi vào huyện Mặc Nguyên cũng từ đụn mây nhảy xuống.
Chung quanh có khá nhiều nơi mang thế núi hiểm trở.

Do Kế Duyên đã gặp qua rất nhiều ngọn núi nổi tiếng, thế nên nơi này hiển nhiên chưa đủ xanh mát trong mắt hắn.

Mấy chỗ vùng cao cằn cỗi cũng trồng những cây tùng bản địa, còn vùng thấp hơn một chút phần lớn trồng ngô và cây sơn.

Ba cây này đều là nguyên liệu quan trọng để tạo thành mực.
Sau mấy vòng loanh quanh trên núi, Kế Duyên cũng không vào huyện thành Mặc Nguyên, cũng không dừng lại ở vùng nông thôn nào cả.

Hắn hành tẩu vô cùng có mục đích về một hướng, trong không khí mơ hồ ngửi thấy mùi mực, phương xa có lẽ là phường sản xuất mực rồi.
Chỉ là đi một hồi, lúc đến gần một con sông nhỏ, trong tầm mắt mờ mịt của hắn hiện ra một ông lão còng lưng rõ rệt.

Lão đang cầm một cây quải trượng, ngửi Đông ngửi Tây một lượt, thậm chí còn dùng quải trượng chống người đứng dậy nhìn về phía xa.
Rõ ràng lão giả kia cũng nhìn thấy Kế Duyên, chỉ là ánh mắt lão quét qua một vòng xem như không thấy gì, rồi lại tiếp tục bước dọc lên vùng thượng du.
Ánh mắt Kế Duyên lóe lên vẻ suy tư.
“Thổ Địa nơi này đấy ư? Ông ta đang làm gì vậy nhỉ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi