LANG HOẶC



Nghiêm Yên trong phòng đi qua đi lại, người trong cuộc vẫn cứ nằm ngay đơ trên giường.

Hoàng đế không gấp, thái giám gấp, cô nhìn Cảnh Tình trên giường.

"Lang nữ vương, tớ nói cậu! Cậu đúng là, bây giờ cậu để hai mẹ con họ rời đi, lỡ bị bọn Hắc Khuyển để mắt tới, tớ thấy lúc đó cho cậu ngồi khóc!"
Cỗ thi thể giống như có hồi quang phản chiếu.

"Có chuyện gì mà không thể nói chuyện được chứ, bắt cậu thể hiện thật lòng mình thì sẽ chết hay sao a!"
"Rốt cuộc như thế nào vậy, chuyện giữa hai người!"
"Cậu nói một câu giữ người ta lại khó khăn đến vậy sao? Tớ thấy cả hai cậu, người không muốn đối phương rời đi, người cũng không muốn rời khỏi, bực cả mình!"
"Tớ thấy trên mặt tình cảm cậu chính là con số không, thua xa đệ đệ cậu 2 trăm năm!"
"Tiểu Thử, cậu ồn thật đó!"
Nhàn nhạt nói một câu, không phải là nổi giận.

"Tớ là đang gấp gáp cho hai người! Lúc trước cậu còn nói không ngại cô ấy đã có con, bây giờ thì sao, tớ thấy cậu chính là để tâm việc đứa nhỏ không phải con ruột của cậu!"
"Cô ấy thích nam giới, cậu có hiểu được không, cô ấy muốn bên cạnh người mà cô ấy đã sinh con cho!" Cảnh Tình bộc phát.

"Lang nữ vương a, tớ nói cậu sao mà đần quá vậy, nếu nói cô ấy không hề có chút tình cảm nào với cậu, ma với tin!"
"Còn lai lịch đứa nhỏ kia, ta sớm đã cho người đi điều tra! Tớ càng nghĩ càng thấy không đúng, hôm nay nếu không phải con gái nuôi của cậu, tớ cũng sẽ không tìm tới chỗ cậu, mang cậu về đâu.

Còn may tớ đã chào hỏi một chút với người của gia tộc Âu Dương, mới không xảy ra chuyện!"
Cảnh Tình ngồi dậy.

"Hôm nay Lang Lang làm sao?"
Nghiêm Yên kể lại mọi chuyện, chọc cho Cảnh Tình run lên.

"Không thể nào, chỉ là trùng hợp đi! Cậu đừng nói với tớ, Lang Lang là đứa nhỏ thuộc Lang tộc bọn tớ, tớ không hề cảm nhận được bất kỳ yêu khí nào trên người nó!"
"Vậy cũng chưa chắc, đừng quên mẹ của nhãi con là loài người, loài người kết hợp với yêu giới sinh con, ma mới biết đó là gì?"
Cảnh Tình lắc đầu, không thể nào, cô không muốn tin đây là sự thật, hay nên nói là cô không thể tưởng tượng được đồng loại của cô đã làm gì với Tư Minh Vi.


Nghiêm Yên suy nghĩ hồi lâu.

"Lang nữ vương, cậu suy nghĩ một chút, trước kia cậu có từng gặp chị dâu ở đâu không?"
Cảnh Tình cố gắng lục tìm trong ký ức, cuối cùng thở dài.

"Không có, cô ấy tới công ty tớ xin việc, là lần đầu tiên tớ gặp cô ấy."
"A, cậu chắc chắn? Thế thì quái lạ!"
"Trước không nói tới chuyện này, nói đi, rốt cuộc cậu với chị dâu làm sao mà gây gỗ vậy!"
Cảnh Tình quay đầu đi, không muốn nói ra, cô bây giờ rất mệt, vừa nghĩ tới những chuyện kia, đầu óc lại mơ hồ đau nhức.

"Tớ nói, trong công việc năng lực của cậu tớ không nói đến, nhưng trên mặt tình cảm cậu lại là đồ đầu gỗ mục nát!"
[...!] (đoạn kể lại)
"Lang nữ vương, ai daaa, không ngờ tính chiếm hữu của cậu lại mạnh như vậy!"
Cảnh Tình đỏ mặt.

"Làm sao, cậu có ý kiến?"
"Người của tớ, chỉ có thể thuộc về tớ!"
Lúc sau, mặt không đổi sắc tuôn ra một câu.

"Tớ muốn nói, cậu chính là đồ ngốc chẳng biết rõ đầu đuôi ngọn ngành là gì! Chúc mừng cậu, từ vị trí thua kém đệ đệ cậu 2 trăm năm nhảy lên thành 5 trăm năm rồi!"
"Cái rắm! Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì!" Lang nữ vương cao ngạo đáp lại.

"Cậu chưa đã hỏi rõ chị dâu, chưa đã nghe chị ấy giải thích, liền tự cho mình là đúng cho rằng là vậy, còn muốn xxoo người ta! Trước kia sao tớ không phát hiện cậu lại háo sắc như vậy!"
"Tớ háo sắc? Hoàng Thử Lang cậu mới là tiếng xấu trêu hoa ghẹo nguyệt, loài người loài yêu đều ăn được!"
Cảnh Tình tức giận phản kích.

"Điều tớ muốn nói là, có lẽ cậu đã hiểu lầm chị dâu, nhìn bộ dạng ủy khuất vừa rồi của chị ấy, tính chị ấy nhẫn nhục chịu đựng, hôm nay lại phản ứng kịch liệt lại với cậu như vậy, lần này là hoàn toàn bị cậu làm cho thương tâm đi, bị người mình quan tâm nói như vậy! Khẳng định là thương tâm chết luôn!"
Nghiêm Yên gật gù đắc ý, thở ngắn thở dài.


Trong đầu Cảnh Tình hiện lên gương mặt khóc thầm của Tư Minh Vi, trong lòng khó chịu vô cùng.

Tiểu đà điểu...!
Nghiêm Yên tiến lên đẩy cô một cái.

"Ở đó ân hận làm gì, không nhanh đuổi theo đón chị dâu trở lại, còn ngồi ngốc lăng ở đây?"
- --
"Chúa từng nói, mỗi linh hồn chúng ta đều gây tội nghiệt, phương pháp để rửa sạch tội cũng có rất nhiều, chết chính là một trong số đó.

Bây giờ, ngươi đã thừa nhận tội lỗi của mình chưa!"
Mặc một bộ đồ cha xứ dài màu đen, trên ngực có cây thánh giá bạc sáng lóa dưới ánh mặt trời, tỏa sáng lấp lánh.

Tay phải cầm cuốn thánh kinh, gương mặt thành kính nhìn lên trời.

Mái tóc đen dài buộc lại, dài tới hông.

Cô gái giống như thiên sứ được chúa Giê Su phái xuống, tản ra ánh sáng thần thánh, yên lặng rơi xuống trước mặt năm người.

"Lão đại, cosplay!" Lão tam kêu.

"Là bệnh nhân bệnh viện tâm thần Thanh Sơn trốn ra đó!" Ngón tay Lão nhị chỉ một bên, nói.

"Đám các cậu không có kiến thức!"
Đào lão đại cung kính tiến lên.

"Chẳng hay thiếu chủ nhà Lưu Nguyệt xuất hiện ở đây, là có việc gì ạ!"

Hàm răng run rẩy, trong lòng thì lải nhải: Vận khí quả thật quay lưng, lần nào cũng xảy ra ngoài ý muốn, lúc này lại gặp phải người nhà Lưu Nguyệt, hỏng đến tám kiếp chứ chẳng chơi.

"Theo hơi thở tội ác, tìm tới.

Có điều, ta không giết yêu.

Vì đó không phải chức trách của ta."
"Dạ, dạ phải.

Nghe nói tứ đại gia độc thiếu chủ nhà Lưu Nguyệt lấy bốn biển làm nhà, chỉ giết quỷ." Đào lão đại cười vui nói.

"Ừm, ta không giết yêu, có điều."
Tay trái cầm vạt áo phất qua, một khẩu súng đen trên tay xuất hiện.

Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Đào lão đại.

"Không nói, không thể đánh kẻ ác."
Đào lão đại hai gối chạm đất, dập đầu cầu xin tha thứ.

"Ai da, tha cho tôi! Đều nói họng súng không có mắt, tôi chỉ muốn được trở lại như ban đầu thôi, mang theo bốn đứa em về quê làm ruộng!"
"Pằng! Pằng! Bắn nát đầu ngươi."
"Pằng! Pằng! Bắn què hai chân ngươi!"
Nhẹ nhàng nói ra, nhưng Đào lão đại lại sợ muốn đái ra quần.

Bốn tên huynh đệ còn lại tức giận nhưng không dám lên tiếng, nghe lão đại nói, mới biết người này là ai, nhà Lưu Nguyệt chuyên lấy việc săn bắt quỷ làm sứ mệnh, chỉ là thiếu chủ của họ không ở cố định một nơi, nghe nói còn bị tâm thần phân liệt, tóm lại chính là một kẻ không được bình thường kinh khủng vô cùng.

Ta xem giết quỷ miết biến thành khùng đi.

Khẩu súng kia nhìn qua bình thường như vậy, quả thật có thể giết được quỷ sao?
"Ai da, lần sau tôi không dám nữa! Tha mạng a!"
Đào lão đại là thật sự sợ hãi, nếu khẩu súng kia bắn ra đạn, vậy hắn sẽ thật sự xong đời.

"Quanh khu này là địa bàn của ta, ta ghét chó! Chó giở trò lưu manh, đi nơi khác!"
Quả nhiên, không biết bắt đầu từ lúc nào, gần ngôi biệt thự của Cảnh Tình là một nhà thờ.


"Dạ! Dạ! Chúng tiểu nhân có mắt không biết thái sơn, chúng tiểu nhân lập tức cút ngay! Tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ngài!"
Tay chó kéo bốn huynh đệ lách người muốn rời đi.

"Pằng! Pằng! Pằng!"
Từng trận đạn bay tới, quần áo Đào lão đại không đủ che thân, tất cả đạn đều chính xác không trượt phát nào bắn nát quần áo hắn, lại không làm hắn bị chút xây xát.

Đào lão đại sắp rớt linh hồn nhỏ bé của mình ra ngoài! Xém chút mất luôn cái mạng nhỏ.

"A!!!!!!!!!! Tạ ơn Lưu thiếu chủ không giết!"
Nguy rồi, hai chân không thể cử động, là bị sợ quá đi...!bốn huynh đệ kéo thân thể trần truồng của Đào lão đại theo tốc độ ánh sáng chuồn đi.

"Pằng! Pằng! Nát tay ngươi."
"Pằng! Pằng! Vặn gãy cổ ngươi."
Tâm tình cô gái tiếp tục vui vẻ ngân nga bài hát không biết tên.

Xoay người, họng súng chỉ về hướng khác.

Hai tay Nghiêm yên giơ lên đầu hàng, Cảnh Tình đứng yên, nhìn cô không chút sợ hãi.

"Lưu Nguyệt Phong Vô!"
Hướng Nghiêm Yên làm động tác đừng lên tiếng.

"Chúa nói, tên chỉ là một loại ký hiệu.

Tiểu thư, cô có nhu cầu xin tội không? Haha!"
Ánh mắt nhìn chăm chú Cảnh Tình.

Cây súng trên tay tự nhiên xoay một vòng, thu hồi trở lại trong áo.

"Xem ra là không cần!"
Tà mị cười một tiếng, bên tai trái có một cái khuyên tai đỏ sáng màu yêu dị..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi