LĂNG THIÊN MỘNG HUYỄN

Tiễn Thăng chứng kiến Lâm Dật Hiên căn bản lý cũng không có để ý đến hắn, không khỏi giận dữ, hướng về Lâm Dật Hiên rít gào nói:
- Tiểu tử ngươi là người của ban nào? Hôm nay ta có giáo huấn được ngươi hay không?
- Tại sao các ngươi lại nhao nhao ở chỗ này?
Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên ngoài truyền tới, sau đó liền thấy gương mặt lạnh lùng của Thượng Quan Tuyết Yên đi đến.
- Tổng giám đốc? Ngài đã tới, chúng ta không có lăn tăn cái gì, chẳng qua là thái độ công nhân này có chút không tốt, ta nói hắn một chút mà thôi.
Tiễn Thăng chứng kiến Thượng Quan Tuyết Yên liền không còn có cảm giác vênh váo hung hăng vừa rồi, ngược lại có cảm giác khúm núm.
Thượng Quan Tuyết Yên nhàn nhạt nhìn Tiễn Thăng một cái, sau đó lại đem ánh mắt dời về phía Lâm Dật Hiên, hiển nhiên là đang hỏi chuyện gì xảy ra.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng giang tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói ra:
- Vị Tiễn bộ trưởng này vừa tiến đến liền xem ta không vừa mắt, sau đó liền kêu rầm rĩ bảo hôm nay phải giáo huấn ta.
- Là thế này phải không? Tiễn bộ trưởng?

Thượng Quan Tuyết Yên mặt lạnh nhìn về phía Tiễn Thăng, nhàn nhạt hỏi thăm, trong lời nói kia phảng phất mang theo uy áp lớn lao, vậy mà làm cho Tiễn Thăng tái đi.
- Không phải, vừa rồi lúc ta tiến vào thấy hai người này đang lười biếng, cho nên mới dạy dỗ bọn hắn thoáng một phát.
Tiễn Thăng mở miệng giải thích.
- Tốt rồi, ta đã biết, việc này cứ như vậy, ngươi đi ra ngoài đi.
Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Tuyết Yên hơi nhíu, sau đó trực tiếp trục xuất hắn.
- Vâng.
Tiễn Thăng gật gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Tiễn Thăng đi ra, Thượng Quan Tuyết Yên nhìn Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nói:
- Ngươi theo ta đi vào một chút.
Nói xong Thượng Quan Tuyết Yên liền trực tiếp đi vào một gian văn phòng bên trong bộ phận kỹ thuật.
Lâm Dật Hiên nhún nhún vai, chậm rãi đi vào theo, sau khi vào cửa, Lâm Dật Hiên liền trực tiếp tìm một cái ghế sô pha ngồi xuống, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Tuyết Yên.
Thượng Quan Tuyết Yên đem bình nước hoa mà Lâm Dật Hiên điều chế kia nhẹ nhàng đặt ở trước người Lâm Dật Hiên, sau đó nói:
- Chai nước hoa này thật là ngươi điều chế hay sao?
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Tự nhiên là ta, nó cũng không thể tự nhiên sinh ra a.
- Ngươi tựa hồ không nói qua ngươi biết điều chế nước hoa.
Lông mày Thượng Quan Tuyết Yên nhíu lại, tựa hồ oán trách Lâm Dật Hiên giấu diếm.
- Hình như ngươi chưa hỏi thì phải.

Lâm Dật Hiên nhún nhún vai nói.
- Ngươi tiếp cận ta đến cùng có mục đích gì?
Thượng Quan Tuyết Yên trầm mặc một hồi, lại lạnh lùng hỏi một câu.
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, có chút kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Tuyết Yên, sau đó cười khổ nói:
- Tiếp cận, lúc ban đầu hình như là ngươi tìm đến ta, sao lúc này lại biến thành ta tiếp cận ngươi.
Thượng Quan Tuyết Yên khẽ giật mình, lúc trước đích thật là nàng tìm tới Lâm Dật Hiên không sai, Lâm Dật Hiên trả lời làm cho nàng không biết nói gì.
- Kỳ thật cũng không có thể nói là không có mục đích, ngươi xinh đẹp như vậy, ta tự nhiên hy vọng có thể cùng ngươi làm phu thê chính thức.
Lâm Dật Hiên cũng không biết làm sao, vậy mà ma xui quỷ khiến nói ra một câu như vậy.
- Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Sắc mặt Thượng Quan Tuyết Yên lạnh lẽo, như kết lên một tầng băng sương, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dật Hiên cũng như Hàn Băng vạn năm.
- Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nhìn nàng không lưu tình cự tuyệt, làm cho Lâm Dật Hiên thâm thụ đả kích, được rồi, hắn cũng biết mình là si tâm vọng tưởng.

Lâm Dật Hiên đang nằm ở nhà của mình, lúc này đã là sáng thứ Hai rồi, mà Lâm Dật Hiên vừa mới từ trong không gian học tập lui ra ngoài, vừa ra tới Lâm Dật Hiên liền nghĩ tới Thượng Quan Tuyết Yên không do dự cự tuyệt kia, còn có ánh mắt lạnh lung như hàn băng của nàng nữa.
Ngày hôm qua mặc dù bị Thượng Quan Tuyết Yên cự tuyệt, nhưng mà Lâm Dật Hiên vẫn là đem cách điều chế nước hoa giao cho Thượng Quan Tuyết Yên, tin tưởng sau khi đạt được cách điều chế kia, công ty của Thượng Quan Tuyết Yên sẽ có thể vượt qua nguy cơ.
Mà lúc này trong óc Lâm Dật Hiên lại hiện ra lời nói của Thượng Quan Tuyết Yên khi đang trên đường trở về, lúc ấy Thượng Quan Tuyết Yên rõ ràng nói cho Lâm Dật Hiên, giữa bọn họ tồn tại chỉ có giao dịch, không tồn tại bất kỳ vật gì khác, ý bảo Lâm Dật Hiên không nên có bất kỳ vọng tưởng nào.
Nói thật sau khi bị Thượng Quan Tuyết Yên nói như vậy, Lâm Dật Hiên thật có một ít cảm giác nản lòng thoái chí, đương nhiên đây chỉ là một lúc mà thôi.
Vốn Lâm Dật Hiên còn muốn thử truy cầu Thượng Quan Tuyết Yên, nếu không hắn cũng sẽ không điều chế nước hoa kia, giúp đỡ Thượng Quan Tuyết Yên giải quyết nguy cơ, hiện tại xem ra tất cả đều là hắn vọng tưởng mà thôi, có lẽ hai người bọn họ vốn chính là người của hai thế giới, ngay từ đầu đã vậy, hiện tại cũng thế.
Lắc lắc đầu, Lâm Dật Hiên dứt bỏ tạp niệm trong óc, sau đó trực tiếp từ trên giường đứng lên, nói thật, sau khi ngủ một đêm trên giường lớn mềm mại kia của Thượng Quan Tuyết Yên, lúc này ngủ lại trên cái giường cứng như sắt của hắn, thật đúng là có chút ít không quen, sau khi đơn giản rửa mặt, Lâm Dật Hiên liền đi đến trường.
Người khác đến trường bình thường đều cầm túi sách, mà hắn lại chưa từng có, đừng nói túi sách, ngay cả sách bình thường hắn cũng lười xem, giảng viên trường học sớm đã buông tha cho hắn rồi.
Đi tới trường học, bởi vì Lâm Dật Hiên thức dậy sớm, cho nên người đến trường học còn không nhiều, trong sân trường chỉ có thể nhìn thấy mấy người đang đi tới, Lâm Dật Hiên không để ý đến, trực tiếp đi lên lầu, sau đó tiến vào phòng học, sau khi tiến vào phòng học, Lâm Dật Hiên mới phát hiện trong phòng học vậy mà không ai, bất quá không ai thì sao cửa lại mở ra, cũng không biết là ai sơ ý chủ quan như vậy, sau đó Lâm Dật Hiên nghĩ nghĩ, có thể là có người đến, sau đó lại đi ra ngoài a.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi