Bên trong phòng trầm mặc thật lâu, dường như mọi người đều đã ngủ rồi, áp lực khiến cho người khác hít thở không thông. Mà Lăng Thiên ngay khi tên đại ca kia nói ra những lời kia thân thể hắn đã phiêu phù lên không trung nhẹ nhàng như một sợi tóc, nhanh chóng bay ra ngoài hơn bốn trượng mới dám đứng thẳng người lên, tiếp theo một âm thanh gió thổi vang lên dung nhập vào trong ánh trăng...
Đón gió mày đi, dưới chân trời đã loáng thoáng lộ ra một tia sáng màu trắng nhỏ. Trời cũng gần sáng rồi, một đêm khổ cực cuối cùng không uổng phí chút nào. Điều muốn biết đã biết, muốn hiểu đã hiểu, muốn chuẩn bị thì bây giờ chuẩn bị vẫn còn kịp.
Lăng Thiên đối với thu hoạch tối nay của mình có chút thỏa mãn nhưng hắn cũng có chút tiếc nuối.
Bây giờ điều Lăng Thiên lo lắng chính là Thiên Thượng Thiên đã hứa cho Ngọc Lưu Thủy chỗ tốt nào mà khiến cho vị Ngọc tam công tử nỗ lực lấy chí bảo của Ngọc Gia là Tuyết Ngọc và Hồi Thiên Đan trao đổi?
Chuyện này mình có thể phát huy thêm chút nào nữa không?
Chẳng lẽ trợ giúp cho hắn đạt được mục đích cuối cùng? Nếu nói như vậy thì chẳng phải trợ giúp hắn huynh đệ tương tàn? Thiên Thượng Thiên tự nhiên sẽ vui mừng làm chuyện này nhưng con của Ngọc Mãn Lâu lại là người ích kỷ và hồ đồ ư? Ẩn ý trong này là điều gì đây?
Bất quá chuyện này thật buồn cười. Ngọc Mãn Lâu phát động mấy vạn người lục sát thành chỉ vì tìm ba nhóm người. Thứ nhất tự nhiên là chính mình, thứ hai là Thủy Thiên Huyễn, còn thứ ba chính là đám người Thiên Thượng Thiên này.
Mà nơi ở hiện tại của Thủy Thiên Huyễn ở đâu không rõ, xem bộ dáng Ngọc Mãn Lâu muốn tìm hắn không phải là chuyện dễ dàng gì. Còn hai nhóm người khác, chính mình trốn trong biệt viện của Ngọc Lưu Phong con hắn, nhóm Thiên Thượng Thiên trốn trong biệt viện của người con thứ ba Ngọc Lưu Thủy.
Đi qua đi lại người hắn muốn tìm lại ở trong nhà của hắn mà lại không hề biết.
Chuyện này thật sự rất buồn cười, cho dù Ngọc Mãn Lâu có tài hùng đại lược, tính toán không bỏ sót điểm nào đi nữa thì hắn sao có thể hoài nghi con ruột của mình được?
Còn những người khác nếu không có lệnh của Ngọc Mãn Lâu thì dám đắc tội với hai vị thiếu gia này? Nhất là trong thời gian tang của vị đại thiếu gia Ngọc Lưu Vân?
Lăng Thiên muốn thay Ngọc Mãn Lâu thở dài một tiếng:
"Bất đắc dĩ thứ nhất của đại trượng thu là vợ dữ dằn, con không ngoan. Vợ của Ngọc Mãn Lâu có hiền hay không thì Lăng Thiên không biết nhưng con không ngoan đã chứng thực rồi."Mang theo sự sung sướng trong lòng mà cả người Lăng Thiên phiêu phiêu trở về nơi ẩn thân trong biệt viện Ngọc nhị công tử. Ở trước sân dường như Ngọc nhị công tử còn ôm vị giai nhân nào mà nằm ngủ rồi thì nào nghĩ đến người mình hỗ trợ bên ngoài kia chính là người mà phụ thân hắn muốn đây chứ?
"Huynh đã trở về?" Lê Tuyết vô thanh vô tức xuất hiện từ trong bóng tối, trên mái tóc mơ hồ còn thấy được vài giọt sương sớm.
"Muội... Vẫn còn chưa ngủ sao?" Trong lòng Lăng Thiên cảm thấy chút ấm áp. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnFULL.vnLê Tuyết trợn mắt:
"Bên trong có một người nửa sống nửa chết và một vị đại tiểu thư yểu điệu, huynh chưa về thì sao muội dám đi ngủ chứ? Chẳng lẽ phải trông cậy vào mấy tiểu mao đầu có võ công còn chưa hôi sữa kia sao?"Lăng Thiên vuốt mũi một tiếng, dám nói võ công của Ngũ Tiểu không ra gì thì chỉ có Lê đại tiểu thư thôi. Năm người chính là kim bài sát thủ cực mạnh của Đệ Nhất Lâu đó? Hắn còn chưa lên tiếng thì cửa phòng đã mở ra, một vài tên bận đồ đen chạy ra cung kính báo:
"Công tử đã trở về!" Đúng là bọn người Lăng Phong, Lăng Thập Cửu. Mỗi người đều rất chăm chú, ngay cả khóe mắt cũng không nhìn Lê Tuyết một cái.
"Ách? Các ngươi cũng không ngủ?" Lăng Thiên trợn mắt lên hỏi.
"Phải! Công tử không có ở đây, Kiếm ca lại bị thương nên chúng ta không yên lòng!" Lăng Phong cung cẩn nói:
"Công tử thường dạy chúng ta mọi việc phải dựa vào chính mình thì chẳng lẽ chúng ta cần đi nhờ vả một tiểu nữ tử yếu đuối không quen không biết bảo vệ sao? Như vậy chẳng phải mất danh tiếng của công tử?"Lăng Thiên cười khổ không ngừng, xem ra câu nói kia của Lê Tuyết bị đám người này nghe được, khó trách lời nói của Lăng Phong mang theo chút cừu hận. Chắc là chuyện Lê Tuyết ngược đãi Lăng Kiếm khiến cho mấy tiểu tử kia bất mãn cực điểm. Nhưng mà các ngươi bất mãn kệ ngươi còn kẹp ta vào giữa làm gì? Nữ tử yếu đuối? chỉ bằng mấy chữ này thôi Lê đại tiểu tư sẽ không từ bỏ ý đồ, các ngươi chờ đi, vị đại tiểu thư này ngay cả công tử gia ta cũng không dám trêu vào.
Nha đầu kia với Đệ Nhất Lâu trời sinh tương khắc mà. Đây là kết luận mà Lăng Thiên suy nghĩ ra đầu tiên.
Lê Tuyết giận dữ muốn phát hỏa thì Lăng Thiên khoát tay quát:
"Chuyện gì? Đám người các ngươi không có gì làm sao? Bây giờ là lúc nào? Hoàn cảnh như thế nào mà còn làm thế? Thật sự khiến ta thất vọng quá, tất cả đều vì an toàn lẫn nhau mới tận tâm đề phòng nhưng lại vừa nhìn thấy nhau lại giống như thấy kẻ thù? Nếu còn có chuyện này nữa thì đừng trách ta!"Đám người Lăng Phong đứng thẳng người nghiêm túc lắng nghe, dưới sự trách cứ của Lăng Thiên mà không dám có một cử động nhỏ nào.
Hắn nói xong mấy tiểu tử kia rồi mới xoay người lại nhìn Lê Tuyết không một chút lưu tình nào:
"Đấu võ mồm với một vài tiểu huynh đệ? Muội thật có bản lãnh à? Huynh không phải đã nói rất nhiều lần bọn họ đều là huynh đệ tay chân của huynh. Sao muội không ngẫm lại thân phận của mình mà lại nháo sự với huynh đệ của huynh thì còn thể thống gì?"Nghe được Lăng Thiên không chút lưu tình nào răn dạy như vậy mà Lê Tuyết lại làm ra phản ứng giống như đám người Lăng Phong: Đứng thẳng người cúi đầu giống như một binh lính đang bị thượng cấp răn dạy. Hành động này ở trong mắt đám người Lăng Phong khiến cho trong lòng bọn chúng thoải mái phần nào, phụ nữ điên này mặc dù bá đạo nhưng vẫn phải nghe lời công tử đó thôi? Hung ác được gì?
Nhưng Lê Tuyết lại biết chỉ cần mình nói một câu chống đối làm mất mặt mũi của hắn thì chẳng khác nào giết tất cả cơ hội của chính mình, sợ rằng sau này mình làm cho hắn bao nhiêu chuyện tốt, vì hắn làm biết bao điều nhưng hắn sẽ không ngó ngàng đến nữa. Đại nam nhân mà, như thế nào cũng phải cho hắn một chút mặt mũi mới đúng, cho nên biểu hiện lúc này của Lê Tuyết hoàn toàn ngoan ngoãn. Xem ra rất thành công rồi.
Nếu như có sơ hở thì đó chính là gương mặt đang cúi xuống đất của Lê Tuyết không một ai nhìn thấy đang ửng hồng, vừa thẹn thùng, vừa an tâm nhưng lại có chút thỏa mãn. Người thông minh như nàng hiển nhiên đã hiểu rõ hàm nghĩ của câu nói Lăng Thiên:
"Sao muội không ngẫm lại thân phận của mình mà lại nháo sự với huynh đệ của huynh thì còn thể thống gì?" Ẩn ý trong câu này không cần nói cùng biết, thậm chí dưới tâm tư kín đáo của phụ nữ hoàn toàn suy nghĩ ra một vài ý tứ khác...
Trái tim Lê Tuyết giống như một con nai đang nhảy nhót khắp hơi. 'Thịch thịch'...
Từ lần gặp nhau ngày đó thì đây là lần đầu tiên Lăng Thiên đối với nàng lớn tiếng như vậy nhưng càng như thế càng biểu lộ Lăng Thiên đã hoàn toàn tiếp nhận nàng, không xem nàng như muội muội để che chở nữa, cũng không phải là bằng hữu tri kỷ gì mà đã chính thức xem nàng như một phụ nữ của bản thân mình mà trách cứ.
Bởi vì đối với muội muội thì khẩu khí như vậy có chút nặng.
Bằng hữu thì cần phải uyển chuyển chứ không thể nói trắng ra như vậy.
Càng huống chi câu nói của Lăng Thiên 'không nghĩ lại thân phận của chính mình' ở trong đám người Lăng Phong nghe thì tự cho rằng Lăng Thiên đang tận lực che chở các tiểu huynh đệ nhưng trong tai Lê Tuyết hoàn toàn khác. Thân phận gì? Còn có thân phận gì nữa? chẳng phải hắn phải nói rõ: Thân phận chính là thiếu phu nhân tương lai? Thân phận nữ chủ nhân? Còn có thể thống gì? Chính là một nữ chủ nhân lại vì thủ hạ của trượng phu mình mà tức giận? Còn có thể thống gì?
Cho nên Lê Tuyết đã trách cứ rất 'nghiêm khắc' nhưng trong lòng vui vẻ muốn hát lớn nhưng ở trước mặt Lăng Thiên lại không dám, chỉ biết xấu hổ:
"Muội... Thiếp thân... Sau này không dám nữa..." Âm thanh nhỏ nhẹ giống như một người vợ vừa đi vào nhà.
Lăng Thiên vừa đón chén trà từ tay Lăng Vân mang trong phòng ra đang uống một ngụm lại nghe những lời nói này của Lê Tuyết và vẻ mặt của nàng lúc này mới biết chỉ vì câu nói vô tình kia của mình khiến nàng hiểu lầm rất lớn. Nhìn thấy Lê Tuyết đang 'xấu hổ' khiến cho Lăng Thiên phun ngụm trà trong miệng ra ngoài lên thẳng mặt Lăng Vân. Lăng Vân với đầu tóc đầy nước trà nhìn Lăng Thiên u oán vô cùng. Chuyện gì vậy? Ta dọa người thế sao?
Lăng Thiên run tay chỉ Lê Tuyết nhưng lại không biết phải nói gì, gập người ho khụ khụ khiến cho nước trà chảy từ mũi ra ngoài.
Với hình tượng cả đời gần như hoàn mỹ của Lăng Thiên mà nói thì chuyện hôm nay nào có xuất hiện qua lần nào đâu? Ngay cả Lê Tuyết, Lăng Kiếm và tất cả những người quen thuộc Lăng Thiên ở kiếp trước có thể nói là được đại khai nhãn giới.
Lăng Thiên chật vật chạy trốn vào trong phòng, tất cả mọi người đi theo sau hắn vào, còn Lê Tuyết chà chà chân dưới nền đất, nàng đối với hành động vừa rồi của mình rất khinh bỉnh, trên mặt đỏ ửng như bị nung nóng. Mới vừa rồi buộc miệng lại đi xưng là 'tiểu thiếp'. Hừ hừ... Ngươi đang nghĩ cái gì? Đang nghĩ gì? Xoay lưng trở về trong phòng mình ngồi trên mép giường ngẩn người.
Lăng Kiếm di chuyển thân thể hành lễ với Lăng Thiên, hắn ừ một tiếng ý bảo hắn có thể nằm xuống rồi nhìn đám người Lăng Phong trầm giọng nói:
"Dọc đường đi đến đây có gì dị thường không?"Lăng Phong tiến lên một bước nói:
"Không có gì dị thường nhưng trước khi chúng ta đến đây có phụng mệnh Thần tỷ truyền cho công tử một tin tức xin chỉ thị. Còn nhấn mạnh để cho công tử định đoạt xem thử kế hoạch có được hay không?"Thần sắc Lăng Thiên khẽ động:
"Kế hoạch gì?"Lăng Phong cẩn thận lấy từ trong người ra một viên nhỏ dùng móng tay cạy nhẹ nhất thời nó tách làm hai, một vật nhỏ bằng ngón tay bắn ra ngoài.
Lăng Thiên cầm lấy chậm rãi
"Công tử!
Thiếp theo lời của công tử dặn bảo nắm giữ biệt viện, sớm lo tối sầu, sớm biết trách nhiệm nặng nề nên không dám lơ là sợ phụ lòng công tử. Còn hơn ba tháng nữa công tử ở bên ngoài một mình nhớ chú ý thân thể, lấy sự an toàn tánh mạng làm trọng. Mọi việc trong nhà đều ổn thỏa nên công tử không nên lo lắng, chỉ mong công tử luôn mạnh khỏe như trước thì trái tim thiếp được an ủi rồi.
Thiên hạ hôm nay đại loạn, quần hùng mỗi nước đều chăm chú quan sát, các thế gia đang chờ đợi. Lăng Gia biệt việt chúng ta tuy có nhiều tướng sĩ tinh nhuệ nhưng cũng không thể quán xuyến hết được. Thiết nghĩ chuyện luyện quân không thể cấp bách được, nếu công tử có ý thì biệt viện sẽ truyền lệnh xuống cho các thành viên của Đệ Nhất Lâu ra ngoài tự lấy lực lượng của mình tranh hùng một phương, không vì hùng bá thiên hạ mà chỉ cầu dưỡng quân ngày sau dùng.
Kế này nếu thành thì chỉ cần công tử hô một tiếng lập tức khắp nơi đều nổi lửa hưởng ứng theo. Đương nhiên khắp nơi đều là bách chiến chi quân, thiết huyết chi sĩ.
Thiếp thân Lăng Thần ngày đem trông mong phu quân sớm tiêu trừ Thiên Lý, tiêu tan Giang Sơn Lệnh lấy uy chấn thiên hạ bình an trở về.
Thiếp Thần nhi kính bút."
Trong phong thư này ngoại trừ biểu đạt sự thương nhớ với Lăng Thiên và kế hoạch mới này. Đối với lần trước hồi âm của Lăng Thiên lần trước không hề nhắc đến. Thậm chí nàng còn kêu mình đánh ngược lại Thiên Lý và diệt trừ hắn? Diệt trừ Thiên Lý? Mình đang bị đuổi giết đó! Điều này khiến cho Lăng Thiên vừa cảm giác ấm lòng lại vừa cảm thấy buồn cười. Xem ra Lăng Thần đã thực thi kế hoạch kia rồi.
Nếu không thì sao trong thư lại tận lực tránh né đề tài ấy chứ?
Lăng Thiên thở dài một hơi, thật sự không biết Lăng Thần lấy đâu ra sự tin tưởng lớn như vậy? Vô Thượng Thiên có thể đứng sừng sững ngàn năm không ngã xuống lại không tham gia thế tục chi tranh thì đương nhiên có lực lượng siêu nhiên. Chỉ với hai người Tống Quân Thiên Lý và Diệp Khinh Trần mà mình tiếp xúc là có thể nghĩ muốn đánh tan Giang Sơn Lệnh ít nhất trước mắt là
Bất quá ngoại trừ nhắm vào Vô Thượng Thiên ra thì Lăng Thần còn có một kế hoạch rất hợp với ý nghĩ của Lăng Thiên. Lấy chiến dưỡng chiến, đúng là một việc Lăng Thiên chuẩn bị trước giờ. Hôm nay các thế lực đã chuẩn bị tốt rồi thì cũng nên tiến hành thôi. Bất quá Lăng Thần có thể chủ động suy nghĩ ra điều này thật sự ngoài ý muốn của Lăng Thiên, xem ra nha đầu kia tiến bộ thần tốc, chỉ với ánh mắt nhìn đại cục này thôi đã có thể xưng đạo rồi.
Sau khi đọc xong thư thì Lăng Thiên trầm tư suy nghĩ, tốc độ trưởng thành của Lăng Thần thật nhanh ngoài ý muốn của hắn nhưng bây giờ Lăng Kiếm đang bị thương, chỉ có một mình Lăng Thần thôi thì khó trách khỏi quản lý không được. Nếu như các nơi cùng loạn, lựợng của Đệ Nhất Lâu lại bị phân tán, lực lượng của biệt viện cũng phân thành một bộ phận thì sợ rằng Ngọc Gia ở Thừa Thiên sẽ lợi dụng cơ hội này phát động lực lượng thật lớn. Đến lúc đó với năng lực của Lăng Thần và lực lượng còn lại của biệt viện căn bản không thể chống đỡ được. Hơn nữa biệt viện chính là căn cứ của Lăng Thiên nên không thể nào để thất thủ được.
Quyển 5