LÃO CÔNG LÀ TIỂU CHIM CÁNH CỤT


Do Triều Lộc vừa nãy xé áo Cố Thượng Nghiêu cho nên trên người Cố Thượng Nghiêu bây giờ có hình ảnh bị cấm chiều.

Vì thế mà cuộc đối thoại lúc này của hai người, người xem bên ngoài không thể nghe được.
"Em cao hứng không?" Cố Thượng Nghiêu đột nhiên hỏi cô.
Triều Lộc nghiêng nghiêng đầu trốn tránh hơi thở của Cố Thượng Nghiêu.

Trong bất tri bất giác, hai người đã sát lại rất gần nhau.

Nhưng cô không muốn chịu thua nên ra vẻ ngạc nhiên, trừng mắt lên "Em sao phải cao hứng?"
Cố Thượng Nghiêu theo bản năng vuốt ve sợi tơ hồng trên cổ tay, quan sát thần sắc Triều Lộc "Bởi vì có thể thấy anh ở hiện thực"
Sắc mặt Triều Lộc trong nháy mắt trở nên phức tạp.
Tiếp đó, cô quay mặt ra chỗ khác, nói thầm một câu "Em lại không biết anh là ai"
Vành tay nhỏ hướng về Cố Thượng Nghiêu không khống chế được đỏ lên.
Một giây kia, Cố Thượng Nghiêu như gặp phải sóng tình! Hắn xúc động muốn mặc kệ tiết mục, mặc kệ cái gì mà gia quốc nghiệp lớn, bây giờ hắn chỉ muốn nói tất cả cho cô nghe.
"Anh....." Nhưng lại ngay lúc mở miệng, lý trí quay về.

Không được! Hắn tự nói với mình, như vậy sẽ đẩy cô vào nguy hiểm.

Hắn nỗ lực không chế âm điệu của mình, làm cho giọng nói mình có thể bình tĩnh nhất có thể "Anh hiện tại......Không thể nói.

Nhưng anh bảo đảm, chờ chúng ta ra ngoài....."
"Không nói thì không nói" Triều Lộc ngắt lời hắn.
Cố Thượng Nghiêu có chút gấp "Em tức giận?"
Triều Lộc lắc đầu, vén sợi tóc trộm rũ xuống ra sau tai "Anh không thể nói nhất định là anh có lý do" có chút thẹn thùng, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn "Em tôn trọng anh"
Hai người mắt đối mắt.
Xung quanh cũng trở nên an tĩnh.
Rồi sau đó, đường đường là Hoàng Thái Tử điện hạ của một quốc gia thế mà lại không khắc chết được ngây ngô cười.
Hắn muốn cầm tay cô.
Trên thực tế, ngón tay hai người vừa đụng vào nhau, trên mặt Triều Lộc đã đầy ngọt ngày.


Nhưng ngay sau đó, cô lại rụt tay lại, cách xa tay Cố Thượng Nghiêu.
Bàn tay to của Cố Thượng Nghiêu cứng đờ giữa không trung, rõ ràng là bị cô cách xa nên có chút sửng sốt.
"Em, em đi trước" Hoảng loạn nói một câu, cũng không đợi Cố Thượng Nghiêu phản ứng, Triều Lộc đi mà như là trốn ra khỏi sơn động.
Dọc đường đi gặp không ít nữ nhân chào hỏi, Triều Lộc như không nghe thấy, cô chỉ vùi đầu chạy về chỗ mình ở.
"Triệu Giai Giai?" Trong viện, Tiểu Ngọc đang ôm chăn đi phơi gọi cô lại.
Triều Lộc như một trận gió đi qua bên người cô ấy, chạy thẳng vào phòng mình.
"Rầm" một tiếng cửa phòng đóng lại, toàn bộ không gian cũng chỉ còn một mình cô.
Phía sau là cửa, đôi mắt Triều Lộc nhìn chằm chằm vào hư không "Hệ thống, lời cậu nói là thật sao?"
Tiếng nói hệ thống Tiểu Nãi lập tức vang lên trong đầu cô "Đúng vậy ký chủ, trước mắt giá trị gà gáy đang tăng rất đều, cứ theo đà này kết thúc tiết mục là cô có thể tích góp đủ giá trị gà gáy để trở về."
Động tác A Thanh cũng rất nhanh, không bao lâu, cô đã tra được nữ quyến vào ngày sinh nhật phu nhân tổng lý được vào phủ tổng lí.
"Nhưng không nhìn ra cái gì cả" A Thanh nói.

Lúc này, vài người cũng đang tụ tập ở phòng Triều Lộc, nghiên cứu danh sách kia.
"Cô có ấn tượng với ai nhất?" A Thanh đưa danh sách kia cho Sở Phân Phân.
Sở Phân Phân lắc đầu, vừa nói chuyện vừa nhìn Triều Lộc "Tôi không nhớ rõ, tôi bình thường chỉ ở hậu viện hỗ trợ.

Ngày đó bởi vì học tỷ Lâm có việc, tôi mới nhận nhiệm vụ của chị ấy, mới có cơ hội đến gần thư phòng tổng lí" Nói xong, trên mặt cô ấy lộ ra thần sắc tự trách "Rất xin lỗi....."
"Đừng tự trách" Triều Lộc vỗ vỗ bả vai cô.
Tâm tình Sở Phân Phân cũng lập tức tan thành mây khói, cô theo bản năng cầm tay Triều Lộc "Chị tôi và cô nói....." Nói được một nửa, cô ấy tự dưng có cảm giác không đúng.

Ngẩng đầu, phát hiện thủ lĩnh ngồi đối diện mặt vô biểu tình nhìn mình.....!Lôi tay Triều Lộc cầm lấy, trong ánh mắt đầy sát khí.
Sở Phân Phân sợ tới mức đánh cái cách, theo bản năng buông lỏng tay ra.
Triều Lộc bên này cũng ngẩng đầu nhìn thẳng tầm mắt Cố Thượng Nghiêu, chẳng qua lúc này, ánh mắt hắn có nghi hoặc, còn có cả chút nóng rực, đến mắt cũng không thèm nháy khóa Triều Lộc vào trong đó.
Triều Lộc mím môi, mắt cũng không mở "Ta đi ra ngoài hít thở".

Dứt lời, cũng không đợi ba người trong phòng đáp lại, đã lập tức đi ra ngoài.
Trong phòng còn lại ba người Cố Thượng nghiêu, A Thanh và Sở Phân Phân.
Cố Thượng Nghiêu ôm cánh tay, như suy tư gì đó nhìn phương hướng Triều Lộc rời đi "Thái độ cô ấy mấy ngày nay đối với ta có chút quái quái"
Sở Phân Phân "?"
A Thanh cũng nhìn phương hướng Triều Lộc rời đi, rồi lại nhìn thủ lĩnh.


Cũng không biết cô ấy bổ não được cái gì, mặt đầy hoảng sợ.
Trong biện ánh mắt trời soi rọi khắp nơi, Triều Lộc chắp tay ra đằng sau lưng đi chậm rì rì, hình như đang ngẩn người.
"Ký chủ, cô sao vậy?" Hệ thống hỏi cô.
Triều Lộc đá đá mấy hòn sỏi dưới chân "Tôi không biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào nữa"
Ngay sau đó, cô đột nhiên ngẩng đầy, kinh nghiệm nhiều năm đối mặt với tang thi làm cô trong nhát mắt gia tăng cảnh giác "Ai?"
Cô theo bản năng quát lên, cái bóng ở góc tường rụt như bay về.
"Làm sao vậy?" Nghe được giọng nói của cô Cố Thượng nghiêu bước nhanh ra, quan tâm hỏi.
Nhìn chằm chằm góc tường rỗng tuếch, Triều Lộc chậm rãi lắc đầu "Có thể là ta quá nhạy cảm rồi"
Ngày kế tiếp, thế giới bên ngoài gió êm sóng lặng, thế nhưng trong nơi tụ cư lại liên tiếp xảy ra vài việc lạ.
Rất nhiều phòng của nữ nhân bị trộm!
"Hoa tai của ta bị trộm rồi!" A Thanh cả giận nói.
"Ta mất một cái kẹp tóc hạt châu" Sở Phân Phân nhược nhược nói.
"Búp bê Tây Dương của ta cũng biến mất rồi" Người nói chuyện là Tiểu Nhất, cô bé lúc được Cố Thượng Nghiêu và Triều Lộc cứu về.
"Em mất cài gì?" Lúc này, mọi người đang tụ tập ở khoảng trường nơi tụ cư, Cố Thượng Nghiêu ghé sát vào Triều Lộc, nhẹ giọng hỏi cô.
Triều Lộc lắc đầu "Em không mất cái gì"
Ba này sau, mấy thứ các nữ nhân bị mất, tất cả đều tìm được trong phòng Triều Lộc.
Mọi người "....."
Tình cảnh lúc đó là kiểu này:
Triều Lộc ôm chăn đi phơi, bỗng nhiên, nghe "Đinh" một cái, một đôi hoa tai từ trong chăn của cô rơi xuống.
"Hoa tai của ta" A Thanh kinh ngạc "Sao lại ở nơi của cô?"
Triều Lộc lắc đầu "Ta cũng không biết"
Một màn này đang bị mấy nữ nhân đi qua nhìn thấy.

Mấy phụ nhân này đều là người danh đá, nhìn thấy đồ vật bị mất, mấy cô ấy lập tức hoài nghi Triều Lộc là ăn trộm, yêu cầu lục soát phòng cô.
A Thanh là người thứ nhất nhảy dựng lên "Soát, cái, mẹ, cô!"
"Cô nói cái gì! Miệng sạch sẽ quá cơ!"
"Cô là cái thứ gì! Dám dạy lão nương làm việc?!"
Nhân mã hai bên mắt thấy sắp đánh nhau rồi, phiền muốn chết.


Mà Triều Lộc sợ nhất là phiền toái, nên đồng ý cho mấy cô ấy soát phòng.

Kết quả lại lấy được một đống tang vật.
Đến thời điểm Cố Thượng Nghiêu tới, phòng Triều Lộc đã bị các nữ nhân vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài đều là người.
"Cô còn cái gì để nói không?" Một nữ nhân đanh đá bị mất nhẫn vàng giận chỉ vào Triều Lộc.
Triều Lộc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói "Ta cũng cảm thấy kỳ quái"
Nữ nhân đanh đá "....."
Ngay sau đó, Triều Lộc đã nhìn thấy tầm mắt Cố Thượng Nghiêu.

Cũng không biết vì sao, tiềm thức Triều Lộc không muốn hắn hiểu lầm, mở miệng muốn giải thích "Không phải ta......" Mới nói được ba chữ, đã bị Cố Thượng Nghiêu ngắt lời.
"Ai làm?" Ánh mắt hắn sắc bén, quét khắp phòng, mặc cho ai đều có thể nhìn ra hắn tin tưởng Triều Lộc.
"Thủ lĩnh, ngài không thể thiên vị Triệu Giai Giai như vậy!" Có nữ nhân kêu lên "Là cô ta làm!"
Cố Thượng Nghiêu "Ta chính là thiên vị cô ấy"
Mọi người "........."
Cố Thượng Nghiêu không hề để ý tới những người này, hắn tiến lên bên người Triều Lộc, cầm lấy tay cô.

Rồi sau đó hắn xoay người, xông thẳng ra đám người, dắt cô rời đi.
"Anh như thế sẽ làm người khác hiểu lầm hơn" Triều Lộc nhỏ giọng nói.

Ở phía sau Cố Thượng Nghiêu không nhìn thấy, cô vẫn luôn cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt nhau.
Cố Thượng nghiêu đi thẳng về phía trước, ngữ khí khó chịu "Không cần thiết nói lời vô nghĩa với mấy người đó, lãng phí thời gian"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Cố Thượng Nghiêu "Lấy sự thật vả mặt mấy cô ta"
"Phụt ——" Triều Lộc nhìn không được, cười ra tiếng.
Cố Thượng Nghiêu không muốn Triều Lộc lại trở về chỗ ở cũ, hắn muốn cô đến nơi hắn ngủ.
"Có việc thì gọi anh" Cố Thượng Nghiêu nhường giường của mình cho Triều Lộc, còn mình thì trải chăn xuống đất nằm.
Đêm đã khuya, ảnh lửa trong sơn động bập bùng nhảy múa, rọi sáng toàn bộ không gian trở nên ấm áp.

Ánh lửa kia chiếu trên khuôn mặt nhỏ của Triều Lộc, khiến cho khuôn mặt vốn trắng sáng của cô trở nên oánh nhuận hơn
Triều Lộc ôm tiểu cánh cụt ngồi trên giường, có chút ngẩn người.
Toàn bộ đều là yên tĩnh, Cố Thượng Nghiêu mở miệng, thanh âm hắn hiếm khi mang theo chút chần chờ "Sao anh lại cảm thấy, em đang trốn tránh anh?"
Triều Lộc "Ừm"
Cố Thượng Nghiêu: "......"
Hắn bỗng ngồi dậy, đôi mắt trợn tròn nhìn Triều Lộc.

Triều Lộc nhìn thẳng hắn trong chốc lát, rất nhanh đã rời mắt đi.

Cô đưa lưng về phía hắn, đó là một tư thế cự tuyệt giao tiếp.

Hai tay giấu trong chăn theo bản năng ôm chặt tiểu cánh cụt trong ngực
Ý thức tương thông với tiểu cánh cụt, Cố Thượng Nghiêu cảm nhận rõ ràng được giờ phút này cô đang khó xử.
Cô khó xử cái gì?
Cố Thượng Nghiêu theo phái hành động, hắn vẫn thường thích bóp chết tất cả những thứ có nguy cơ nguy hiểm.

Cho nên hắn lập tức đi vào chỗ Triều Lộc.
Lại vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to:
"Không tốt rồi! A Thanh xảy ra chuyện rồi!"
A Thanh bị người khác phát hiện ngã xuống chân núi, quần áo trên người còn bị cởi ra!
"Không bị thương, đối phương chỉ lấy quần áo của cô ấy đi" Triều Lộc sau khi kiểm tra xong thì nói.
"Thanh tỷ sao lại chưa tỉnh?" nhóm tiểu lâu la
"Thanh tỷ như thế nào còn không tỉnh a?" Nhóm tiểu lâu la lúc trước đi theo A Thanh hét lên.

Mấy cô ấy bình thường không có việc gì đều thích đi sau mông A Thanh, hôm nay cũng là vì thấy A Thanh đi tìm thủ lĩnh mãi không về, mới đi tìm cô.

Không nghĩ tới lại thấy A Thanh hôn mê bất tỉnh ở chân núi.
Triều Lộc nhăn mày "Bị hạ dược."
Trong đám người có nữ nhân kinh hô một tiếng "Đó không phải là người lúc trước ở Đông Sơn muốn hạ dược Giai Giai cô....!Bộ dáng rất giống"
"Cái gì Đông Sơn?" Cố Thượng Nghiêu bỗng tiếp lời.
Không khí có chút đình trệ
Mấy nữ nhân cô nhìn ta, ta nhìn cô, giác quan thứ sáu của nữ nhân cũng được thức tỉnh.

Trực giác nói cho các cô biết, thủ lĩnh khi biết chân tướng sẽ trở nên rất đáng sợ.

Trong nhất thời, không ai dám lên tiếng.
Triều Lộc thở dài, không thể không đứng ra cứu nguy.

Cô trước hết để người chiếu cô A Thanh, sau đó lại ngoắc ngoắc ngón tay với Cố Thượng Nghiêu "Cô ra đây với ta"
Nhìn bóng dáng hai người một trước một sau rời đi, giác quan thứ sáu của mấy nữ nhân lại lần nữa thức tỉnh, cứ cảm thấy...........giữa Triệu Giai Giai này với thủ lĩnh của các cô, có gian tình..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi