LÃO CÔNG LÀ TIỂU CHIM CÁNH CỤT


Gần như là trong nháy mắt, màn ảnh của dân chúng bên ngoài đã thay đổi.
Vẫn là khu rừng rậm kia, vẫn là màn đêm tối kia, Cố Thượng Nghiêu vẫn đứng cùng một chỗ với thuộc hạ đen, nhưng cuộc đối thoại của bọn họ lại biến thành:
"Điện hạ, thuộc hạ đã điều tra rõ, virus tang thi trên địa cầu đúng là muốn đầu độc nhân loại, virus đến từ hành tinh bên ngoài rất có khả năng là, là......."
Cố Thượng Nghiêu nhìn cậu ta "Nói tiếp"
"Thuộc hạ nghi ngờ là thúc thúc ngài, điện hạ Cố Tư làm.

Ông ấy lúc trước vẫn luôn tuyên truyền kế hoạch thực dân hóa địa cầu"
Cố Thượng Nghiêu cười lạnh một tiếng, biển tình kia thế mà lại không có chút ngoài ý muốn nào.
【Đây là như thế nào?】Bên ngoài phòng phát sóng bây giờ lại bắt đầu nóng lên.
【Ý là virus tang thi là Cố Tư phát tán?】
【A A A thân là điện hạ tôi hâm mộ sao có thể! Tôi đã nói điện hạ chúng ta sao có thể làm việc ác độc như vậy chứ!】
【Đây chỉ là phiến diện từ tổ tiết mục tạo ra được không! Hoài nghi là Cố Thượng Nghiêu tìm người tẩy trắng!】
【Tổ tiết mục bôi đen điện hạ chúng ta là sự thật, còn vừa nói Cố Tư lại là anh ấy cố tình bôi đen ông ta, cũng có trùng hợp mà! Có thể phòng phát sóng đã bị thủy quân xâm nhập rồi!】
【Cứ cho là đầu độc không phải Cố Thượng Nghiêu làm thì bình dân bị anh ta tàn sát vẫn là sự thật!】
Bình luận này vừa xuất hiện trên màn hình, hình ảnh màn hình lại thay đổi.
Chỉ thấy quân hạm màu bạc hoạt phá màn đêm, dừng lại trên căn cứ nhân loại.
"điện hạ, thời gian chỉ còn lại không đến 2 phút!"
Cố Thượng Nghiêu nhíu mày nhìn hai người đàn ông đang tuần tra bên dưới, trên mặt xuất hiện khó xử

Lúc này, một cô gái đi đến trước căn cứ nhân loại, hỏi hai người đàn ông kia cài gì đó.
Phát sinh kế tiếp không dấu hiệu mà xảy ra, hai người đàn ông kia đột nhiên nhào lên cắn xé cô gái! Cô gái còn không kịp kêu lên đã bị cắn chết.
Xử lí xong cô gái kia, hai người đàn ông kia lại khôi phục dáng vẻ nhân loại bình thường đi tuần tra, một chút cũng không nhìn ra vẻ hung ác vừa rồi.
"Điện hạ, đây là tang thi biến dị sau cấp ba, virus có thể ẩn núp trong cơ thể người, lúc phát tác thì người lây nhiễm biến thành tang thi, còn không thì lại trở thành dáng vẻ người bình thường" Người đen dừng một chút "Hiện tại, tất cả người trong căn cứ đều đã bị cảm nhiễm loại virus biến dị này!"
Có thể biết rằng, loại virus này một khi truyền ra ngoài, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.
Cố Thượng Nghiêu nhắm hai mắt, rồi lại mở mắt, trong mắt chỉ còn quyết đoán.
Hắn nâng tay "Xạ kích"
"Vâng!"
"Bùm——" một tiếng,
Vũ khí tân tiếng cường độ cao lập tức oanh tạc toàn bộ căn cứ nhân loại phía trước.

Kèm theo còn tiêu diệt cả virus tang thi đáng sợ kia.
Giải quyết xong nơi này, Cố Thượng Nghiêu ngựa không dừng vó chạy thẳng đến chỗ Triều Lộc tránh nạn.
"Cô ấy đâu?" Đi nhanh đến, Cố Thượng Nghiêu gặp dì nhỏ Triều Lộc trong phòng thí nghiệm trên hành lang.
Dì nhỏ một thân áo trắng blouse, bà mới từ phòng thí nghiệm vè, cả người mệt mỏi "Vẫn còn trong phóng thí nghiệm có vắc xin phòng bệnh"
Cố Thượng Nghiêu lập tức chạy tới phòng thí nghiệm vắc xin phòng bệnh.
Nơi này đúng là nơi lúc trước Triều Lộc đánh Cố Thượng Nghiêu, cũng chính là nơi hai người họ phát sinh tranh chấp.
Nghe được động tĩnh, Triều Lộc cũng không quay đầu lại.


Vẫn cứ đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía Cố Thượng Nghiêu, nhìn qua hình như còn tức giận.
Cố Thượng Nghiêu vội giải thích, hắn hoảng loạng đến mức nói lắp "Bởi vì em, vắc xin phòng bệnh dì nhỏ em nghiên cứu công năng không đủ, anh mới nghĩ cách cải tiến một chút.

Nếu em không vui........." Giọng nói bỗng im bặt,,bởi vì trong phòng quá an tĩnh, hắn nghe thấy được tiếng thở dốc của Triều Lộc.
"Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?" Khi nói chuyện, Cố Thượng Nghiêu đã đi đến phía sau Triều Lộc, giơ tay nắm lấy đầu vai cô.
Triều Lộc xoay người lại, mắt cũng hồng hồng.
Cố Thượng Nghiêu "!"
Đồng tử Cố Thượng Nghiêu co rụt lại "Em....."
Con ngươi Triều Lộc trợn ngược, trong cổ họng phát ra tiếng gào rống của tang thi.
Không kịp nghĩ nhiều, Cố Thượng Nghiêu nhanh chóng lấy một liều vắc xin phòng bệnh tiêm vào cổ tay cô.
"A ——" Triều Lộc hét ra tiếng thống khổ, gân xanh ở thái dương, ở cổ nổi lên, cô cắn một cái vào đầu vai Cố Thượng Nghiêu.
Cố Thượng Nghiêu bất chấp đau đớn, chỉ ôm chặt cô vào lòng "Triều Lộc! Triều Lộc em tỉnh tỉnh! Triều Lộc....."
Rốt cuộc, Triều Lộc từ bỏ chống cự giãy giụa.

Mắt nhắm lại, cô ngã vào lòng hắn.
Phía sau bỗng truyền đến âm thanh lạ
Cố Thượng Nghiêu quay đầu lại, thấy Thiển Bạch đang đứng đó.
"Mày làm gì cô ấy?!" Cố Thượng Nghiêu hét lên, chân chính tức giận.
Kế hoạch của Thiển Bạch đã rất tốt, nhưng giờ phút này, anh ta cảm thấy chân mình vẫn run run, anh ta cảm nhận được hàn ý từng cơn từng cơn.

"Tôi........" Anh ta hít sâu một hơi, muốn điều chỉnh lại tâm tình để đàm phán với Cố Thượng Nghiêu, nhưng Cố Thượng Nghiêu cuồng nộ đã phi nhanh đến đạp và chân anh ta.
"Bùm bùm ——" Cả người Thiển Bạch như một cái túi bị vứt ra ngoài, va thẳng vào dụng cụ pha lên.

Mấy dụng cụ này vỡ nát ghim vào động mạch trên đùi anh ta, máy tươi chảy ra đầy đất.
Cố Thượng Nghiêu bế ngang Triều Lộc, bước nhanh khỏi phòng thí nghiệm.
"Làm sao vậy?" Dì nhỏ nhớ hình như mình quên gì đó ở phòng thí nghiệm, lại đi vòng về, vừa lúc thấy Cố Thượng Nghiêu vẻ mặt hoảng hốt bế Triều Lọc.
Giọng nói Cố Thượng Nghiêu trầm xuống "Cô ấy bị cảm nhiễm! Tôi không xác định vắc xin phòng bệnh có công hiệu không"
"Mau bế nó vào phòng y tế!"
Hai người mang Triều Lộc đi, vội đi vào phòng y tế, ai cũng không thừa hơi quản Thiển Bạch.
Nà phòng thí nghiệm vắc xin, Thiển Bạch tỉnh.
A——" mạch máu trên đùi anh ta không ngừng bị đứt, hai đùi đã bị mấy dụng cụ ghim một đống, sớm đã thay đổi hình dạng.
"Tao sẽ không ta cho bọn mày! Ta sẽ không bỏ qua cho bọn mày——"
Phòng y tế.
Trên giường bệnh Triều Lộc đột nhiên bật dậy "A——"
Cố Thượng Nghiêu chỉ có thể lấy thân thể mình đè cô lại "Triều Lộc! Triều Lộc em cố chịu một chút nữa! Triều Lộc——"
Trên giường bệnh Triều Lộc đột nhiên nhảy đánh dựng lên, "A ——"
Trong lúc Triều Lộc giãy giụa đã cắn vào cánh tay hắn mấy cái.
Dị nhỏ vừa đến đã sợ khiếp vía "Cậu sẽ bị cảm nhiễm đấy!"
Chịu đựng đau đớn một lúc, Triều Lộc lại lần nữa thiếp đi.
"Tôi không có việc gì" Cố Thượng Nghiêu nói.


Hắn ngồi bên mép giường, ánh mắt nhìn Triều Lộc không ròi "Xem ra vắc xin không dùng được, tôi đi tìm thuốc, mong chiếu cố cô ấy"
Một khắc kia, dì nhỏ phát hiện khí chất trên người con trai này thay đổi hẳn.

Lúc trước còn cố tình ôn hòa thu liễm lại, giờ phút này, ngay cả dì nhỏ cũng cảm nhận được uy áp không giận mà uy của hắn—— làm người ta sợ hãi, rồi lại không khống chế được mà tin phục hắn.
Vì thế, dì nhỏ gật đầu với hắn "Yên tâm"
Cố Thượng Nghiêu khẩn trương liên lạc cấp dưới rải rác ở trên địa cầu, để bọn họ mau chóng đưa tới vắc xin mới nhất.
"Điện hạ, vắc xin này là theo mệnh lệnh ngài điều tới từ Thủ Đô Tinh, là Lục tiên sinh nghiên cứu!"
Không kịp để thuộc hạ giải thích nhiều, Cố Thượng Nghiêu đã mang vắc xin tới chỗ tránh nạn.
Phòng thí nghiệm của dì nhỏ ở sườn phía tây chỗ tránh nạn, đợi đến khi Cố Thượng Nghiêu vội chạy tới, tòa nhà thực nghiệm đã chìm trong biển lửa ngút trời!
Cố Thượng Nghiêu "!!!"
Mà cửa lớn pha lê phía sau tòa nhà thực nghiệm, Thiển Bạch đang ngồi trên xe lăn.

Cả người anh ta như tắm trong máu, trong tay cầm một....
Đồng tử Cố Thượng Nghiêu co rụt lại, hắn nhận ra thứ trong tay Thiển Bạch là một túi bom.
"Dừng tay——
Chỉ thấy anh ta cười một cái.
Rồi sau đó, chỉ nghe "Bùm——" một tiếng, cả tòa nhà thực nghiệm nổ tung.

ngôn tình hài
Sóng xung kích mãnh liệt ụp về phía Cố Thượng Nghiêu, đập vào thân thể hắn làm cho hắn bị quăng ra ngoài.
"Triều Lộc ——" trước khi mất đi ý thức, hắn chỉ kịp nỉ non một câu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi