LÃO ĐẠI LÀ NỮ LANG

Ánh mắt Phó Vân anh lướt qua khuôn mặt thiếu niên áo gấm liền nhớ tới năm mươi lượng đêm hội đèn lồng.

Quyển sách về đố đèn nàng vẫn chưa chép xong, Dương gia ở bến tàu thực ra đã phái người tới nhà hỏi mấy lần, nhưng họ cũng không dám thúc giục, mỗi lần tới nhà đều mang theo nhiều lễ vật, khéo léo dò hỏi tiến độ, thái độ thậm chí còn có chút cung kính, sợ sệt. Phó tứ lão gia cũng lấy làm lạ, lần nào gặp tôi tớ của Dương gia cũng được người ta săn đón nên lấy làm băn khoăn, về nhà lựa lời khuyên Phó Vân anh: "Tiểu quan nhân kia xuất thân phú quý mà lại không lấy thế áp người như thế cũng là hiếm có, anh tỷ nhi à, tôi tớ nhà người ta còn đối xử với con cung kính như thế, con bớt chút thời gian chép lại mấy câu đố đèn đó cho họ mang đi đi, như vậy cho yên tâm, dù sao cũng là năm mươi lượng bạc!"

Đố đèn chỉ là trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi của đám văn nhân, có rất ít người nghiêm túc nghiên cứu. Những câu đố này nhiều câu rất phức tạp, lấy nguồn rất rộng, bất cứ người nào, vật nào trên đời cũng có thể lấy ra làm câu đố, mỗi chữ mỗi câu đều có thể trở thành một cái bẫy, nếu không biết điểm mấu chốt thì ngay cả những người học thức uyên bác nhất cũng có thể nghĩ mãi không ra đáp án của một câu đố đơn giản. Phó Vân anh từng sưu tầm những câu đố đèn từ cổ chí kim nên trong hội đèn lồng mới có thể trả lời lưu loát như thế, ngay cả Tô Đồng cũng không theo kịp nàng.

Chép lại một lần nữa không khó, cái khó là phân loại những câu đố này theo thời gian và tác giả, vì thế nàng tìm đọc rất nhiều sách cổ, sách của Phó Vân Chương cũng sắp bị nàng lật rách đến nơi.

Tới giờ nàng mới hoàn thành hơn một nửa.

...

Dương Bình Trung lại căn bản không đề cập tới quyển sách về đố đèn kia, mặt mày hưng phấn, chiếc quạt trong tay cũng quạt mạnh hơn, cười nói: "Năm nay ta cũng nhập học, đang lo lạ nước lạ cái, may quá gặp được ngươi. Đúng rồi, ngươi ở phòng nào ở khu nhà phía nam thế?"

Phó Vân anh thấy hắn có vẻ rất mong chờ được bắt chuyện với mình như thế thì hơi cau mày, đứng xuống chào hỏi hắn nói: "Ta theo thầy tới bái kiến trưởng bối, vẫn chưa nhập học."

Bên kia Triệu sư gia thấy nàng bị người khác giữ lại nhưng cũng không lại gần, cũng chẳng thúc giục nàng, còn đứng bên cạnh quan sát một cách đầy hứng thú, khóe miệng cong lên.

Nàng thầm liếc xéo Triệu sư gia, Triệu sư gia giống y Phó Vân Chương, cảm thấy nàng không hòa đồng, muốn nàng làm quen với những người cùng lứa tuổi, không cần biết người đó là nam hay nữ.

Dương Bình Trung dường như không ý thức được sự lãnh đạm của Phó Vân anh, tiến lên hai bước, không kìm được nắm lấy tay nàng, "Hẹn trước cũng chẳng bằng tình cờ gặp gỡ, bây giờ ngươi chuẩn bị về phủ Võ Xương phải không? Hay để hôm nay ta làm chủ nhà đi, đưa ngươi đi dạo một vòng được không? đi Hoàng Hạc Lâu tựa lan can ngắm cảnh thì thế nào? Ta sẽ sai người chuẩn bị tiệc rượu..."

hắn vẫy tay, tôi tớ đang đứng cách đó không xa vội vàng khom người chạy tới, nghe hắn sai bảo, vâng vâng dạ dạ.

Phó Vân anh mặt không đổi sắc tránh khỏi tay Dương Bình Trung, khóe miệng nhếch lên, nàng mới mấy tuổi chứ, chuẩn bị tiệc rượu cái gì chứ?

"Đa tạ thịnh tình của Dương huynh, nếu ta có thể trúng tuyển nhập học, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt." Nàng nhìn sang Triệu sư gia, nheo nheo mắt.

Triệu sư gia rùng mình, không dám đùa với nàng nữa, nhận chiếc roi lão bộc vừa đi tới, nhẹ nhàng quất vào con lừa ông ta còn cưỡi, cười hơ hớ: "Vân ca nhi, đi thôi!"

Phó Vân anh cười với Dương Bình Trung rồi nói lời cáo từ rời đi.

Trong đáy mắt Dương Bình Trung hiện lên một chút thất vọng nhưng cũng không dám ép nàng ở lại, ngơ ngẩn đứng nhìn theo bóng nàng. Đám tôi tớ mắt dính chặt xuống đất, đứng như tượng gỗ, quy củ đứng bên cạnh.

một lúc lâu sau, Dương Bình Trung mới thoát khỏi sự ủ ê, phe phẩy chiếc quạt, cười nói: "Ta và Phó tiểu tướng công đúng là có duyên, không ngờ hắn lại tới phủ Võ Xương... Về sau còn nhiều cơ hội gặp mặt..."

hắn lẩm bẩm, liếc sang một tôi tớ đứng phía sau, khẽ nói: "đi hỏi xem Phó tiểu tướng công ở viện nào, chuyển sang ở cùng viện với ta."

Gã tôi tớ khom lưng nói: "Thiếu gia, Chung tướng công sợ ngài không quen ở chung viện mới người khác nên đã thông báo với thư viện trai trường (gần như người quản lý ký túc xá), ngài sẽ ở một mình một viện..."

Dương Bình Trung cau mày, xoay người lại, chiếc quạt trong tay gõ cạch một cái vào đầu tên tôi tớ nọ, "Bảo ngươi làm gì thì làm đi, ta muốn ở cùng viện với ai thì cùng viện với người đó."

Gã tôi tớ không dám cãi lại nữa, vội vàng trả lời: "Thiếu gia, Phó tiểu tướng công vẫn chưa nhập học... Mà cậu ta có thi qua kì kiểm tra hay không còn chưa biết, hiện tại trai trường cũng không biết cậu ta sẽ ở viện nào..."

Dương Bình Trung hừ nhẹ một tiếng khinh thường, "Ta muốn hắn thi được thì hắn phải thi được."

Gã tôi tớ hiểu ý, không dám nhiều lời nữa, thưa: "Tiểu nhân hiểu rồi ạ."

...

Trở lại phố Cống Viện, quản sự nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài vội vàng chạy ra đón: "Thiếu gia, thiếu gia trở về rồi! Người Triệu gia vừa mới tới, thái thái đang sốt ruột chờ thiếu gia về!"

Triệu Kỳ và Triệu Thúc Uyển tới phủ Võ Xương, hỏi được địa chỉ của Phó Vân anh liền đến thẳng đây. Phó Vân anh theo Triệu sư gia ra ngoài, Hàn thị chỉ có thể cắn răng làm tròn vai trò thái thái để tiếp đón hai anh em họ, Phó Vân Khải cũng phải ra tiếp khách.

Hàn thị không biết chữ, cũng chỉ quen nói chuyện với chị em dâu như Phó tam thẩm, đến nói chuyện với người thích phô trương như Lư thị cũng thấy ngại ngần, làm sao có thể thoải mái tiếp đãi người văn nhã lịch sự như thiếu gia và tiểu thư Triệu gia được. Mới được nửa canh giờ, tóc bà như đã bạc thêm mấy sợi rồi.

Nghe tôi tớ thông bẩm Triệu sư gia và thiếu gia đã trở về, bà vui vẻ ra mặt, suýt nữa đã nhảy cẫng lên trước mặt Triệu Kỳ và Triệu Thúc Uyển, cười nói: "Báo cho thiếu gia một tiếng, thiếu gia và tiểu thư Triệu gia đang chờ!"

Triệu Kỳ mỉm cười không nói.

Triệu Thúc Uyển bĩu môi, thầm nghĩ, Hàn thị quê mùa, Phó Vân Khải tính như trẻ con, cái nhà này đúng toàn những người không hiểu lễ nghĩa.

Nàng ta bưng ly sứ thanh hoa, nhấp một ngum trà. Nghe thấy ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của đám tôi tới, mí mắt hơi nhướn lên, lơ đãng liếc ra ngoài.

Nhìn xung quanh một lát, cuối cùng cũng thấy một thiếu niên đang đi cạnh tam gia gia, bàn tay nâng ly trà của nàng bỗng khựng lại ngẩn người.

Thiếu niên đi theo Triệu sư gia vào chính đường, chào hỏi Triệu Kỳ.

Người này dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt vừa trong vừa sáng, đôi mày tuấn tú văn nhã, trên người mặc áo lụa màu lục, dáng người thẳng tắp, cử chỉ đầy khí độ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng điệu bộ đã toát ra vẻ ưu nhã, khiến người khác chẳng thể coi thường.

Mặt Triệu Thúc Uyển nóng bừng, khẽ cắn môi. "Y" chính là anh trai của Phó Vân anh, Đan Ánh công tử? Đúng là tuổi cũng không lớn... Trời xui đất khiến thế nào mình không hỏi đã cầm bài vở của "y" đi, "y" có tức giận lắm không nhỉ...

Nàng lo lắng hoảng hốt, không nghe rõ Triệu Kỳ vừa gọi nàng mấy lần, vẫn bưng ly trà ngẩn người.

Triệu Kỳ xấu hổ, tươi cười với Phó Vân anh, "Tiểu muội còn nhỏ tuổi, người lớn trong nhà thường cưng chiều nên có chỗ thất lễ, mong Phó tiểu tướng công đừng trách. Ta thay mặt tiểu muội xin lỗi Phó tiểu tướng công."

Dứt lời, hắn quay sang liếc Triệu Thúc Uyển một cái, "Uyển tỷ nhi, mau lại đây nhận lỗi với Phó tiểu tướng công đi."

Phó Vân anh khẽ trả lời: "không sao, lệnh muội lớn tuổi hơn ta, không dám nhận lễ."

Triệu Kỳ ngạc nhiên, quan sát từ đầu đến chân Phó Vân anh, đánh giá một chút, thấy "y" cao dong dỏng, khí độ bình tĩnh, thận trọng, còn tưởng rằng "y" lớn hơn Triệu Thúc Uyển, hóa ra còn nhỏ tuổi hơn Triệu Thúc Uyển!

Câu "không dám nhận lễ" này rõ ràng là đang châm chọc Triệu Thúc Uyển lớn tuổi hơn "y" mà lại tùy hứng thất lễ, nhân dịp "y" không ở nhà mà lấy trộm văn chương của "y", tuy rằng đồ vật là do Phó Dung lấy ra, Triệu Thúc Uyển cũng không biết rõ nhưng như thế là quá kiêu căng lỗ mãng. Nghĩ sâu hơn một chút, Phó Vân có phải cũng đang nhân tiện châm chọc hắn luôn không? Bài vở kia là do Triệu Thúc Uyển lấy nhưng người cố ý truyền bài văn phản đòn Triệu sư gia kia ra ngoài chính là con cháu Triệu gia bọn họ.

Triệu Kỳ đơ ra, vốn tưởng rằng anh em họ đã chủ động nhận sai, một tên nhóc chưa thành danh xuất thân chốn hương dã như Phó Vân chắc chỉ có thể đưa đẩy cho qua việc này. Hơn nữa, Triệu sư gia đã nhận "y" và em gái "y" làm học sinh, "y" còn kiêu ngạo, làm mình mất mặt ngay trước mặt Triệu sư gia?

Bỗng ly trà chạm vào bàn gỗ cách một tiếng phá vỡ sự im lặng trong chính đường, Triệu Thúc Uyển mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống đặt lại chiếc ly trên bàn cho ngay ngắn, ho khan một tiếng, đứng dậy hành lễ xin lỗi Phó Vân anh.

Triệu Kỳ ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng ánh mắt lại lơ đãng, không có thành ý nên Phó Vân anh chẳng thèm giữ mặt mũi cho hắn, tới khi Triệu Thúc Uyển lên tiếng, nàng không chấp nhặt nữa, đưa tay đáp lễ.

Triệu Thúc Uyển hơi chần chừ một chút rồi nói: "không biết lệnh muội có ở đây không? không thể trực tiếp nói lời tạ lỗi với nàng, ta cũng khó an lòng."

Nhờ những sắp xếp của Phó Vân anh, hai thân phận ngũ tiểu thư Phó gia và Phó Vân đã hoàn toàn tách biệt, ngũ tiểu thư Phó gia sẽ tu hành ở Trường Xuân Quan, Phó Vân bái Triệu sư gia làm thầy, nhập học ở Giang Thành thư viện. Ngay cả tôi tớ Phó gia và tiểu nhị ở cửa hàng cũng cho rằng Phó tứ lão gia lại nhận nuôi một đứa trẻ nữa.

Phó Vân anh trả lời: "Xá muội sức khỏe không tốt, Trương đạo trưởng nói tốt nhất nàng không nên gặp người lạ, xin thứ cho."

Triệu Thúc Uyển áy náy: "Vậy làm ơn chuyển lời tới lệnh muội, ta cũng chỉ là vô tình, may mắn thay là không tạo ra sau lầm lớn, mong nàng tha thứ cho."

Phó Vân anh mỉm cười im lặng.

nói chuyện một lát, Triệu sư gia đòi đưa hai đứa trẻ nhà mình về, Hàn thị mời Triệu sư gia ở lại dùng bữa, ông ta xua tay, "Bữa này cứ để đó đã, lần sau ta lại tới ăn."

Trước khi đi, Triệu Kỳ nhìn thẳng vào Phó Vân anh, mỉm cười nói: "Nửa tháng sau Giang Thành thư viện mở kì thi nhập học, mong có thể được thấy tiểu tướng công thể hiện tài năng lần nữa."

Phó Vân anh cũng đáp lại bằng một nụ cười, đáp: "Đương nhiên ta sẽ cố hết sức."

...

Tiễn hai anh em Triệu gia ra về, Hàn thị thở phào một hơi, cười nói: "Mẹ thấy tiểu thư Triệu gia rất lịch sự nhã nhặn, không giống kiểu người chưa được cho phép đã lấy đồ của người khác."

Phó Vân Khải trừng mắt, "Lấy thì đã lấy rồi, không giống đi nữa thì cũng là nàng ta lấy!"

Phó Vân anh bảo thư đồng lấy kẹo đậu phộng, bánh sơn tra Tô Châu và kẹo mạch nha Phúc Kiến khi nãy mua trên đường đưa cho Hàn thị, Phó Vân Khải nhìn thấy cũng cười ngoác miệng.

Kinh sư nhiều nhà quyền quý, cũng sẽ có lắm kẻ ăn chơi đàng điếm. Nhưng những kẻ ăn chơi đàng điếm kia cũng là công tử thế gia, chọn bừa một tên chơi bời lêu lổng, hở tý là gây chuyện thị phi, bị người lớn trong nhà tức giận cầm gậy đuổi đánh, thậm chí là coi thường mạng người, cưỡng đoạt dân nữ, không việc ác nào không làm nào đó, đặt hắn vào trong những bữa tiệc quan trọng hoặc đi bái kiến họ hàng thân thích thì đảm bảo người này vẫn lễ nghĩa chu toàn. Những quy củ đó họ đã được học từ nhỏ, làm sao có thể không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Triệu Thúc Uyển dù sao cũng là tiểu thư nhà quyền quý, từ nhỏ đã được dạy từng chút một, quy củ lễ nghĩa đã ăn vào trong xương trong máu nàng ta, bình thường tham dự yến tiệc hoặc đi ra ngoại thành dạo chơi với những thế gia khác, nàng ta sẽ không bao giờ thất lễ.

Nàng ta tùy ý làm bậy ở Phó gia như thế chẳng qua là bởi nàng ta không coi Phó gia ra gì thôi. Cũng giống như những kẻ ăn chơi đàng điếm kia, trước mặt những vương công quý tộc hoặc người lớn có thân phận cao, bọn họ là những đứa trẻ ngoan ngoãn kính cẩn, hiểu chuyện nhất. Trước mặt dân chúng bình thường yếu ớt không có tiếng nói, họ lại như đã thay cho mình một tấm da khác, trở thành con cháu nhà giàu ngang ngược kiêu ngạo.

Triệu sư gia vội vàng tuyên bố thân phận học sinh của nàng, cảnh cáo con cháu Triệu gia rằng ai dám bắt nạt học sinh của ông ta chẳng khác gì tát vào mặt ông ta, Triệu Thúc Uyển dù không cam lòng tới đâu đi chăng nữa cũng chỉ còn cách thay đổi thái độ với Phó gia. Vậy nên Hàn thị mới thấy Triệu Thúc Uyển dịu dàng dễ gần, lịch sự nhã nhặn.

Thấy Phó Vân anh nhìn mình có vẻ khen ngợi, Phó Vân Khải vui sướng, từ đầu đến chân như có một làn sóng tự hào chạy qua, mắt vẫn nhìn chằm chằm bao giấy dầu Hàn thị đang mở ra, không kiềm chế được cơn thèm, lên tiếng làm nũng: "đã lâu không ăn kẹo mạch nha."

Hàn thị a một tiếng, đặt bao kẹo mạch nha vào tay hắn, "Khải ca nhi thích ăn cái này à? Cho con hết!"

Phó Vân Khải nghiêng đầu, nhìn về phía Phó Vân anh đầy trông đợi.

Phó Vân anh hơi trầm mặc, nàng chỉ nhớ mua đồ ăn Hàn thị thích mà lại lại quên mua cho Phó Vân Khải.

"Kì thi nhập học của Giang Thành thư viện sắp tới, huynh chuẩn bị đến đâu rồi?"

Nàng đổi sang đề tài khác.

Phó Vân Khải ngơ ngác, hỏi lại: "Chuẩn bị cái gì cơ?"

"Giang Thành thư viện mỗi năm chỉ nhận ba mươi suất chính khóa sinh, bảy mươi suất phụ khóa sinh. Huynh muốn vào thư viện học hành thì phải thi qua kì thi trước đã."

Phó Vân Khải cười ha hả nói: "anh tỷ nhi, muội không cần lo cho huynh, tứ thúc đã chuẩn bị xong rồi!"

Phó Vân anh dở khóc dở cười.

Thảo nào Phó tứ lão gia chưa bao giờ nhắc tới chuyện thi cử, hóa ra ông cũng không nghĩ Phó Vân Khải và Phó Vân Thái có thể thi vào thư viện được, nên đã nhờ người mua hai suất từ trước, Phó Vân Khải sẽ nhập học theo diện phụ khóa sinh. Nửa số học sinh phụ khóa sinh là nhập học bằng cách này, thư viện không nhận lễ vật nhập học, cũng không thu tiền ăn ở, mỗi tháng còn phát tiền đèn sách, hoa hồng (chú thích của tác giả ở cuối chương), tiền mà châu học chuyển cho hằng năm căn bản không đáp ứng được. Để duy trì việc dạy học, hiến tế ở văn miếu, lương bổng cho giáo viên, trợ cấp cho học sinh, thư viện còn nhận thêm những khoản quyên góp của những nhà giàu có trong vùng.

Nếu biết trước Phó tứ lão phải tốn một khoản tiền lớn như thế, đáng lẽ ra phải nhờ Triệu sư gia giúp đỡ rồi sau đó lấy khoản tiền kia biếu Triệu sư gia, được lợi cũng là người nhà mình được lợi.

Phó Vân Khải không biết Phó Vân anh đang nghĩ gì, thấy nàng lặng im không nói, nghĩ ngợi một lúc, suy đoán rằng nàng khó xử chuyện gì, bèn tỏ ra thông minh, sốt sắng giúp nàng giải quyết nỗi băn khoăn, thì thầm: "anh tỷ nhi, muội đừng sợ, Thái ca nhi không phải đã bị nãi nãi bắt về không tới được hay sao? Vừa hay, suất của đệ ấy có thể để dành cho muội, thế là muội cũng có thể nhập học thư viện rồi!"

Phó Vân anh lườm hắn một cái, sao lại nghĩ ra cái ý tưởng hợp lý thế không biết?

"Nửa tháng sau là đến kì thi, muội sẽ tập trung ôn thi, huynh cũng thế. Bắt đầu từ ngày mai, muội dậy lúc nào huynh cũng phải dậy lúc ấy, muội chưa nghỉ ngơi huynh cũng không được lười biếng."

Phó Vân Khải há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Phó Vân anh.

...

Khi đọc sách, đầu tiên đọc "Luận ngữ", "Mạnh Tử", sau đó là "Đại Học", "Trung Dung", đọc hết Tứ thư rồi chuyển sang "Kinh Thi", "Thượng Thư, "Lễ Ký", "Chu Dich", "Xuân Thu".

Thuộc được Tứ thư, có thể bắt đầu học làm văn, văn giải đề bắt đầu từ việc viết hai ba câu "phá đề", đây là nguyên tắc không thể thay đổi nên nhất thiết phải luyện tập phá đề cho tốt, sau đó tới thừa đề, nguyên đề, tiểu giảng, viết chính văn cần có các vế đối ngẫu, luyện dần cho tới khi có thể viết ra một bài văn bảy tám trăm chữ hoàn chỉnh.

Người lớn trong nhà hỏi thăm tình hình học tập của con hỏi sẽ hỏi luôn học làm văn đến phần nào rồi, nếu trả lời là có thể phá đề có nghĩa là đã thuộc làu Tứ thư, nếu trả là lời là có thể viết được một bài văn giải đề hoàn chỉnh có nghĩa là đã qua giai đoạn học vỡ lòng để trở thành tú tài. Ở những địa phương nhỏ như huyện Hoàng Châu, người đạt tới trình độ này là có thể đi thi được rồi.

Phó Vân Khải vừa mới bắt đầu học phá đề và phần trước tiểu giảng, vẫn chưa viết được một bài văn giải đề hoàn chỉnh.

Phó Vân anh kêu hắn học quá chậm, bắt hắn ôn tập Tứ thư hai lần, yêu cầu hắn đọc thuộc lòng nội dụng trong đó, phát hiện ra tuy hắn vẫn còn ngắc ngứ nhưng cũng đã học thuộc toàn bộ, coi như có gốc.

Nàng hỏi Triệu sư gia về nội dung thi khóa trước của Giang Thành thư viện, đề thi tuyển sinh nên cơ bản không khó, chỉ cần đọc thuộc lòng Tứ thư là có thể thi được.

Phó Vân Khải to gan ra điều kiện với nàng: "anh tỷ nhi, nếu thi không khó thì huynh không cần phải học hành vất vả như thế nữa được không..."

Vốn biết anh tỷ nhi chăm học, không ngờ ngày nào nàng cũng tuân theo một thời gian biểu nghiêm ngặt, học hành và nghỉ ngơi đúng giờ, không chểnh mảnh khắc nào! Buổi sáng giờ Mão phải thức dậy, ban đêm tới giờ Hợi mới được đi ngủ, dù nắng mưa gió bão gì cũng không thay đổi, hoàn toàn không có ngoại lệ nào hết!

Phó Vân Khải trước kia còn oán giận Tôn tiên sinh quá nghiêm khắc, nay ôn thi với Phó Vân anh, bị nàng giám sát mấy ngày, hắn cảm thấy Tôn tiên sinh còn khoan dung hiền từ chán!

Trời còn chưa sáng, nàng đã sai nha hoàn xách tai hắn nhấc ra khỏi chăn, sáng mùa thu sương mù dày đặc vẫn bắt hắn đứng trong viện đọc thuộc lòng, đọc xong mới cho hắn ăn sáng. Sau khi ăn xong nàng liền bắt hắn vào thư phòng, giám sát hắn ôn tập bài vở, hắn dám lơ đãng, nàng không nói một tiếng đã đập chiếc thước trúc xuống. Giờ ăn trưa mới có thể thở phào một hơi nhưng hắn nào dám vui mừng quá sớm, buổi chiều nàng sẽ kiểm tra bài vở hắn học ngày hôm qua, nếu hắn không trả lời được, nàng cũng không trách phạt hắn, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo của nàng quét qua người hắn khiến hắn run cầm cập, chỉ muốn tự đào hố rồi chôn mình xuống đó cho đỡ xấu hổ.

Phó Vân Khải bắt đầu hâm mộ Phó Vân Thái bị giữ lại nhà, anh tỷ nhi còn khó đối phó hơn Tôn tiên sinh nhiều! Tôn tiên sinh đánh bọn họ, đau cũng chỉ là đau da thịt, bọn họ da dày, không sao. Ánh mắt thất vọng lạnh lẽo của anh tỷ nhi mới là đáng sợ, bị ánh mắt ấy lướt qua hắn còn thấy đau hơn bị thước đánh vào tay gấp mười lần, hơn nữa thước đánh đau cũng chỉ đau tay, bị anh tỷ nhi nhìn thì cả người đều bức bối, hắn thực sự có cảm giác muốn cúi rạp xuống chân nàng xin tha.

"Cửu ca," Phó Vân anh vừa viết xong một bài văn, đặt tờ giấy còn chưa khô mực sang một bên, nhẹ nhàng trả lời, "Tứ thúc đã chuẩn bị cho huynh một suất phụ khóa sinh, đương nhiên huynh không cần học hành vất vả như thế. Nhưng dù sao phụ khóa sinh làm sao chắc chắn như chính khóa sinh được, nếu như huynh có thể nằm trong ba mươi người đầu tiên, trở thành chính khóa sinh, tứ thúc và nãi nãi nhất định sẽ vui mừng, mấy anh họ trong tộc học đều sẽ hâm mộ huynh nữa đấy."

Ngữ điệu dịu dàng hơn ngày thường của nàng đã thành không làm dịu lại những bất mãn trong lòng Phó Vân Khải, hắn mở sách ra, tưởng tượng tới cảnh tượng ở Phó gia sau khi cái tin mình có thể tự mình thi được vào Giang Thành thư viện được đưa về huyện Hoàng Châu, cười ngớ ngẩn, "Huynh có thể nằm trong ba mươi người đứng đầu thật hả?"

Vụt một tiếng, Phó Vân anh khẽ nhướn mi, lấy thước trúc đập lên bàn hắn, "Nếu như huynh chăm chỉ, có khi có lại được không biết chừng."

...

Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, dưới sự đốc thúc của Phó Vân anh, Phó Vân Khải đã ôn tập lại toàn bộ bài vở. hắn kinh ngạc nhận ra những tri thức hỗn độn hắn học thuộc trước kia nay đã trở nên có kết cấu, có trình tự. Như người vừa tỉnh mộng, trí óc như mở rộng, giữa mông lung bỗng tìm được hướng đi, tuy rằng vẫn còn rất nhiều điều hắn chưa lý giải được nhưng cũng không còn nhìn thấy sách là đầu váng mắt hoa như trước kia nữa.

hắn cảm thán: "anh tỷ nhi, muội học nhanh như thế là do ngày nào cũng ôn tập tổng kết những điều đã học à?"

không, muội học nhanh như vậy là vì có nền tảng từ kiếp trước.

Phó Vân anh lơ đãng trả lời: "Đấy là do nhị ca dạy tốt."

Phó Vân Khải liếc nàng một cái, hừ một tiếng, không nói gì nữa.

...

một đêm trước ngày thi, bỗng nhiên lại có người tới nhà.

một người tự xưng là tôi tớ của Dương gia đưa cho Phó Vân anh một xấp giấy tràn ngập chữ, nói với nàng: "Thiếu gia nhà chúng ta có mấy chỗ còn chưa hiểu, muốn thỉnh giáo Phó thiếu gia một chút."

Lời tác giả:

Đèn sách: nói một cách đơn giản thì đây là sinh hoạt phí thư viện phát cho học sinh, học sinh ăn ở đều không tốn tiền, thư viện còn cho ngươi tiền tiêu. Như vậy, tiền đèn sách của chính khóa sinh sẽ cao hơn phụ khóa sinh.

Hoa hồng: Khoản này tương tự học bổng, học sinh biểu hiện tốt, khi đi thi xếp hạng cao thì có thưởng thêm gọi là hoa hồng.

Editor: Dương công tử lại chơi ngu rồi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi