LÃO ĐẠI LÀ NỮ LANG

Gió bấc thét gào, nước đóng thành bằng, bụi cỏ bao bằng nửa người bên bờ sông bị gió thổi nghiêng ngả, đó là một vùng mênh mông trống trải.

Phó Vân anh nghe thấy tiếng thở dốc lo lắng sợ hãi từ sâu trong bụi cỏ.

một người phụ nữ mặc áo choàng và một đứa bé trai chừng năm sáu tuổi đang trốn trên bờ cỏ mấp mô, từng cơn gió cắt qua gương mặt họ, quần áo mỏng manh, tay chân từ lâu đã mất cảm giác, chỉ có trong lòng còn chút ấm áp.

Bé trai khóc không thành tiếng, nước mắt ngưng đọng nơi khóe mắt, còn chưa kịp rơi xuống đã bị đông lại.

Tiếng động càng lúc càng lại gần, bé trai run lên bần bật, ôm chặt lấy người phụ nữ, chui đầu vào lồng ngực nàng, ngón tay bấu chặt vào ống tay áo đến mức trắng bệch, dường như chỉ có như vậy mới có cảm giác an toàn, miệng lại nói: "anh tỷ nhi, bọn họ tới bắt đệ, đệ trốn cũng không thoát được, tỷ mau đi đi..."

Người phụ nữ ngẩng đầu, ánh trăng dừng lại nơi gương mặt thanh tú tái nhợt của nàng.

"Đừng sợ, Tông ca nhi, đệ sẽ không sao hết."

Nàng tháo đấu lạp trên đầu xuống, cởi áo choàng, choàng lên người bé trai, bọc nó kín mít từ đầu đến chân, khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười.

Bé trai ngẩn ra nhìn nàng, ngón tay túm lấy ống tay áo nàng, "không..."

...

Vài tiếng động lớn kéo nàng ra khỏi giấc mộng.

Cảnh tượng trước mắt như đóng băng trong chớp mắt, tiếng gió rít đột nhiên im lặng, khuôn mặt bé trai biến mất, chỉ còn lại một màu trắng xóa như sương trắng bao phủ toàn bộ thư viện mỗi sáng sớm.

Phó Vân anh mở mắt, đờ đẫn một lát mới ý thức được mình đang ở đâu.

Trước cửa sổ, một vùng ánh sáng mông lung rực rỡ sắc màu hắt vào, những chiếc đèn pha lê, đèn sừng dê Dương Trung Bình sai người treo dưới mái hiên mang nhiều màu sắc khác nhau, hơi giống những chiếc đèn lồng Phó tứ lão gia mua cho con cháu trong nhà vào dịp Tết Nguyên Tiêu. Đèn lồng nhẹ nhàng lay động, một chiếc đèn sừng dê treo quá gần cửa sổ, tua rua ngụ ý cát tường như ý treo bên dưới liên tục đập vào thanh gỗ trên cửa sổ, tạo ra thứ âm thanh khiến nàng bừng tỉnh từ trong mộng kia.

không biết là do ngoài hành lang quá sáng hay là do ban ngày gặp phải Thôi Nam Hiên và Cẩm Y Vệ, Phó Vân anh lại mơ thấy chuyện kiếp trước.

Nàng khoác áo đứng dậy, đi tới trước bàn rót một ly trà, nước trà lạnh lẽo đắng chát chảy xuống cổ họng khiến nàng rùng cả mình, lập tức trở nên tỉnh táo.

Chuyện Từ Duyên Tông còn sống nói cho cùng là do ai tiết lộ ra ngoài...

Hoắc Minh Cẩm thật sự định bán mạng vì Hoàng đế, đích thân giết Từ Duyên Tông sao?

Nàng còn nhớ khi thế tử còn sống từng thân thiết với Hoắc Minh Cẩm như anh em. Rất nhiều lần nàng đi phủ Định Quốc Công với chị dâu, nghe thấy nha hoàn trong phủ nói thế tử đang ở phòng khách uống rượu với Nhị gia, bao nhiêu khách tới, thế tử cũng chẳng thèm ra ngoài tiếp, thế tử phu nhân đành phải bảo mấy vị tiểu thiếu gia ra mặt.

Cả nhà Định Quốc Công gần như đã chết hết cả, Hoắc Minh Cẩm thực sự tàn nhẫn tới mức quyết tâm giết đến người nhà cuối cùng của bạn tốt năm xưa hay sao? Đích thân dẫn người truy sát không hoàn toàn giống với ngồi một chỗ mặc kệ triều đình đuổi bắt.

Có lẽ Hoắc Minh Cẩm có nỗi khổ, để lấy được sự tín nhiệm của Hoàng đế nên mới không thể không phụng mệnh truy đuổi Từ Duyên Tông, nếu như vì báo thù mà giết chết người vô tội, cái giá phải trả quá lớn - thứ phải vứt bỏ là lương tri của chính mình.

Người như Hoắc Minh Cẩm, thông kinh sử, hiểu thiên văn, giỏi binh pháp, làm tướng có thể mặc áo giáp, cầm binh khí, chinh chiến một phương, nếu trung thành với triều đình thì sẽ là may mắn của triều đại, nhưng nếu người này vứt bỏ lương tri thì hậu quả khôn lường...

Phó Vân anh ngồi trước bàn suy nghĩ miên man, gió từ khe cửa thổi vào phòng, cả người lạnh ngắt, mới ngồi một chút mà chân tay đã buốt giá.

Vương Đại Lang ở gian ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng, lồm cồm bò dậy, đứng đằng sau tấm bình phong vẫn che kín hỏi, "Thiếu gia dậy rồi ạ? Có cần nước ấm không ạ?"

"không cần, ngươi ngủ tiếp đi."

Nàng trả lời, khép chặt vạt áo, quay lại giường nằm.

...

Sáng sớm hôm sau, nàng dậy đọc sách với Phó Vân Khải cho tỉnh tảo mới nhớ ra hôm nay là buổi thi chính thức đầu tiên của học sinh mới lần này.

Thông thường mỗi tháng có ba bài thi, bao gồm các nội dung khác nhau là kinh, luận, sách. Năm nay tổ chức thi hội, có phó giảng phải đi thi nên kì thi của thư viện bị hoãn lại, xếp cả ba bài thi này vào cuối tháng, buổi sáng làm một bài, buổi chiều làm hai bài, một ngày là thi xong.

Phó Vân anh vẫn như thường lệ, đầu tiên ra sân luyện một bộ quyền, từ từ bình tĩnh lại rồi trở về phòng ôn tập bài vở.

Chuyện càng khó giải quyết thì càng phải bình tĩnh.

Phòng phía bắc im ắng, không thấy động tĩnh gì. Tới tận khi tiếng chuông vang lên hai lần, Dương Bình Trung vẫn chưa xuất hiện.

"Đồ đại thiếu gia, hừ!"

Phó Vân Khải quay về phòng phía bắc lẩm bẩm mấy câu rồi kéo Phó Vân anh tới giảng đường, "Thi ở giảng đường lớn, tiên sinh bảo là thi ngay trước mặt các bậc thánh nhân tiên hiền, xem đứa nào dám gian lận!"

Chỉ những ngày sơn trưởng dạy học, cử hành hoạt động hiến tế hoặc có việc gì trọng đại phải tuyên bố, giảng đưởng mới mở cửa, mỗi lần Thôi Nam Hiên đứng lớp, giờ học cũng được tổ chức trong giảng đường lớn. Bình thường, nơi học sinh tới học là khu nhà phía đông. Giảng đường có đàn hiến tế, không khí trang trọng, sơn trưởng sắp xếp trường thi ở giảng đường, ẩn ý cảnh cáo rất rõ ràng.

Kì thi định kì thoải mái hơn nhiều so với kì thi nhập học, không kiểm tra giỏ đựng giấy bút, học sinh chỉ cần đi vào theo thứ tự rồi tìm vị trí của mình là được.

Phó Vân anh và Phó Vân Khải tới nơi, lập tức đứng vào hàng.

Đám học sinh đang lo lắng, có người lẩm nhẩm ra tiếng, sát giờ rồi nhưng vẫn cố học thuộc kinh văn, có người thì thầm thảo luận với người bên cạnh về câu hỏi nào đó, nghĩ là chút nữa thi thể nào cũng gặp đúng câu hỏi này, có người cầm cuốn sách lướt qua, chỉ mong may mắn đọc trúng chỗ đề ra, còn có người chắp tay thi lễ trước giảng đường, cầu xin thánh nhân phù hộ cho mình thi được kết quả tốt.

Hàng xếp phía trước còn rất dài, Phó Vân Khải càng chờ đợi càng nôn nóng, lấy từ trong tay áo ra cuốn "Đông lai bác nghị" mà Phó Vân anh đưa cho hắn, mở bừa một bài ra, khẽ lầm nhẩm đọc.

Phó Vân anh cúi xuống kiểm tra giấy bút.

Viên Tam và Chung Thiên Lộc vội vã chạy một mạch từ đường Giáp tới giảng đường, vừa thấy bọn họ đã chen vào bằng được, nháy mắt với Phó Vân anh, "Vân ca nhi. lát nữa thi ngươi nhớ để ý đấy!"

Phó Vân anh ngẩng đầu, nhìn xung quanh một vòng, người giáp Giáp lẩn tránh ánh mắt nàng, không dám tới nói chuyện với nàng, người đường Ất, đường Bính đứng bên cạnh quan sát, xung quanh chỉ còn lại là mấy người ngơ ngơ ngẩn ngẩn đang cười tít cả mắt - không cần hỏi cũng biết, nhất định là đường Đinh.

Mới qua một đêm thôi, thái độ mọi người đã bắt đầu thay đổi.

Nàng không nhìn bọn họ nữa, "Sao thế?"

Chung Thiên Lộc lúng túng, nhìn trái nhìn phải rồi thì thầm: "Theo thứ tự, lúc thi ngươi sẽ ngồi gần người Đinh đường, lần trước ngươi thi được hạng nhất, bọn họ chắc chắn sẽ nhìn lén bài thi của ngươi, ngươi nhớ phải đề phòng chút đấy, nếu có người giật tay áo ngươi, ngươi cũng đừng hoảng, phải báo cho giám thị tiên sinh ngay!"

Phó Vân anh mỉm cười, "không sao đâu."

Trong ba phần kinh, luận, sách, phần kinh nhất định sẽ có bài thi thiếp kinh, cái này còn có thể dựa vào việc nhìn bài bạn cùng trường để gian luận, tới lúc thi phần luận và phần sách, dù có chép lại y nguyên bài bạn học cũng không ăn thua gì, không những không được điểm cao mà còn bị tiên sinh phạt vì "bài thi giống nhau".

"Tối qua Tô Đồng thức ôn bài cả đêm."

Viên Tam nói nhỏ, tuy đã cố gắng hết sức để giảm âm lượng nhưng những người xung quanh đều nghe rõ lời hắn, "Lão đại, lần này ngươi quá đen đủi, ngay trước kì thi lại dính phải thiếu gia Dương gia kia thì ai mà còn tâm trạng đi thi cơ chứ?"

"Đúng đấy!" Phó Vân Khải hưởng ứng.

Hai người thì thầm nói xấu Dương Bình Trung, Phó Vân anh vẫn không nói gì, ánh mắt lang thang không mục tiêu một vòng, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tô Đồng.

Tô Đồng dường như đã nhìn nàng rất lâu, lúc bắt gặp ánh mắt nàng, khóe miệng nhếch lên, cười với nàng nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, chỉ có một chút trào phúng khó nhận ra.

Đây là một nụ cười đầy tính khiêu chiến.

Khóe miệng Phó Vân anh cũng nhếch lên, cười đáp lại. Ánh mắt không dừng lại ở đó, lướt qua Tô Đồng, hướng về phía người khác.

Mấy người Trần Quỳ, Đỗ Gia Trinh đứng ngay phía đầu nói cười vui vẻ, bọn họ là tú tài, là người đã có công danh, căn bản không sợ thi cử.

Bất ngờ bị chuyển tới đường Đinh, kế hoạch thay thế Đỗ Gia Trinh hỏng bét. Nhưng chuyện này không có nghĩa là Phó Vân anh sẽ bỏ dở giữa chừng, tất cả những hành động trước đó không thể uổng phí được, dù là học sinh đường Giáp hay học sinh đường Đinh, nàng cũng phải đánh bại Đỗ Gia Trinh.

Ngay cả Tô Đồng, từ khi nàng thay Phó Vân Chương phê bình, sửa chữa bài văn của hắn, hắn đã không phải đối thủ của nàng rồi.

Nhanh chóng tới lượt mấy người bọn họ vào bàn, đúng như lời Chung Thiên Lộc, nàng và Phó Vân Khải bị phân đến góc phía Tây, đó là vị trí của học sinh đường Đinh.

Phó giảng Ngô Đồng Hạc phụ trách giám thị, chỉ cho nàng một chiếc bàn. Nàng đi về phía đó, còn chưa kịp ngồi xuống, mấy học sinh đường Đinh bên cạnh đã không kiềm chế được sự vui mừng, vỗ tay cười ha hả.

"Phó Vân ngồi cạnh ta này!"

"Phó Vân ngồi ngay phía trước ta luôn!"

Thấy bọn họ đắc ý như thế, học sinh đường Đinh bên cạnh vừa ghen tỵ vừa khinh thường, cười nhạt nói: "Các ngươi ngoan ngoãn chút đi, nếu làm Phó Vân sợ quá chạy mất, đường trưởng chẳng đánh các ngươi một trận ấy chứ!"

Mấy người kia vờ nhưng không nghe thấy, tới cạnh Phó Vân anh, "Phó Vân, chờ lát nữa vào giờ thi, đành nhờ cậy ngươi giúp đỡ anh em!"

Phó Vân Khải đang ngồi cách đó không xa, thấy bọn họ vây quanh lấy lòng Phó Vân anh, cầm một quyển sách trên bàn ném tới, "Biến, biến, biến ngay, đừng quấy rầy Vân ca nhi nhà chúng ta!"

Mấy người kia chẳng xấu hổ cũng không tức giận, ôm đầu né tránh cuốn sách sắp bay vào mặt mình, vẫn tiếp tục lấy lòng Phó Vân anh.

Tới tận khi Ngô Đồng Hạc gõ chiếc chuông đồng thông báo bắt đầu tính giờ thi, họ mới ngừng lại, ai về bàn người đó.

Phó Vân anh làm bài thi rất tập trung.

Nàng học rất chắc, không gặp phải câu hỏi nào không làm nổi.

Tới khi nàng làm xong một nửa đề thi, dừng bút lại lại nghỉ ngơi một chút, nghe thấy tiếng sột soạt xung quanh, qua khóe mắt nàng thấy các học sinh đường Đinh đều đang rướn cổ nhìn về phía nàng, rõ ràng là đang định xem đáp án của nàng.

Chữ nàng tinh tế, uyển chuyển, tuy viết nhỏ nhưng những người ngồi gần thi thoảng có thể nhìn thấy một hai chữ.

Hơn nữa, học sinh ngồi bên cạnh nàng còn nhân lúc Ngô Đồng Hạc không chú ý, đột nhiên khom lưng về phía trước như thể đang nhặt bút, đôi mắt lại dính chặt vào bài thi của nàng, tròng mắt gần như rơi ra tới nơi, một lát sau, trên mặt hắn lộ ra vẻ hiểu ra, như thể mới đào được vàng, quay lại vị trí của mình, cắm đầu múa bút thành văn.

Phó Vân anh lắc đầu, không để ý tới những động tác kì quặc của những người xung quanh, tiếp tục trả lời.

Thi cả ngày, tới chiều, sau khi đã hoàn thành bài thi, đám học sinh như thể vừa bị rút hết tinh thần, ai ai cũng lảo đảo xiêu vẹo mặt vàng ệch, gặp người khác chỉ còn sức chào hỏi một câu nhưng sau đó lại cùng nhau than thở chuyện người ra đề là sơn trưởng là đồ tâm tư khó dò.

Triệu sư gia hôm nay không có giờ giảng, mới từ nhà Triệu Thiện trở về thư viện, chắp tay sau lưng đi về phía trước giảng đường, thấy Phó Vân anh vừa đi ra liền hỏi, "Ngươi thấy sao? Có chắc nằm trong mười người đứng đầu không?"

Phó Vân anh gật đầu.

Phạm vi thi cử của thư viện có hạn, chỉ nhằm vào những nội dung được học từ khi nhập học tới nay, kiến thức nền của nàng chắc, những phần học rồi đều đã thuộc làu làu, nàng tự tin mình sẽ không mắc lỗi. Hơn nữa kì thi lần này không có phần nàng không am hiểu là thơ phú và cổ văn, nàng cảm thấy lần thi này bản thân có thể nằm trong mười người đứng đầu.

Triệu sư gia tươi cười hài lòng, đưa chân đi mất.

...

Phó Vân anh định đi Tàng Kinh Các sao chép danh mục tên sách giúp quản cán nên ngay khi ra khỏi giảng đường, nàng không nán lại với mọi người mà đi thẳng về hướng đông.

đi qua hành lang, thấy mấy gã tôi tớ đứng dưới bậc thang khẽ khẽ thì thầm, họ vây quanh một thiếu niên cao lớn, thiếu niên ngồi trên lan can, có vẻ chán chết tới nơi, tay phe phẩy chiếc quạt, mấy gã tôi tới bên cạnh vắt óc suy nghĩ chuyện cười để kể cho hắn nghe.

Thấy Phó Vân anh ra khỏi trường thi, Cát Tường sáng cả mắt. hắn thực sự không thể nghĩ ra chuyện cười gì mới nữa, mồ hôi túa ra như mưa. "Phó thiếu gia tới rồi!"

Đám tôi tớ đồng loạt thở phào nhẹ nhóm, dạt sang một bên.

Dương Bình Trung đứng dậy, cười hì hì ra đón Phó Vân anh, "Ứng Giải, thi xong rồi hả?"

Câu hỏi này không phải vô nghĩa sao, chưa thi xong thì nàng ra thế nào được?

Phó Vân anh gật đầu, không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Dương Bình Trung lập tức đuổi theo.

...

Khay bạc tối qua ban đầu Phó Vân anh cũng không nhận.

"Dương huynh, chuyển chỗ ở chỉ là một chuyện thôi, nhưng huynh không được ta cho phép đã tự tiện sai tôi tớ xông vào nơi ở của ta, chuyển hành lý của ta đi, thật sự quá đáng, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, không thể cứ xin lỗi là cho qua như thế được, xin thứ cho ta là kẻ hẹp hòi, không phải là người rộng lượng dễ tha thứ gì..." Nàng mặt mày lạnh băng nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, "Hơn nữa, nếu như trong hành lý của ta có vật gì rất quan trọng, rất đặc biệt, không thể để người khác tùy tiện chạm vào, huynh định lấy cái gì để bồi thường cho ta đây?"

Dương Bình Trung ngẩn người, liếc nhìn khay bạc chỉnh tề trước mặt, sợ hãi nói, "Lũ tôi tớ nhà ta làm hỏng đồ của đệ à?"

hắn tức giận quay lại mắng tôi tớ vô dụng, rồi chỉ khay bạc, "Là đồ gì thế? Từng này bạc đã đủ chưa, còn thiều bao nhiêu? Ta bảo bọn họ về lấy thêm..."

Dáng điệu nơm nớp lo sợ, dường như là Phó Vân anh mới là kẻ đang bắt nạt hắn.

Đối diện với một người vừa cao vừa to lại mang khuôn mặt ngây thơ vô tội như thế, Phó Vân anh có cảm giác như thể một quyền vừa đánh vào bịch bông. Chỉ là một thiếu ra nhà giàu chưa tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài mà thôi. Nàng cuối cùng phải thừa nhận rằng thái độ lãnh đạm cũng chẳng đẩy người này đi được.

Dương Bình Trung nhìn nàng không chớp mắt, chờ nàng trả lời.

Nàng trầm mặc trong chốc lát, nhíu mày nói: "Dương huynh, ta không thích người khác không được ta cho phép đã bước vào nơi ở của ta, không thích người khác động vào đồ đạc của ta, rất không thích."

Dương Bình Trung ngơ ngác cuối cùng cũng hiểu ra, khom lưng xuống, chân thành hành lễ, "Ta hiểu rồi! Lần này ta sai, ta sẽ nhớ thật kỹ, về sau chắc chắn không tái phạm, ta hứa."

hắn vẫn tiếp tục nài nỉ nàng nhận khay bạc, "Ứng Giải, khi ấy không ai nhắc cho ta biết, ta thật lòng xin lỗi đệ, đệ có thể tha thứ cho ta không?

Phó Vân anh không trả lời, tới khi Dương Bình Trung luôn miệng thề thốt về sau sẽ không tự tiện động vào đồ đạc trong phòng của nàng nữa mới nhận khay bạc.

Đột nhiên bị ép chuyển tới đường Đinh ở, làm bung bét hết cả kế hoạch lúc trước của nàng, khiến nàng không thể không chuẩn bị kế sách mới, đòi một chút bồi thường của Dương Bình Trung cũng là hiển nhiên.

Dù sao đi nữa núi vàng núi bạc trong nhà bọn họ cũng không tiêu hết được.

...

Dương Bình Trung được đằng chân lại lân đằng đầu, được Phó Vân anh tha thứ liền lập tức năn nỉ nàng đề cử cho hắn mấy tựa sách.

"Tiểu thuyết bán ngoài đường ta đã đọc mòn cả rồi, mấy cuốn kiểu như "Tam Quốc, "Tây Du Ký, "Thủy Hử Truyện" hay thì hay thật đấy nhưng hiệu sách cứ in đi in lại, quanh năm suốt tháng chỉ có mấy cuốn, đọc tên lên đã thấy phát chán, bình thường đệ hay đọc sách gì?"

Phó Vân anh ngạc nhiên, "Dương huynh thích xem tiểu thuyết sao?"

Dương Bình Trung gật đầu, "Những sách khác ta xem không hiểu."

...

Hiệu sách bán sách cổ, bán văn giải đề, bán lịch, bán tiểu thuyết. Trong đó, bán chạy nhất chắc chắn là tiểu thuyết. Lịch được in từ bản khắc của quan phủ, tiệm sách trong dân gian không được in lậu, người vi phạm sẽ bị tịch thu gia sản, sách cổ khó bán, văn giải đề bán cũng chạy nhưng lợi nhuận không thể nào so sánh với tiểu thuyết. Đặc biệt là ở vùng Giang Nam giàu có, đông đúc, kinh tế phát triển, nhiều người được học hành, buôn bán thịnh vượng, dân chúng dư giả, tiêu chút tiền mua một hai cuốn tiểu thuyết về nhà tiêu khiển cũng không thành vấn đề. một quyển tiểu thuyết được ưa chuộng, thế là người người tranh nhau tìm mua, tiệm sách in thêm mấy lần vẫn cung không đủ cầu.

Chi phí in ấn của tiệm sách thấp, lợi nhuận lại cao, mỗi năm lại có thêm nhiều thương nhân chuyển sang hướng bán sách, chẳng khác gì nấm mọc sau mưa. Ở Bắc Trực Lệ, Chiết Giang, Phúc Kiến và các vùng khác, việc làm sách phát triển tới độ những người khắc chữ, in sách tụ tập lại, tạo thành thôn làng rồi dần dần phát triển trở thành thị trấn.

Năm nay, Phó tứ lão gia bắt đầu làm bản khắc và in ấn, coi như cũng có chút lợi nhuận trong mảng xuất bản sách. Nhờ có mấy tập bản đồ của Phó Vân anh, ông kết bạn với một người bán sách, người này có hiệu sách, khắc in cuốn sách mà Phó Vân anh vẽ, trả thù lao hai trăm lượng bạc. Phó tứ lão gia tinh ý, lén hỏi thăm một hồi, nghe nói bán sách kiếm được rất nhiều tiền nên về nhà bàn bạc với Lư thị, Lư thị nó: "Nếu khắc sách, in sách kiếm được nhiều tiền như thế, tại sao quan nhân không thử xem?"

Lư thị là phụ nữ, cả đời chẳng được đi đâu, Phó tứ lão gia hằng năm lại ra ngoài mấy tháng chạy thuyền hàng, dầm mưa dãi nắng, màn trời chiếu đất, đi một lần là mấy tháng chẳng có tin tức gì, bà thực sự không an tâm, nghĩ việc khắc chữ, in thành sách có vẻ đơn giản, hơn nữa còn nhàn hạ, không cần chạy đi chạy lại xuất nhập hàng hóa nên cũng động lòng, khuyên Phó tứ lão gia nhân lúc sức khỏe còn tốt thì chuyển sang mảng khắc chữ, in sách này.

Phó tứ lão gia có chút băn khoăn, hai thằng bé trong nhà đều không có năng khiếu buôn bán, lại còn nhát như cáy, để bọn họ buôn bán chắc chưa được mấy năm tiền bạc trong nhà đã sạch bách. Mở hiệu sách không cần nhiều tiền vốn, hai thằng bé vừa hay biết ít chữ nghĩa, nếu chuyển sang nghề khắc chữ, in sách, về sau để lại cửa hàng cho hai đứa nó, chúng nó có không giỏi thì cũng không đến nỗi ngu dốt. Nếu có thua lỗ thì có thể chuyển đổi tiệm sách thành xưởng giấy, ít ra vẫn có thể kiếm được ít tiền.

Sau khi suy xét nửa tháng, Phó tứ lão gia bàn bạc với Phó Vân anh về chuyện này, nàng đồng ý giúp Phó tứ lão gia chọn bản thảo in sách.

Người mua sách thì nhiều nhưng người viết sách lại không nhiều lắm, giới văn nhân chỉ thích xuất bản thơ văn, khinh thường tiểu thuyết. Những người bán sách nâng vàng bưng bạc tới mời người đọc sách viết tiểu thuyết, người lịch sự thì uyển chuyển từ chối, gặp phải mấy người ghê gớm, thì y như rằng sẽ bị tạt cho một chậu nước lạnh vào mặt, người đọc sách kia mắng người bán sách té tát còn chưa hả giận.

Chỉ có những văn nhân nghèo túng mới có thể hạ mình viết bản thảo cho những người bán sách, những người chú trọng thanh danh chắc chắn sẽ không bao giờ chạm tay vào việc viết tiểu thuyết. Nếu thực sự thiếu tiền, không thể không viết thì cũng phải giấu tên, nhất định không để lộ thân phận.

Ngay cả những quyển tiểu thuyết lưu hành rộng rãi trên thị trường như "Tây Du Ký", "Thủy Hử Truyện" mà lâu lâu các tiệm sách lại tái bản một lần, tuy bán rất chạy nhưng địa vị tác giả vẫn không cao.

Càng đáng buồn hơn, bởi có quá nhiều bản lậu, tác giả dù đã viết được tác phẩm lớn, lưu hành trong cả nước những mấy chục năm nhưng lại chẳng nhận được bao nhiêu tiền thù lao.

Bởi vậy, những người đọc sách đồng ý gạt sách vở sang một bên để viết bản thảo tiểu thuyết cho những người bán sách ngày một ít đi.

Phó tứ lão gia là thương nhân đàng hoàng, đương nhiên sẽ không bắt chước những kẻ in bán sách lậu kia, ông muốn đường đường chính chính tìm một người đọc sách đề nghị người ta viết bản thảo sách cho mình, giá cả không quan trọng, chỉ cần bản thảo tốt là được.

...

Phó Vân anh được Phó tứ lão gia nhờ tìm bản thảo. Lần trước, nhân dịp nàng phải tới đảm nhiệm việc đăng ký mượn sách ở Tàng Kinh Các, nàng đã cố gắng sàng lọc mấy cuốn sách, đáng tiếc là sách trong Tàng Kinh Các chủ yếu là kinh văn sách cổ, tiểu thuyết chỉ có ít ỏi vài quyển.

Sách cũ không ăn thua gì, giờ nàng chuẩn bị khuyến khích học sinh trong thư viện viết bản thảo sách.

Trong các cuốn tiểu thuyết phổ biến, những cuốn sách có cấu tứ mỹ lệ hoặc nội dung rung động tâm can như "Tây Du Ký", "Thủy Hử Truyện" đương nhiên là xuất sắc, những cuốn sách như vậy thường xuất hiện một cách bất thình lình, một khi in ra thì ngay lập tức sẽ trở nên thịnh hành từ bắc chí nam. Nhưng thực ra đa số tiểu thuyết thường có chất lượng không cao, chỉ cần hành văn không lủng củng, cốt truyện rõ ràng, cảm động thì dù tác giả là ai, sách vẫn bán được như thường.

Phó Vân anh biết tất cả học sinh trong Giang Thành thư viện, không chỉ là quen biết mà nàng còn hiểu rõ bối cảnh xuất thân và khả năng học tập của từng người trong số họ.

Qua một thời gian dài quan sát, nàng đánh giá cao Viên Tam và Tô Đồng. Cả hai đều có nền tảng vững chắc, Viên Tam có văn phong hào sảng, tựa như một cây cung đã được kéo căng, chỉ chờ bật ra bất cứ lúc nào, văn phong của Tô Đồng lại cô đọng thong thả, tựa như một ngọn núi nguy nga tráng lệ, người ở trên núi, nào biết sườn núi dốc [1]. Hơn nữa cả hai người đều có gia cảnh nghèo khó, phải tự kiếm tiền nuôi người thân.

[1] Người từ ngoài nhìn vào thấy được sự nguy nga của núi cao nhưng người trên núi vẫn bước đi ung dung, ý là văn phong của Tô Đồng là chậm rãi, bình tĩnh, không cần giật gân nhưng vẫn đặc sắc.

Tô Đồng thâm sâu khó lường, còn có địch ý với Phó gia. Tuy hắn là một lựa chọn tốt nhưng Phó Vân anh cân nhắc một hồi đã quyết định từ bỏ hắn.

hắn một lòng vì khoa cử, chưa chắc đã đồng ý viết bản thảo tiểu thuyết cho Phó gia.

Viên Tam cũng có chí làm quan nhưng người này tùy tiện, phóng khoáng, đương nhiên sẽ không thèm để ý tới ánh mắt của người đời, Phó Vân anh định tìm cơ hội hỏi thăm hắn xem sao.

...

Lúc này, nghe Dương Bình Trung nhắc tới chuyện hắn thích đọc tiểu thuyết, Phó Vân anh nghĩ ngợi rồi hỏi hắn: "Dương huynh mang bao nhiêu tiểu thuyết đến thư viện thế?"

Nàng định tìm mấy cuốn thuộc các thể loại khác nhau để tham khảo.

"Mang theo cả một rương lớn luôn!" Dương Bình Trung trả lời, giang rộng hai cánh tay, "Đệ cũng thích đọc tiểu thuyết đúng không? Khi nào về ta sai người bê cả rương sang phòng đệ, đệ cứ chọn thỏa thích, ta đọc hết rồi, đệ không cần trả ngay đâu."

Người này tuy không nghiêm chỉnh nhưng không thể không thừa nhận hắn là người hào phóng, giống Khải ca nhi, thi thoảng kiêu căng càn quấy một chút nhưng tâm địa không xấu.

Phó Vân anh cúi đầu nói: "Cảm ơn huynh trước."

Lần đầu thấy nàng có vẻ cảm động như thế, Dương Bình Trung cười toét miệng, vui mừng: "Đừng khách khí, chúng ta là bạn bè!"

Nhắc tới hai chữ "bạn bè", hắn cố tình nhấn mạnh, mặt mày trịnh trọng.

Phó Vân anh trầm mặc trong giây lát rồi gật đầu.

Hai người không nói chuyện nữa, cùng đi về hướng Tàng Kinh Các.

"Quýt sai quả ghê!"

Qua cửa tròn, Dương Bình Trung bỗng kêu lên một tiếng, chạy qua đó, chui tọt vào rừng quýt.

Tôi tớ của hắn vội vàng chạy theo.

Phó Vân anh hơi ngạc nhiên, thấy Dương Bình Trung chỉ đạo tôi tớ hùng hùng hổ hổ hái quýt thì dở khóc dở cười, "Dương huynh, mấy quả quýt đó chua, học sinh thư viện không ăn bao giờ."

Bên kia, Dương Bình Trung đã hái được mười mấy quả quýt, bọc vào trong áo, chạy về phía hành lang, giơ một quả lên, "Chua thật hả? Đệ ăn rồi à?"

Phó Vân anh lắc đầu.

Dương Bình Trung cười nói: "Nếu chưa ăn thì sao đệ biết nó chua? Có khi mọi người đọc về điển cố Vương Nhung xem mận nên sợ bóng sợ gió thôi.”

Vương Nhung xem mận là câu chuyện khi còn nhỏ của Vương Nhung, một trong Trúc Lâm Thất Hiền thời Ngụy Tấn. Vương Nhung từ nhỏ đã thông minh, năm bảy tuổi, khi chơi đùa với các bạn, thấy ven đường có cây mận rất sai quả, cành cây nặng trĩu toàn quả nên cong cả lại. Các bạn ông đổ xô đi hái mận, chỉ có Vương Nhung là không nhúc nhích. Người lớn hỏi ông vì sao không đi hái mận, Vương Nhung trả lời: "Cây mận này ở ven đường lại có nhiều quả như thế, mận này chắc chắn bị đắng."

Mọi người hái mận xong nếm thử, thấy đắng thật.

Vương Nhung sống ở thời loạn lạc nhưng lại biết xem xét thời thế, bo bo giữ mình, cuối cùng có thể sống đến già, người đời nể phục tư duy nhạy bén và khí thông minh của ông.

Dương Bình Trung không tin lời đồn, tự tay bóc quýt, "Chưa ai ăn, làm sao biết quýt chua hay không chứ? Mọi người đều không dám thử, cuối cùng quýt cũng chỉ có thể chín nẫu trên cành. Ta thử xem, nếu chua thật, về sau không ăn nữa. Nếu ngọt..."

hắn dài giọng, nháy mắt với Phó Vân anh, "Chúng ta lén hái hết quýt ở đây."

Phó Vân anh mỉm cười, nhìn hắn bóc vỏ quýt, nhét hai múi vào miệng.

Lát sau, Dương Bình Trung hét lên một tiếng, nhổ múi quýt ra, mặt nhăn nhó, nước mắt nước mũi trào ra, "Chua quá!"

Đám tôi tớ sợ tái mặt, ba chân bốn cẳng chạy tới, họ có mang theo nước nên người rót nước, người cầm ly, người lấy khăn lau miệng, còn có người sờ túi tìm bánh trái.

Dương Bình Trung ăn chua tới ê răng, mặt mày nhăn nhó nhấp một ngụm nước súc miệng, phun phì phì, "Chua quá thể, Ứng Giải, sau đệ đừng nếm thử."

Phó Vân anh không trả lời, thầm nghĩ: Ta vốn đâu có định nếm, giống quýt này nhìn là biết chua rồi.

...

Phó Vân anh chọn mấy cuốn du ký thú vị cho Dương Bình Trung. Có qua có lại, trở về phòng, Dương Bình Trung lập tức sai người bê cả rương tiểu thuyết sang phòng phía nam để nàng tự chọn.

Nàng ngồi xổm bên chiếc rương đựng sách đen bóng, lật ra xem, Cát Tường đứng bên cạnh ân cần hầu hạ, sắc mặt có vẻ xấu hổ, mồ hôi lăn xuống thái dương, tựa như đang lo lắng điều gì.

Phó Vân anh mở mấy cuốn trên cùng ra, định lật tiếp, mặt Cát Tường biến sắc, hoảng hốt.

Chẳng lẽ Dương Bình Trung cất cái gì bí mật trong này?

Phó Vân anh nhíu mày trầm ngâm, nhìn thấy trong rương có cuốn ghi khuê các tiểu thuyết, bỗng sững lại.

Được rồi, nàng biết tại sao Cát Tường lại luống cuống như thế.

không cần xem thử cũng biết, ở dưới cùng của rương sách này nhất định là có mấy cuốn tiểu thuyết hương diễm, công tử thế gia tầm mười hai mười ba tuổi đã biết nhân sự. Dương Trung Bình đúng là đang ở tuổi thích len lén đọc tiểu thuyết diễm tình sau lưng người lớn.

Nàng không lật xuống nữa, chọn mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị, nói: "Thế đã, cảm ơn thiếu gia nhà các ngươi."

Cát Tường vỗ ngực, lén thở phào một hơi.

...

Kì thi vừa kết thúc, các vị giáo thụ đều bận rộn chấm bài.

Trước giờ khóa cửa, Phó Vân anh mang cuốn "Bạch Tô trai tập" mà Thôi Nam Hiên cho nàng mượn tới sân phía bắc của khu phía đông, đưa cho Triệu sư gia.

"Nhờ thầy giúp con trả cho Thôi tiên sinh."

Triệu sư gia cầm cuốn sách, tiện tay mở mấy trang ra, sắc mặt hơi thay đổi, chỉ vào lề sách đầy chữ, nói: "Đây là ghi chú về những điều tâm đắc của Thôi đại nhân, hắn cho ngươi mượn sách, chắc chắn là đánh giá cao về ngươi, sao ngươi không đích thân mang trả cho hắn, nhân tiện để hắn kiểm tra học vấn của ngươi xem sao? hắn là thám hoa năm Đồng An thứ hai mươi. Ta không so được với hắn đâu."

Phó Vân anh không muốn liên quan quá nhiều đến Thôi Nam Hiên, mỉm cười nói: "Cuốn sách này con có một quyển rồi, của nhị ca cho con, con thích quan điểm của nhị ca hơn."

Những ghi chú tâm đắc của Phó Vân Chương cơ bản cũng không khác mấy so với Thôi Nam Hiên, nàng đọc ghi chú của Phó Vân Chương là được rồi.

Thời còn trẻ, Triệu sư gia thi nhiều lần không đỗ nên cũng không còn quá chú trọng chuyện công danh, nghe nàng nói thế cũng không hỏi nhiều, "Được rồi, ta cầm hộ ngươi. Ngày mai Thôi đại nhân không tới dạy được. Tháng sau hắn tới thư viện, ta trả hắn giúp ngươi."

Phó Vân anh hơi nhìn xuống, che giấu ánh sáng vừa lóe lên trong mắt, "Thôi đại nhân từ trước đến nay luôn đúng hẹn, mỗi lần tới dạy học còn tới sớm nửa canh giờ để giải đáp thắc mắc của học sinh, vì sao mai lại không tới được ạ?"

Triệu sư gia nhắn mày bĩu môi, "Ngày mai cái vị Hoắc đại nhân gì đó của Cẩm Y Vệ sẽ xử trảm phạm nhân bỏ trốn, Thôi đại nhân giám sát việc hành hình, tri phủ, đồng tri cũng phải đi. Ngày mai là sinh nhật Thiện tỷ nhi, cái thằng cháu tri phủ kia của ta vốn đã xin nghỉ ở nhà chuẩn bị tiệc mừng thọ cho mẹ nó nhưng cái vị Hoắc đại nhân kia phái tùy tùng tới nói một câu, thằng cháu ta hoảng sợ, hớt ha hớt hải đi mất..."

Tim Phó Vân anh chợt đập lệch một nhịp, nhưng mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Nàng không đi ngay, nói thêm vài câu với Triệu sư gia mới cáo từ về đường Đinh.

Hoắc Minh Cẩm đang ở phủ Võ Xương thật.

Hơn nữa phạm nhân bỏ trốn Hoắc Minh Cẩm sắp xử trảm rất có thể là Từ Duyên Tông.

Nàng khẽ nhắm mắt lại một lát, khép vạt áo thật chặt, rồi lững thững bước về phía kí túc xá.

Lời tác giả:

Điển cố Vương Nhung xem mận là diễn giải theo đúng điển cổ có thật đóa~ (ngôn từ kiểu dễ thương này là của tác giả, không phải của mình đâu)

Editor: Dương thiếu gia mất tích bấy lâu trở lại này, tư tưởng "không thử làm sao biết được" của bạn này cũng hay, hơi đen thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi