LÂU RỒI KHÔNG GẶP

Trình Vinh Kiến cùng Trình Dịch Tân nhất thời trợn to hai mắt, còn chưa kịp tiêu hóa tin tức bất ngờ này thì Trình Dịch Hòa đã bị áp giải mang đi.

Cùng lúc đó, Trình Lâm còn ở khách sạn chờ Trình Dịch Hòa trở về, mắt thấy đã trưa còn không thấy bóng người, hơn nữa gọi điện thoại cũng không có người nghe. Trình Lâm nghĩ, Trình Dịch Hòa có chuyện bận, nên ôm điện thoại di động ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn xem nên đặt món gì ăn cơm trưa.

Còn đang xoắn xuýt không biết chọn món nào, cửa liền bị gõ vang, Trình Lâm cho là Trình Dịch Hòa trở về lập tức chạy đi mở cửa, nhưng lại không nhận ra người quen ngoài một người đàn ông đứng ở cửa, người kia đã hói đầu, da dẻ ngăm đen, vóc người gầy gò, như là một cương thi bị hút khô máu.

Trình Lâm nhìn thấy hắn, không biết tại sao có cảm giác quen thuộc khó giải thích được, nói: “Anh là?”

Người kia nói: “Trình Lâm, cậu còn nhớ tôi không?”

Trình Lâm lắc lắc đầu, người đàn ông kia thở dài, từ trong túi áo lấy ra một tấm ảnh nho nhỏ đưa Trình Lâm xem. Cậu thấy trong hình là một đứa trẻ khoảng chừng 3 tuổi, dáng dấp ngoan ngoãn đáng yêu, mở to đôi mắt nhìn về phía ống kính.

Rõ ràng khuôn mặt đứa bé này trong ký ức Trình Lâm chưa bao giờ xuất hiện, có thể nhưng ánh mắt của cậu như bị dính lấy, cũng không cách nào dời đi.

Chỉ nghe người kia nói: “Con trai của cậu là Trình Ninh đã tìm được, một nhóm cảnh sát khác đang trên đường giải cứu nó, tin tưởng rất nhanh hai cha con sẽ đoàn tụ.”

“Tôi?… Con trai?” Trình Lâm thì thào nói.

Ngay sau đó, cậu như bị người nào đó nhấn vào một công tắc phong bế đã lâu, ký ức đã mai táng trong ý thức sâu xa thoát ra như nước lũ gào thét cuồn cuộn phả vào mặt, lúc cậu chia tay với Trình Dịch Hòa ruột gan đứt từng khúc, một mình nuôi nấng con trai ngậm đắng nuốt cay, cùng với… sau khi con trai mất tích thì hết cả niềm tin…

Những chuyện từng trải trong bảy năm qua ở trước mắt cậu chợt lóe lên, một khắc kia, Trình Lâm như bị dòng nước lũ che ngợp bầu trời quấn vào đáy nước u ám, cậu hô hấp dồn dập, thái dương rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Người kia thấy tình huống của cậu không đúng, vội nắm chặt hai vai Trình Lâm kêu lên: “Trình Lâm! Cậu chớ sốt sắng! Mau thả lỏng hô hấp!”

Người kia nói chuyện âm thanh giống là cách một tầng dập dờn sóng nước, Trình Lâm chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của hắn không ngừng ngọ nguậy nói cái gì.

Mấy chục giây thời gian tựa hồ kéo dài dằng dặc, ý thức Trình Lâm bị chấn động mê muội thật vất vả mới bình tĩnh lại, nhìn chăm chú người trước mắt, có chút không dám xác nhận: “Lâm đội?”

Người kia kinh hỉ cười nói: “Đúng đúng đúng, là tôi, cậu nhớ lại tôi? Thật sự là quá tốt.”

Trình Lâm dùng sức lắc lắc đầu, một tay vịn trán suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Chuyện này…, anh làm sao tìm được tôi? Ninh Ninh… Ninh Ninh đã tìm được chưa?”

Lâm đội thấy Trình Lâm trạng thái ổn định, cười nói: “Chuyện này nhất thời nói không hết, trước tiên đi theo tôi.”

“Được ” Trình Lâm xoay người đóng cửa, lại nghĩ đến, vạn nhất Trình Dịch Hòa trở về không tìm được mình thì làm sao bây giờ, sốt ruột nói: “Tôi phải gọi điện thoại cho anh họ trước đã.”

Lâm đội nói: “Cậu đừng hoảng loạn, chúng ta vừa đi vừa gọi điện thoại.”

“Được.” Trình Lâm dùng sức nuốt nước miếng, hai tay cậu phát run, nắm thật chặt điện thoại di động, lấy lại bình tĩnh mới gọi điện thoại nhưng vẫn không có người nghe.

Lâm đội vừa đi, vừa nói liên miên cằn nhằn: “Năm đó không tìm được con trai của cậu, hại cậu tinh thần thất thường, tôi vẫn luôn rất hổ thẹn, tôi âm thầm thề không cần biết thời gian bao lâu, nhất định phải tìm cho được Trình Ninh, quả nhiên công phu không phụ lòng người a!”

Trình Lâm máy móc đi theo Lâm đội xuống lầu, dương quang từ bầu trời xanh thẳm xa xôi chiếu xuống làm người không mở mắt ra được, Trình Lâm dường như mới vừa trong giấc mộng tỉnh lại, cho tới giờ khắc này vẫn có chút mờ mịt luống cuống.

Lâm đội thấy cậu đứng ở trên bậc thang ngẩn người, liền kéo cánh tay Trình Lâm đi về hướng xe quân cảnh: “Đi nhanh đi.”

Trình Lâm theo quán tính đi tới hai bước, Lâm đội mới vừa mở cửa xe, điện thoại lại vang lên, cậu lập tức bắt máy, Trình Lâm không nghe được đối phương đang nói cái gì, chỉ nghe Lâm đội nói:

“Đứa bé ngã bệnh?”

“Bệnh viện trung tâm thành phố?”

“Phía bên này tôi cũng liên lạc với cha đẻ đứa bé, làm sao bây giờ?”

“Tốt lắm, tạm thời đến bệnh viện gặp mặt đi.”

Trong đầu hò hét loạn xạ vang lên rất lâu, Trình Lâm mới trố mắt nhìn lại, hỏi: “Ninh Ninh bị bệnh?”

Lâm đội gật gật đầu, Trình Lâm lòng như đao cắt, nước mắt rớt xuống: “Đều là tôi không tốt, Ninh Ninh nhỏ như vậy, tôi lại không có xem trọng nó, để nó phải chịu tội…”

Lâm đội cũng có con, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, cũng thấy nhiều thảm trạng gia đình sau khi đứa con bị mất tích, trong lòng cũng rất chua xót, an ủi Trình Lâm nói: “Không có chuyện gì, may mắn tìm được con rồi, không nên đau lòng.”

Trình Lâm lau nước mắt, dùng sức gật gật đầu, nhưng ngay sau đó nước mắt lại rớt xuống, như vĩnh viễn cũng lau không hết. Cậu cùng Lâm đội lên xe, mãi đến khi tới gần cửa bệnh viện, Trình Lâm mới miễn cưỡng khống chế lại tâm tình của mình.

Sau khi xuống xe, nhìn tầng lầu cao to quen thuộc trước mặt, Trình Lâm không khỏi nghĩ, thì ra Ninh Ninh cũng ở bệnh viện này, đây cũng là bệnh viện mấy ngày trước Trình Dịch Hòa làm phẫu thuật, lúc ấy làm sao cậu không tìm được Ninh Ninh chứ?

Trình Lâm đi theo chân Lâm đội, mang theo bất an và mừng rỡ, ước mơ và thấp thỏm, đi vào phòng bệnh nhi đồng.

Họ lên thang máy đến lầu ba, xuyên qua chỗ làm việc của y tá, đi qua một chỗ ngoặt, bước chân Lâm đội rốt cục dừng ở cuối hành lang trước một gian phòng bệnh, lúc Lâm đội để tay lên chốt cửa Trình Lâm như ngừng thở, tim đập loạn, tình cảm khó có thể miêu tả kịch liệt như nước thủy triều đem cậu nhấn chìm.

Nhưng khi Lâm đội mở cửa – cũng chỉ trong nháy mắt – ngay sau đó Trình Lâm thấy được Trình Dịch Hòa cúi đầu đang ngồi bên trong phòng bệnh!

Ngay giây phút đó, Trình Dịch Hòa cũng ngước mắt nhìn lên, lúc tầm mắt Trình Lâm và Trình Dịch Hòa đụng vào nhau hai người đồng thời khiếp sợ trợn to hai mắt!

“Anh họ! Tại sao anh lại ở chỗ này?!”

“Lâm Lâm, sao em ở đây?!”

Hai người trăm miệng một lời.

Đứng ở bên trong phòng bệnh người cảnh sát bụng bia và Lâm đội cũng đồng thời kinh ngạc hỏi: “Các người quen nhau?”

Mấy người hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó, vẫn là Trình Dịch Hòa nhanh chóng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt trắng bệch!

Trình Lâm còn sững sờ không biết tình huống thế nào, chỉ nghe Lâm đội hỏi bụng bia: “Xác nhận là đứa bé này sao?”

Bụng bia gật gật đầu.

Lâm đội kích động kéo tay Trình Lâm nhanh chân đi đến trước giường bệnh Duệ Duệ, nói: “Trình Lâm, đây chính là Ninh Ninh.”

Đầu óc Trình Lâm như hồ dán chuyển động một vòng, quá khứ bởi vì cậu phát điên mà trí nhớ mơ hồ, bây giờ bị vạch trần tất cả đều trở nên rõ ràng sâu sắc.

Cậu nhớ lúc trước mình đã gặp đứa bé này, hơn nữa đứa bé này gọi Trình Dịch Hòa là ba ba. Mặc dù nói Ninh Ninh gọi Trình Dịch Hòa là ba ba không có sai, nhưng cha con họ quen biết nhau như thế nào?

Trình Lâm nghĩ mãi không ra, trên giường bệnh Duệ Duệ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cậu, càng làm cậu như đứng ngồi không yên, bầu không khí nhất thời trở nên quái dị trầm mặc.

Qua mười mấy giây, Triệu Anh ngồi ở bên cạnh Duệ Duệ lau nước mắt nhất thời nhảy lên, chỉ vào Trình Lâm thét to: “Nó là đứa bệnh tâm thần, các người sao có thể nghe lời của nó đến cướp cháu của tôi!”

Sau bữa cơm trưa, Trình Dịch Hòa bỗng nhiên mang theo ba cảnh sát đi vào phòng bệnh, ngay sau đó Triệu Anh biết được Duệ Duệ là do Trình Dịch Hòa mua từ bọn người lừa gạt buôn bán trẻ con, hôm nay bọn họ đến giải cứu nạn nhân.

Triệu Anh không tin tưởng, nhưng cảnh sát đã nắm bằng chứng trong tay cũng không để cho bất luận người nào phủ nhận.

Nhưng giờ khắc này, không nghĩ tới cha đẻ của đứa trẻ lại là Trình Lâm! Hy vọng trong lòng Triệu Anh như tro tàn lại cháy, tức khắc nhận định là Trình Dịch Hòa và Trình Lâm liên hợp lừa gạt mình: “Tôi không tin các người, Duệ Duệ là cháu trai ruột của tôi! Không thể nào là con trai Trình Lâm!”

Lúc này Trình Lâm mới hậu tri hậu giác nghĩ thông suốt mọi chuyện, run giọng nói: “Bác cả, Ninh Ninh là con của....”

Triệu Anh cắt đứt lời cậu, điên cuồng chỉ vào mấy tên cảnh sát: “Các người đều là giả! Đừng hòng gạt tôi!”

Người cảnh sát bụng bia dễ tính, ôn ngôn khuyên nhủ: “Cụ bà, con trai bà đã thừa nhận, đứa nhỏ này là do anh ta mua từ trong tay người khác, bà không thể trở ngại chúng tôi chấp pháp, vốn mua trẻ con là đã phạm luật hình sự, nếu bà gây trở ngại giải cứu thì tội thêm một bậc, sẽ bị xử nặng.”

Trình Lâm vừa nghe Trình Dịch Hòa phạm pháp, sắc mặt kịch biến, sốt ruột nói không rõ ràng: “Anh….. Anh… Anh họ không phải cố ý! Các anh không thể bắt anh ấy!”

Lâm đội cho là người Trình Lâm ám chỉ là Triệu Anh, nhưng Lâm đội là người không có kiên nhẫn nói lý, sắc mặt nghiêm nghị, nói với nữ cảnh sát bên cạnh: “Đem đứa nhỏ mang đi!”

Duệ Duệ nhất thời rít gào khóc lên, dùng sức trốn vào lồng ngực Triệu Anh, tim Trình Lâm như bị đao cắt, ngăn cản nói: “Đừng, đừng làm đứa bé sợ, nó còn bệnh, để cho bác cả ôm cũng giống vậy.”

Lâm đội ngẩn một giây, nói: “Vậy đây thật là bác cả của cậu?”

Trình Lâm gật gật đầu, Triệu Anh hung tợn nói: “Tôi không dám nhận!”

Lâm đội trợn mắt ngoác mồm, nhưng có thể nhìn ra quan hệ thân thích giữa hai người như nước với lửa, cho nên Trình Lâm không biết 8 đứa con thất lạc của mình đã bị anh họ mình mua đi!

Lâm đội trong lòng than một câu, chuyện này thật con mẹ nó hoang đường!Càng thêm tàn bạo mà nói với Triệu Anh: “Không dám nhận thì đem đứa bé trả lại!”

Triệu Anh nhất thời im lặng, ôm thật chặt Duệ Duệ.

Lâm đội lạnh lùng liếc bà một cái, kéo tay Trình Lâm dẫn cậu ra ngoài phòng bệnh, thấp giọng nói: “Trình Lâm, tôi biết cậu vì tìm đứa bé này ngậm bao nhiêu đắng, chỉ cần cậu mở miệng, ngày hôm nay tôi nhất định có biện pháp đem đứa bé đi.”

Trình Lâm hoang mang lo sợ, nói: “Để tôi hỏi anh của tôi một chút.”

Lâm đội cảm thấy hết chỗ nói, chỉ khuyên: “Anh ta bây giờ là nghi phạm, là đồng lõa, cậu hỏi anh ta làm gì? Tự cậu nói!”

Trình Lâm dừng một chút, nói: “Tôi, tôi thật không biết nên làm gì, tôi rất muốn đem con đi, nhưng nó mới vừa trải qua một cơn bệnh nặng, tôi không thể cưỡng bách nó, vạn nhất con có chuyện bất trắc, tôi… Tôi…”

Lâm đội sâu sắc thở dài, “Cái này cũng là điều tôi lo lắng.”

Trình Lâm hít sâu một hơi, quả quyết nói: “Lâm đội, ngày hôm nay thôi đi, nếu tôi đã biết con mình ở đâu, sau này từ từ đi tìm cũng được.”

Lâm đội bất đắc dĩ: “Nếu như cậu đồng ý, chỉ có thể làm như vậy.”

Lâm đội đi vào rỉ tai vài câu với người cảnh sát bụng bia, bọn họ chuẩn bị rút đi, nhưng lúc bọn họ rời đi cũng mang theo Trình Dịch Hòa.

Mắt thấy Trình Dịch Hòa ở chính giữa bọn họ muốn cùng bọn họ xuống lầu, Trình Lâm chạy theo sau kéo tay Trình Dịch Hòa, hỏi: “Anh họ, anh đi đâu?”

Tâm tình Trình Dịch Hòa phức tạp khó thể dùng lời diễn tả được, hơn nữa anh lại biến thành đồng lõa với bọn người lừa bán con Trình Lâm, làm cho anh không mặt mũi đối mặt với Trình Lâm, ánh mắt nhìn xuống không dám nhìn Trình Lâm.

Lâm đội thay thế Trình Dịch Hòa trả lời: “Lần này có thể thuận lợi tìm được đứa bé là bởi vì Trình Dịch Hòa lấy nhóm máu đưa đến cục cảnh sát, trải qua so sánh với DNA trong kho lưu trữ thông tin những đứa trẻ bị thất lạc 8 7chúng tôi mới có thể thuận lợi tìm được đứa bé, còn chuyện đứa bé làm sao bị lừa gạt, chúng ta còn phải tiếp tục điều tra, nhất định phải dẫn anh ta trở về hợp tác điều tra.”

Lâm đội đã uyển chuyển biểu đạt tại sao Trình Dịch Hòa bị bắt đi, Trình Lâm lại nghe không hiểu, nói: “Tôi cùng đi với anh ấy.”

Lâm đội nói: “Theo quy định là không thể.”

Trình Lâm vẫn không buông tay Trình Dịch Hòa, trầm mặc vài giây, khẩn cầu Lâm đội: “Tôi có thể nói vài câu với anh ta không?”

Lâm đội nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Được, chỉ một phút thời gian.”

Trình Lâm nắm tay Trình Dịch Hòa, đi xa hơn hai mét, thấp giọng hỏi: “Anh họ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Trình Dịch Hòa thoáng ngước mắt, nhìn thấy chiếc cằm nhỏ tinh xảo của Trình Lâm, ngay sau đó không dám tiếp tục nhìn, đưa mắt về phía tay Trình Lâm đang cầm thật chặt hai tay của mình, tiếng nói của Trình Dịch Hòa mang theo đắng chát khàn khàn: “Bây giờ anh rất loạn.”

Sau khi Trình Lâm đột ngột khôi phục ký ức trong đầu cũng rất loạn, giờ khắc này cũng không cảm nhận được nội tâm của Trình Dịch Hòa tràn ngập hổ thẹn, hai người nhìn nhau không nói mười mấy giây, Trình Lâm bỗng nhiên nói: “Em đã nhớ lại chuyện lúc trước.”

Đồng tử Trình Dịch Hòa đột nhiên co rụt lại, ngay sau đó ngước mắt nhìn vào đôi mắt sáng như lưu ly của Trình Lâm, khoảng cách hai người rất gần, thậm chí Trình Dịch Hòa còn nhìn thấy trong đôi mắt trong suốt của Trình Lâm đang hoảng loạn nhưng lại giả vờ trấn định.

Một khắc kia, Trình Dịch Hòa sợ hãi nghĩ, Trình Lâm còn có thể là Lâm Lâm của mình sao? Cậu thương Duệ Duệ như thế, cậu sẽ vì đứa con mà cân nhắc, sau đó lại đi tìm mẹ của đứa bé, sau đó lại bắt đầu một cuộc sống mới sao?

Tuy rằng hai người chặt chẽ nắm lấy tay nhau nhưng Trình Dịch Hòa lại cảm thấy bi thương cảm, bảy năm thời gian giữa hai người đã vẽ ra một khoảng cách vô hình.

Lâm đội thấy hai người như hai kẻ ngu si đứng nhìn đối phương không nói lời gì, liền thúc giục: “Cần phải đi.”

Hai tay Trình Lâm càng dùng sức nắm chặc tay Trình Dịch Hòa: “Vậy anh về sớm một chút.”

Bị Trình Lâm tha thiết mong mỏi như vậy, Trình Dịch Hòa vừa vui vừa thương xót, vừa chua xót vừa ngọt ngào, nhất thời nói không rõ trong lòng là tư vị gì. Anh nhẹ giọng nói: “Được.” Vừa mới đi được hai bước, liền quay về đem ví tiền và điện thoại di động đưa cho Trình Lâm: “Cầm trước, nếu như có chuyện khó khăn thì gọi điện thoại cho một người tên gọi Vương Tuấn.”

Trình Lâm liền đỡ lấy, đưa bọn họ xuống lầu, trơ mắt nhìn Trình Dịch Hòa lên xe cảnh sát.

Ì Mãi đến khi nhìn ba chiếc xe cảnh sát lục tục hợp vào dòng xe cộ khổng lồ biến mất không còn tăm hơi, Trình Lâm mới quay người lên lầu, cậu còn muốn đi gặp Ninh Ninh.

Nhưng mà khi cậu đến, Trình Tử Duệ và Triệu Anh đều như gặp đại địch, Triệu Anh chán ghét nói: “Mày đi đi, mày đừng nghĩ cướp đi cháu của tao!”

Trong mắt Trình Lâm mang theo một ánh sáng khát vọng cực nóng: “Con chỉ muốn nhìn con của mình, không có ác ý.”

Triệu Anh giậm chân một cái, như một con gà mái giang cánh tay che ở trước giường bệnh, nói: “Nơi này không có Ninh Ninh! Chỉ có Duệ Duệ!”

Duệ Duệ vốn gặp nhiều người xa lạ nên run sợ trong lòng, Triệu Anh liền chỉ vào Trình Lâm nói với nó: “Con nhìn đi, chính là nó muốn cướp con đi, nó là người xấu!”

Trình Lâm bước lên muốn giải thích, nhưng Duệ Duệ đề phòng lui về phía sau, Trình Lâm liền lui về sau, nói: “Sẽ không, Ninh Ninh, ba là là ba ba, con còn nhớ trước đây chúng ta cùng sống ở nông thôn, con nuôi ba con gà tiểu hoa con nhớ không? Con còn đặt tên cho tụi nó.”

Đôi mắt Duệ Duệ có chút mê man, ký ức tuổi thơ không biết từ đâu tới, mơ hồ cảm thấy được thật sự có ba con gà làm bạn với mình, có @một cái bóng cao lớn mà mơ hồ, nhưng những hình ảnh vụn vặt đó như ánh sáng chợt lóe lên, không cái gì nắm bắt được.

Triệu Anh liền đánh gãy dòng suy nghĩ mơ hồ của nó nói: “Duệ Duệ, gà con bà nội cũng đã mua cho con, con không thể nghe nó ăn nói linh tinh!”

Duệ Duệ trong nháy mắt cảnh giác, đối với Trình Lâm tràn đầy địch ý: “Chú không phải là ba ba của con!” Từ khi sinh bệnh tới nay, tâm tình của nó tương đối yếu đuối mẫn cảm, nhớ lại Trình Dịch Hòa không ở bên cạnh liền khóc lên: “Ba ba của con đâu? Ba ba đi đâu vậy?”

Triệu Anh nhìn Trình Lâm quát lên: “Mày còn không mau đi!”

Trình Lâm tâm trạng đắng chát, cậu biết là con đang gọi Trình Dịch Hòa, cậu cũng không nỡ hù Duệ Duệ, liền nói thật nhỏ: “Phiền phức bác chăm sóc tốt cho nó.” Liền quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Trình Lâm một mình đi ở trên đường cái nhộn nhịp, bên người không có Trình Dịch Hòa, cậu luôn có cảm giác mờ mịt không biết đi về đâu. Giờ khắc này lại bắt đầu hối hận, vừa rồi không cứng rắn yêu cầu đi theo anh, tuy nói Trình Dịch Hòa là người luôn bình tĩnh mạnh mẽ, nhưng dù sao vào cục cảnh sát cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, có người bên cạnh cũng coi như được an ủi.

Trình Lâm còn nhớ số điện thoại của Lâm đội mà năm đó thuộc nằm lòng, liền gọi tới, lại được tin đã mang Trình Dịch Hòa trở về Đông Lâm điều tra.

Trình Lâm dừng bước, quay đầu lại nhìn những tầng lầu của bệnh viện, mặc dù cậu muốn ở lại chăm sóc Ninh Ninh, Triệu Anh cũng sẽ không đồng ý, Trình Lâm thở dài, cũng thừa dịp còn sớm, chạy về Đông Lâm.

Trằn trọc nhiều năm, lại trở về thành thị quen thuộc mà xa lạ, lúc đó trời mới vừa sáng thành thị còn bị bao phủ trong một tầng sương mù mỏng manh, bởi vì đi chuyến xe đêm nên Trình Lâm một đêm không ngủ, sắc mặt có chút tiều tụy, vẫn rất sớm chờ ở cửa cục công an.

Đợi đã lâu cũng không thấy Lâm đội, Trình Lâm phải đi vào hỏi thăm một người cảnh sát trẻ tuổi: “Chào ngài, Lâm đội có ở đây không?”

Người kia ngắn gọn nói: “Không ở.”

“Vậy anh ấy đi đâu vậy?”

“Không biết.”

Trình Lâm nghĩ Lâm đội đang phá án, không tiện tiết lộ, nhưng đi như vậy thì không cam lòng, còn một chút hy vọng lại hỏi: “Ngài biết Trình Dịch Hòa ở đâu không?”

Người kia lắc lắc đầu: “Không biết là ai.”

Trình Lâm thất vọng rời đi.

Trước đây Trình Lâm luôn cảm thấy nơi này là quê hương của mình nhưng lúc này đi trên đường cậu lại thấy mình như là một người khách du lịch đến thành phố này. Không biết làm sao, đột nhiên nhớ tới ngôi nhà xưa của mình trong ký ức, Trình Lâm bi ai nghĩ, nơi đó không thể tính là nơi mình cư ngụ, nhưng dù sao cũng dưỡng dục cậu lớn lên, coi như bọn họ không muốn nhận cậu, ít nhất cũng có thể cho rằng mình là một người thân thích, tình cờ lui tới thăm hỏi?

Trình Lâm men theo con đường trong ký ức, đi tới hẻm nhỏ chật chội cũ nát, ngoài ý muốn thấy đầu hẻm thanh vắng bỗng dưng bu đầy người. Trình Lâm thật vất vả mới chen lấn về phía trước được mười mấy mét, chợt nhìn thấy trong đám người có mấy chiếc xe quân cảnh, thuận miệng hỏi: “Đây là thế nào?”

Bên cạnh có bác gái xem trò vui nói: “Cảnh sát tới bắt phạm nhân.”

Trình Lâm còn muốn hỏi ai là người bị bắt, thì thấy hai nữ cảnh sát giữ vai một người phụ nữ gầy yếu từ trong cửa đi ra, trên tay của người phụ nữ có phủ một lớp quần áo, thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng, dưới lớp quần áo chính là còng tay lạnh như băng.

Nữ cảnh sát vóc người rất cao nên lúc bọn họ sắp lên xe quân cảnh Trình Lâm mới nhìn thấy mặt bên của người phụ nữ kia, đó chính là Trương Tuấn Diễm!

Trình Lâm không chút suy nghĩ liền xông ra khỏi đoàn người, quát lên: “Chờ đã! Chờ chút! Tại sao các người bắt mẹ tôi!”

Trong phút chốc ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trình Lâm, thậm chí còn có người không tự chủ nhường đường cho Trình Lâm.

Trình Lâm lập tức chạy đến xe quân cảnh, cùng lúc đó, bên trong cửa sắt có một bóng người quen thuộc đi ra, nhìn thấy Trình Lâm ngạc nhiên nói: “Trình Lâm? Tại sao cậu trở lại đây?”

Trình Lâm quay đầu nhìn lại thì thấy là Lâm đội, như nhìn thấy cứu tinh cậu chạy tới cầm cầm tay Lâm đội, vội la lên: “Lâm đội, có phải các người bắt lầm người? Mẹ tôi không phạm pháp.”

Lâm đội nhìn Trình Lâm, trên mặt là một sự thương hại khó thể che giấu, hắn vỗ vỗ tay Trình Lâm, nói: “Trình Lâm, điều tra của chúng tôi không sai, căn cứ theo khẩu cung của Trình Dịch Hòa, chúng tôi làm việc suốt đêm mới tìm được người năm đó bán Trình Ninh, tìm hiểu nguồn gốc, mới tìm được người đã bán con của cậu.”

“Người đem Ninh Ninh từ bệnh viện mang đi bán chính là Trương Tuấn Diễm.”

Câu nói sau cùng của Lâm đội, Trình Lâm không nghe rõ hắn nói gì. Qua rất lâu, thanh âm kia mới xuyên thấu tầng tầng không khí đi vào tai Trình Lâm, thật lâu ở trong đầu óc của cậu vang vọng, chấn động làm đầu cậu đau như búa bổ.

Trình Lâm cảm giác vô cùng hoang đường, cậu theo bản năng muốn nói, Trương Tuấn Diễm là bà nội của Ninh Ninh… sao bà lại bán cháu nội của mình?

Trương Tuấn Diễm chợt giãy dụa quay người sang, oán độc nhìn chằm chằm Trình Lâm, khàn giọng thét to: “Trình Lâm! Mày không chết tử tế được! Tao nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn mày, mày lại báo cảnh sát tới bắt tao!”

“Ba của mày không có tiền chữa bệnh, tao bán con mày đổi tiền có lỗi gì!”

Trình Lâm trợn to hai mắt, khó tin nhìn Trương Tuấn Diễm điên cuồng, phảng phất có một con ác quỷ xé lớp da của Trương Tuấn Diễm, từ trong vết nứt chui ra, làm cho cả người cậu không rét mà run.

Cậu cảm thấy mình phải phản bác lại, nhưng lồng ngực kịch liệt chập trùng mấy lần, chỉ cảm thấy có một luồng lửa nóng va chạm, một câu nói cũng không nói ra được.

Nghe Trương Tuấn Diễm nói năng điên cuồng, gương mặt ngâm đen của Lâm đội nhất thời trở nên âm u: “Ăn nói linh tinh! Lời lẽ sai trái!” Nhìn người cảnh sát bên cạnh vung tay lên: “Còn không nhanh chóng mang đi!”

Trương Tuấn Diễm đang hùng hùng hổ hổ ngay sau đó bị cưỡng ép nhét vào xe quân cảnh, cửa xe đóng ầm lại nghe không được thanh âm gì, chỉ có thể nhìn thấy bà không ngừng mở miệng mắng cái gì đó.

Mọi người vẫn còn thấp giọng nghị luận sôi nổi: “Đây là mẹ cái gì?” “Sao lại ác độc như vậy?”, “Bị bắt là đáng đời, giam giữ cả đời đừng cho đi ra.” Tiện đà những ánh mắt đồng tình đều nhìn về phía Trình Lâm đang đứng một mình đơn độc.

Lâm đội tầng tầng thở dài, vỗ vỗ bờ vai đơn bạc của Trình Lâm, vốn muốn an ủi vài câu, bỗng nhiên trong sân truyền đến “Oành!” Một tiếng vang thật lớn!

Giống như là âm thanh một vật nặng nào đó rơi xuống đất!

Trình Lâm còn chưa phản ứng kịp, trực giác mẫn cảm của Lâm đội làm cho hắn nhanh chóng chạy vào trong sân, ngay sau đó nghe hắn quát to: “Trình Lâm! Mau gọi xe cứu thương! Ba ba của cậu nhảy lầu!”

Trình Lâm ngẩn ra, chạy vào trong sân, cậu thấy thân thể già nua của Trình Vinh Viễn như một khối vải rách, mặt đập trên sàn xi măng, dưới thân chảy ra dòng máu đỏ đến chói mắt.

Toàn bộ thế giới trong nháy mắt điên đảo, mắt Trình Lâm tối sầm lại, uể oải té xuống đất.

Lâm đội còn đang thăm dò hơi thở của Trình Vinh Viễn, thấy Trình Lâm ngã xuống, lập tức xông tới nâng Trình Lâm lên.

Trình Lâm không thấy rõ hình ảnh trước mắt, loạng choà loạng choạng, tiếng nói run rẩy kịch liệt: “Đừng… Đừng lo cho tôi, cứu tôi….. Cứu ba ba tôi…”

Dùng kinh nghiệm Lâm đội phán đoán, người này quá nửa là cứu không được, mặc dù chỉ từ lầu hai nhảy xuống, thế nhưng thân thể Trình Vinh Viễn gầy yếu, căn bản không chịu nổi dằn vặt lớn như vậy.

Hôm nay những tình huống phát sinh như là những cảnh trong phim điện ảnh lướt nhanh, không tới hai phút xe cứu thương gào thét chạy vào hẻm nhỏ, lúc Trình Vinh Viễn được đưa lên xe cứu thương đã không còn hô hấp, xe cứu thương chỉ phí công làm theo phép rồi trở về người bệnh viện.

Trong trạng thái hôn hôn trầm trầm, sắc mặt Trình Lâm trắng bệch chờ ở cửa phòng cấp cứu, Lâm đội trầm mặc ở bên cạnh Trình Lâm.

Không khí chung quanh như là một vũng nước đọng sền sệt làm cho người ta khó có thể hô hấp.

Không biết qua bao lâu, đèn phòng cấp cứu đỏ lên, bác sĩ từ bên trong đi ra, Trình Lâm máy móc tiến lên nghênh tiếp, bác sĩ lắc lắc đầu, ý tứ đã rất rõ ràng.

Cửa lớn lần thứ hai mở ra, người được đẩy ra từ đầu đến chân bịt kín vải trắng.

Khi đó Trình Lâm chợt nhớ tới lúc còn bé, mỗi lần cùng Trình Vinh Viễn lên núi, cậu đều ngồi ở trên vai Trình Vinh Viễn, cánh tay nho nhỏ của cậu có thể hái được những chiếc lá xanh trên cao, khi đó ở trong lòng cậu Trình Vinh Viễn vĩnh viễn là cao to cường tráng, như một ngọn núi vĩnh viễn sừng sững không ngã.

Nhưng giờ khắc này, ông cứ như vậy vô thanh vô tức nằm ở dưới mảnh vải trắng… ầm ầm sụp đổ.

Trình Lâm như là một búp bê gỗ, hai đầu gối mềm nhũn, rầm một tiếng quỳ xuống đất.

Khi xương bánh chè chạm đất như bị gãy phát ra tiếng vang cực lớn làm cho Lâm đội giật nảy mình, hắn dìu Trình Lâm đến ghế dài ngồi xuống, hắn muốn nói rất nhiều nhưng cũng chỉ có thể nói: “Nén bi thương.”

Trình Lâm thở không nổi cố gắng dùng sức hô hấp hai lần, tiện đà bạo phát đau khổ khóc lóc đến tan nát cõi lòng.

Lâm đội làm nghề này sống đến số tuổi này, đã nhìn quen những cảnh sinh ly tử biệt, lúc này cũng không nhịn được bị cảm xúc của Trình Lâm cảm hoá, viền mắt toả nhiệt ửng hồng, vì che giấu trạng thái của mình, hắn đốt một điếu thuốc, trầm mặc hút vài hơi.

Lâm đội còn phải lo thẩm án, còn có một đống lớn chuyện phải bận rộn, không thể vẫn luôn ở cạnh Trình Lâm, mãi đến khi Trình Lâm ngưng gào khóc, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, thì tạm biệt ra đi.

Trong màn đêm thăm thẳm bệnh viện yên tĩnh không một bóng người, trên hành lang chỉ có một bóng đèn, phản chiếu sắc mặt trắng bệch của Trình Lâm.

Y tá trực ban ôm bảng ghi chép đi ngang qua, đột nhiên nhìn thấy một người vẫn còn ngồi ở đây sợ đến chân mềm nhũn, định thần nhìn lại, thì ra là người này giữa ban ngày có người thân vừa chết, lúc này mới vững tâm thần: “Sao cậu vẫn còn ở nơi này?”

Trình Lâm sững sờ hồi lâu, mới nhớ mình phải làm gì, nói: “Tôi phải mang ba ba về nhà.”

Cô y tá nói: “Cậu có đem sổ hộ khẩu theo không? Ở bệnh viện nhận lãnh thi thể, là phải lấy sổ hộ khẩu.”

Lúc này Trình Lâm mới nhớ, năm đó sau khi cậu chia tay với Trình Dịch Hòa, cũng bị cắt hộ khẩu, kỳ thực trên pháp luật cậu đã không tính là thân nhân của Trình Vinh Viễn.

Trong lòng Trình Lâm nhất thời nổi lên bi ai vô hạn, không có ý nghĩa gì gật gật đầu, đứng dậy kéo lê hai chân ngồi đã tê rần, bước lảo đảo rời khỏi nơi này.

Lúc này trời đã rạng sáng, ánh đèn sáng choang của bệnh viện đã tắt hết. Trình Lâm đứng một mình, Trương Tuấn Diễm tự tay chặt đứt một chút ôn nhu cuối cùng trong lòng Trình Lâm, Trình Vinh Viễn kết thúc sinh mệnh héo tàn, trần thế mênh mông Trình Lâm biến thành một đứa trẻ mồ côi hàng thật giá thật.

Trình Lâm tản mạn không mục đích đi trên đường phố không một bóng người, gió đêm không ngừng thổi bay tóc và góc áo, thân thể Trình Lâm cũng dần dần lạnh lẽo, nhưng đầu óc của cậu lại càng ngày càng thanh minh, hỗn hỗn độn độn sống đến bây giờ, trong tối nay, nhìn thấy tình thân nhưng không với được, nơm nớp lo sợ bị vứt bỏ, những thứ cậu nên sớm vứt bỏ lại gắt gao ôm lấy không tha, những cái đó như bị gió đêm lạnh lẽo thổi bay ra khỏi thân thể, triệt để tiêu tan trong bóng đêm nơi đây.

Trình Lâm tùy tiện tìm một cái ghế dài ven đường ngồi một đêm, hôm qua thông qua dò hỏi Lâm đội, Trình Lâm mới biết Trình Dịch Hòa còn ở bót cảnh sát tiếp nhận điều tra, hơn nữa bởi vì mua trẻ con trái với luật hình sự, còn có thể bị khởi tố, chờ đợi tòa án thẩm phán.

Trơ mắt nhìn chân trời cho đến trời sáng choang, Trình Lâm lấy điện thoại của Trình Dịch Hòa tìm số điện thoại của Vương Tuấn gọi điện thoại tới.

Bên kia rất nhanh liền nhận, còn đang cười nói: “Rốt cục cậu còn nhớ tới người anh em này?”

Trình Lâm biết y nhận sai người, lập tức nói: “Anh Vương Tuấn phải không? Chào ngài, tôi không phải Trình Dịch Hòa, tôi là em của anh ấy.”

Vương Tuấn trong lòng kỳ quái, đó cũng không phải giọng nói của Trình Dịch Tân, ngẩn ra vài giây, mới nhớ Trình Dịch Hòa vì một người em trai khác mà từ chức không làm, đại khái chính là người này, nhưng hai người cũng không gặp nhau, Vương Tuấn không nghĩ ra lý do người này tìm mình, nể mặt Trình Dịch Hòa, tuy rằng kỳ quái, cũng phải khách khí hỏi: “Chào cậu chào cậu, ngưỡng mộ đã lâu, vẫn luôn nghe Dịch Hòa nhắc qua cậu, ngày hôm nay tìm tôi có chuyện gì?”

Trình Lâm nói: “Anh của em xảy ra vấn đề rồi, em không có cách nào, chỉ có thể tìm ngài hỗ trợ.”

Ngay sao đó Trình Lâm đem tình huống của Trình Dịch Hòa đơn giản nói ra, Vương Tuấn kinh hãi đến biến sắc, cũng không đoái hoài khách khí hàn huyên, kinh hô: “Cậu ấy… cậu ấy! Cậu ấy luôn thận trọng, sao lại làm ra chuyện không đầu óc thế này!”

Trình Lâm trầm thấp nói: “Xin lỗi.”

“Tôi không phải nói cậu, cậu không cần phải xin lỗi” Vương Tuấn vô cùng lo lắng nói tiếp: “Bây giờ tôi lập tức chạy tới, đến sẽ liên lạc lại, được không?”

Trình Lâm còn chưa kịp nói cảm ơn, bên kia đã vội vã cúp điện thoại.

Trình Lâm cũng cảm nhận được Vương Tuấn rất quan tâm đến Trình Dịch Hòa, tâm trạng lung lay bất định cuối cùng cũng coi như an ổn một ít.

Nghĩ tới mấy ngày nay Trình Dịch Hòa ở bót cảnh sát không thể đi ra, Trình Lâm liền đi mua cho anh một bộ quần áo chuẩn bị đưa tới.

Nhưng mà khi đến cục cảnh sát thành phố, không hẹn mà gặp Lưu Gia Dương đang đi ra.

Lúc nhìn thấy đối phương hai người đồng thời đứng lại, ánh mắt đan xen một giây, Trình Lâm nhìn phía sau Lưu Gia Dương, cậu cho là Triệu Anh và Ninh Ninh cũng tới thăm Trình Dịch Hòa, nhưng sau lưng Lưu Gia Dương lại không có một bóng người.

Lưu Gia Dương cười lạnh một tiếng, lành lạnh mở miệng: “Mẹ nuôi và Duệ Duệ chưa có tới.”

Trình Lâm khẽ gật đầu một cái, lướt qua hắn muốn đi vào.

Lưu Gia Dương gọi Trình Lâm, không chút khách khí nói: “Này! Tôi có lời muốn nói với cậu.”

Trình Lâm liền đứng tại chỗ, nghi hoặc nhìn Lưu Gia Dương.

Lưu Gia Dương mặc đồ Tây giày da, quần áo cắt may tinh xảo thuận lợi khoe chiều cao đôi chân dài của hắn, giày da màu đen sáng loáng, khắp toàn thân như đang kêu gào ta là nhân sĩ tinh anh của xã hội thượng lưu.

Còn Trình Lâm ở ngoài đường đối phó một đêm, thêm nữa bi thương khi mất đi cha nuôi làm cả người cậu thoạt nhìn xám xịt, ở trước mặt Lưu Gia Dương như một con vịt nhỏ đáng thương xấu xí.

Đôi mắt của Lưu Gia Dương sau mắt kính trào phúng nhìn cậu, nói: “Nếu như không phải là vì cậu, Trình Dịch Hòa sẽ lâm vào tình trạng này sao?”

Trình Lâm cũng không tiếp lời, thấy hắn khinh miệt nhìn mình, cũng không muốn nói quay người chuẩn bị rời đi.

Lưu Gia Dương thấy Trình Lâm thờ ơ không động lòng, căm hận nói: “Chỉ cần có cậu, anh ta sẽ không có một chuyện tốt, cho nên tốt nhất…”

“Tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.” Trình Lâm dự cảm Lưu Gia Dương sẽ nói cái gì, bỗng nhiên đứng lại đánh gãy lời nói Lưu Gia Dương.

Lưu Gia Dương cười lạnh nói: “Có đúng không? Chẳng lẽ không phải cậu hãm hại anh ta sao?” Ngay sau đó từ trong túi công văn lấy ra một phần văn kiện, mở ra trang cuối cùng biểu diễn ở trước mặt Trình Lâm: “Đây là giấy giám định Trình Dịch Hòa và Trình Tử Duệ, giấy trắng mực đen viết bọn họ là cha con ruột, cậu nói thế nào?”

Trình Lâm cụp mắt liếc mắt nhìn, thế nhưng cậu cũng không hoảng loạn như Lưu Gia Dương tưởng tượng, mặt không hề cảm xúc, đôi mắt đen trong suốt trầm tĩnh nhìn hắn.

Chẳng biết vì sao Lưu Gia Dương cảm thấy trong lòng bất an liền cường điệu nhấn mạnh một câu: “Tôi đã đem chứng cớ này giao cho lực lượng cảnh sát.”

Trình Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Rất tốt, như vậy anh của tôi có thể miễn bị khởi tố không?”

Khuôn mặt Lưu Gia Dương rõ ràng vặn vẹo một chút, bực tức nói: “Tôi sẽ kiện cậu lừa gạt lực lượng cảnh sát, vu hại Trình Dịch Hòa!”

Trình Lâm kỳ quái trên dưới nhìn Lưu Gia Dương, nói: “Nhưng anh của tôi sẽ không đồng ý để anh làm luật sư đại diện, anh làm sao kiện cáo tôi?”

“Cậu..!” Lưu Gia Dương xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, lần đầu tiên bị một người mình xem thường chận đến á khẩu không trả lời được.

Trình Lâm cũng không biết nói với Lưu Gia Dương hay là chỉ lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu quả thật có thể, tôi nguyện ý thay anh họ ngồi tù.”

Lưu Gia Dương không phản đối tầng tầng hừ một tiếng: “Cậu cũng có chỗ thiết thực để dùng đó? Cậu thức thời đi nói cho cảnh sát, nói đều do cậu bệnh tâm thần phát tác, mới sai lầm nhận Duệ Duệ là con trai của cậu.”

Trình Lâm nói: “Anh bị ngốc sao? Lực lượng cảnh sát cũng có giấy giám định tôi và Ninh Ninh, bọn họ không nghe lời nói một bên của tôi.”

Hai mắt Lưu Gia Dương híp lại: “Vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao cậu và Trình Dịch Hòa đều được giám định là cha ruột Duệ Duệ.”

“Anh không cần biết đến.” Trình Lâm không mềm không cứng nói.

Lưu Gia Dương không cạy được miệng Trình Lâm, nói cũng không biết lựa lời: “Đừng tưởng rằng ỷ vào Trình Dịch Hòa yêu cậu là có thể ở trước mặt tôi diễu võ dương oai.”

Trình Lâm thản nhiên nói: “Tôi không có diễu võ dương oai.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Anh của tôi yêu tôi là sự thực.”

Trình Lâm cũng không muốn dây dưa với Lưu Gia Dương, quay người muốn đi. Lúc đó thoáng nhìn thần sắc vặn vẹo của Lưu Gia Dương, bỗng nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, cậu nghĩ tới điều gì, không xác thực hỏi: “Anh yêu anh của tôi?”

Hai gò má của Lưu Gia Dương kịch liệt co giật, hắn như một con mèo bị đạp phải cái đuôi, quát lên: “Tôi không phải là đồng tính luyến ái.. Buồn nôn kia!”

Trình Lâm không phải là người giỏi phỏng đoán thâm ý người khác, cậu tin Lưu Gia Dương nói thật, còn khuyên lơn nói: “Anh yên tâm, anh của tôi chỉ thích tôi.. một người.”

Lưu Gia Dương xém chút nữa ói máu tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi