LẤY CHỒNG QUỶ

"Rác rưởi?"

Vy Vy nghe thấy "tôi" nói từ đó, liền đứng lên ghế, chỉ tay vào mặt tôi, cao giọng nói

"Kiều An, ngươi nói ai rác rưởi hả? Biết điều giữ sạch cái miệng chút đi!"

"Ồ! Vậy cô giữ sạch cái "miệng" dưới của mình đi sau đó hẵng nhắc tới Tô Minh của tôi"

Vẫn còn một số người đang trong lớp, khi kết thúc câu nói đó, tất cả mọi người đều quay lại nhìn chúng tôi

Vy Vy mặt mày tím lại vì tức điên. Cô ta giống như sắp nghẹt thở vậy!

"Cô là cái thá gì mà dám nói thế chứ?"

"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi!"

Tôi chỉ tay một vòng quanh lớp dõng dạc nói

"Các ngươi nên ghi nhớ lấy, Tô Minh là của ta, các ngươi không một ai có đủ tư cách để nhắc về anh ấy cả"

Vy Vy lúc này bức tức đến nỗi thở không ra hơi nữa.


"Nếu Tô Minh là của cô, vậy sao đến sđt anh ấy cô cũng không có? Kiều An à, bình thường tôi thấy cô cũng ít nói cơ mà không ngờ cô lại là loại vô liêm sỉ đến như vậy đấy!"

"Cậu hôm nay không uống thuốc à?"

"Cậu mất trí à Kiều An?"

Mọi người trong lớp đều đang hướng về "tôi" mà nói

Trong ấn tượng của mọi người, tôi là một người rất hiền lành, sống hướng nội, ít nói và chỉ đối với bạn bè thân thiết thì tôi mới đùa giỡn một chút nên không thể nào tôi lại hành động này thế này cả

Linh Nhi vừa bước vào lớp, thấy tôi không nói gì, Vy Vy liền từ từ lùi lại phía sau nhằm tẩu thoát. Cơ mà ai ngờ rằng" tôi" lại có thể nhanh như vậy, trong vài tích tắc đã túm được cổ cô ta mà chỉ dùng một tay vòng qua cổ, một tay cầm chiếc bút bi lên...

"Ngươi có cho không? Nếu không, ta sẽ đâm thủng mắt ngươi để xem sau này, làm sao mà ngươi còn có thể  gần gũi được với lũ đàn ông"

"Cô, cô muốn làm gì?"

Vy Vy vô cùng sợ hãi, cô ta run lên cả nhưng rồi vẫn rất cứng miệng

"Ngươi có đưa không?"

"Đừng hòng!"


"Vậy thì ta đành phải ra tay vậy!"

Nếu không phải Linh Nhi chạy tới, ôm lấy tay tôi thì có lẽ, gương mặt Vy Vy chẳng còn nguyên vẹn nữa rồi

"Cậu sao vậy Kiều An? Có phải do cậu bị quả bóng đập vào quá mạnh nên mới trở thành như vậy không? Tớ đưa cậu đi viện nhá?"

Nghe thấy những lời này, trong lòng tôi lại đau sót hơn. Bởi vì lúc nãy "tôi" đã làm cậu ấy bị thương nhưng cậu ấy vẫn nghĩ cho tôi, vẫn tin tưởng tôi. Nếu bị bóng đập thì đã không như vậy rồi và tôi thực sự lo lắng cho Linh Nhi

"Tôi" lúc này hất tay cậu ấy ra, cầm chặt lấy chiếc bút và hướng thẳng về mặt Linh Nhi nhưng ngay cả khi bút sắp đâm tới cậu ấy, cậu ấy vẫn đứng yên nhìn tôi với một đôi mắt kiên định.
"Xin lỗi, cậu Linh Nhi"

Vừa kịp lúc đó, có một vòng tay từ đằng sau ôm trọn lấy thân hình "tôi"

Tay "tôi" nhẹ nhàng buông xuống

 Rồi một giọng nói ấm áp vang lên
"Bảo bối ngoan của anh, anh biết sai rồi! Đừng trút giận lên người khác thế chứ. Lần sau, em giận anh, tìm tới đánh anh là được rồi!"

"Tô Minh? À không Dương Khải?" Đúng là anh ta rồi!

Mọi người đang tròn mắt nhìn Tô Minh ôm tôi rồi ngọt ngào xin lỗi thì phần nào đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra rồi.

Tô Minh nắm chặt tay tôi, quay lại nhìn mọi người rồi cúi mình xin lỗi một cách nhẹ nhàng

"Các bạn, tôi rất xin lỗi vì sự việc này. Là do tôi phạm sai lầm nên mới kiến Kiều An tức giận đến thế. Tôi mong các bạn nể mặt tôi mà bỏ qua và tôi cũng hi vọng các bạn nữ đừng đến gần tôi nữa nếu Kiều An lại giận dỗi thì thực tình tôi cũng không biết cách để giải quyết sao đâu!

Với câu nói cuối cùng thì chẳng phải Tô Minh đang ám chỉ Vy Vy hay sao. Cho dù, cô ta đang sôi máu nhưng cũng không thể nói được gì nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi