LAY ĐỘNG TIẾNG LÒNG



Trải qua chuyện lần trước, Kha Nhược Sơ không dám uống rượu ở bên ngoài, bây giờ cô cũng đã biết được tửu lượng của bản thân bao nhiêu rồi.
Đối mặt với những người ở xung quanh đang nhốn nháo, Kha Nhược Sơ khó xử, đang muốn cầu xin sự giúp đỡ từ Bạch Mông, bỗng nhiên ở bên cạnh phát ra một giọng nói, giải vây cho cô.
"Không uống được cũng đừng miễn cưỡng."
Thịnh Như Ỷ mở miệng ra nói, xung quanh đột nhiên yên lặng, đều có một hành động nhất trí là nhìn nơi phát ra âm thanh.

Đương nhiên, Kha Nhược Sơ cũng như vậy.
Bỗng nhiên, cô ngẩn ra.
Cư nhiên lại gặp được người kia.
"Nhược Sơ, đây là chị họ của mình." Bạch Mông lôi kéo Kha Nhược Sơ đi đến trước mặt Thịnh Như Ỷ, thoải mái mà giới thiệu hai người với nhau, xong rồi cô đến bên tai Kha Nhược Sơ nói nhỏ, "Chính là người mình nói trước đó."
Thật ra thì, các cô đã gặp nhau ba lần rồi.
Hoá ra, cái chị gái cực phẩm trong miệng Bạch Mông, lại chính là cô ấy....!Lúc trước, Bạch Mông còn nói đùa bảo rằng thấy chị họ của cô ấy sẽ hối hận cho mà xem, bây giờ đúng thật là hối hận rồi.
Nhất thời không biết nói cái gì, những xuất pháp từ lễ phép, Kha Nhược Sơ theo thói quen vẫn mỉm cười, ngoan ngoãn chào hỏi, "Chào chị."
Tiếng gọi chị này cũng thật dễ nghe, Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Kha Nhược Sơ, không biết nghĩ cái gì, mà lại rất muốn nghe cô gái này e thẹn gọi vài tiếng nữa.
"Chị, đây là chị em tốt của em, Kha Nhược Sơ." Bạch Mông không hề ý thức cảm giác giữa hai người có chỗ không hợp lý.
Thịnh Như Ỷ mỉm cười, "Bọn chị đã gặp nhau rồi."
Gặp nhau sao, chưa nói ra thời gian và địa điểm thế nào, nhưng một lời nói ra, trong lòng cả hai đều biết rõ nhất là gặp lúc nào, ở đâu.
"Hai người gặp nhau khi nào?" Bạch Mông cảm thấy trương hợp này ngoài ý muốn.
"Tuần trước, lúc ở bệnh viện." Kha Nhược Sơ giành lời trước, giống như sợ Thịnh Như Ỷ sẽ nói ra, hai người gặp nhau lần đầu tiên ở quán bar.
Thịnh Như Ỷ chỉ yên lặng mỉm cười, không nói thêm lời nào.

Bạch Mông nghĩ lại thì cũng thấy không có gì lạ, do bao tử không tốt cho nên chị họ cô ghé thăm bệnh viện cũng không thiếu, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Kha Nhược Sơ lại làm việc ở Khoa Tiêu Hoá.

Hai người có gặp nhau rồi cũng là chuyện bình thường.
"Gần đây bao tử không được tốt.

Đêm nay, không uống rượu cùng mọi người được." Thịnh Như Ỷ nói rồi lại nhìn qua Kha Nhược Sơ, nhớ tới cái đêm kia, cũng biết được cô gái này tửu lượn cũng không tốt, liền cười nói, "Chúng ta uống nước trái cây đi, để bọn họ uống rượu."
Thật dễ dàng giúp Kha Nhược Sơ giải vây, vì vậy Kha Nhược Sơ cũng nhìn Thịnh Như Ỷ cười cười, gật đầu "Vâng." Một tiếng, trong lòng cho chút thở dài, bởi vì từ xưa đến nay cô không biết cách từ chối người khác, cho nên vừa rồi cũng không biết nên làm sao.
Lúc Kha Nhược Sơ cười rộ lên, trên má còn có cái lúm đồng tiền nhỏ, nhìn ngoan hiền mà lại ngọt ngọt, Thịnh Như Ỷ bất giác nhìn nhiều hơn một chút.
Cái cười này của hai người, Bạch Mông không biết sao nhưng cô cứ cảm thấy có phải bản thân nghĩ nhiều rồi không, chứ sao cứ có cảm giác hai người này như xẹt điện vậy? Cô hiểu rõ Thịnh Như Ỷ, chị cô đời nào mà có hứng thú với người khác, từ trước đến nay cũng chả dịu dàng hay để tâm việc bên lề, nhưng đêm nay hình như có gì đó khác thường....
"Được rồi, chị có muốn uống thì em cũng không cho chị uống, uống nữa thì có khi thành bệnh nhân VIP của bệnh viện bọn em nữa." Bạch Mông lèm bèm.
Chắc là chị ấy thường xuyên uống rượu, Kha Nhược Sơ lại nhớ đến đem hôn đó ở Dạ Sắc nhìn thấy Thịnh Như Ỷ ngồi một mình uống rượu, cũng không biết tại sao, cái hình ảnh này trong đầu cô vẫn còn lưu lại, hơn nữa lâu lâu cũng sẽ nhớ đến.
Người đến cũng đã đủ, sáu bảy người tập trung lại một bàn, cùng ăn tối, trông cũng náo nhiệt.
Tính cách của Kha Nhược Sơ ôn hoà, làm gì cũng không tranh giành với ai, không nhanh không chậm, thói quen nhường cho người khác trước, cho nên lúc đến ngồi thì cũng không còn chỗ, không biết ngồi ở đâu.
"Ngồi ở đây đi." Thịnh Như Ỷ dịch ngươi sang một bên dư ra một vị trí, hướng về phía Kha Nhược Sơ mà cười nói, mặc dù cười rất tuỳ ý, nhưng lại rất quyến rũ.
Kha Nhược Sơ gật đầu nhẹ rồi ngồi xuống.
Đây là loại phụ nữ trong truyền thuyết sao? Kha Nhược Sơ cảm thấy bên cạnh cô có rất ít người có khí chất này.

Khi nhìn thẳng vào đôi mắt người kia, cô có cảm giác hình như tim đập nhanh hơn, có lẽ là vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn đêm hôm đó.
Giống như rất khó mà có thể đối mặt với người mà mình đã hôn nhiệt tình.

Bình tĩnh chỉ là cố gồng mà thôi.
Trên thực tế, cái mà Kha Nhược Sơ cảm thấy là bình tĩnh, thì ở trong mắt của Thịnh Như Ỷ lại là cô gái thẹn thùng đỏ mặt.
Ngoài Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ thì những người khác đều uống rượu, Kha Nhược Sơ thầm nghĩ cũng may là có người cùng uống nước trái cây với cô, mới không có cảm giác lạc lỏng xấu hổ.
"Nước chanh hay nước dừa?" Thịnh Như Ỷ hỏi
"Nước chanh...." Kha Nhược Sơ nói xong cảm thấy bản thân nên lễ phép một tí, vì vậy đưa tay ra.
Nào đâu, hai bàn tay xinh đẹp cứ như vậy nhẹ nhàng chạm vào nhau, tay của Kha Nhược Sơ cũng xinh đẹp, nhưng ngón tay lại không dài như Thịnh Như Ỷ.
Một khi chạm vào nhau, người Kha Nhược Sơ như bị điện giật muốn thu hồi tay lại, nhiều hơn một giây cũng không muốn.
"Để tôi." Thịnh Như Ỷ cười, đổ nước chanh vào ly, cô chợt nhận ra không phải bản thân không có sức hấp dẫn, mà là có người quá nhát gan, sờ tay nhau đã vậy rồi, khó trách vì một cái hôn mà đã bị doạ chạy mất tiêu.
Bữa tiệc dần trôi qua, vài người bắt đầu chơi bóng bàn.
Giữa một đám người trẻ tuổi năng động, thì Kha Nhược Sơ lại ngồi yên lặng, nhưng cái sự yên tĩnh của con người này đặc biệt rất tự nhiên, mặc dù Thịnh Như Ỷ thích náo nhiệt, nhưng mà coi thường mấy bữa tụ tập ồn áo của đám người trẻ, cảm thấy thật ấu trĩ.
Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ đều ngồi trên sô pha, giữa hai người còn có một khoảng cách, Thịnh Như Ỷ muốn hút một điếu thuốc, nghĩ lại vẫn nên nhịn xuống, lỡ đâu con thỏ trắng bên cạnh thấy vậy, lại bị doạ chạy đi mất.
"Sao không chơi cùng bọn họ?" Thịnh Như Ỷ nghiêng người về phía thanh niên nghiêm túc Kha Nhược Sơ, thật sự rất ngoan.
"Em không biết chơi." Thật ra thì Bạch Mông nhiều lần muốn dạy cô, nhưng Kha Nhược Sơ đều từ chối, dù sao cũng không có hứng thú cho lắm.
Nhưng mà Thịnh Như Ỷ tâm huyết dâng trào, "Tôi dạy cho em được không?"
"Sao ạ?"
Thịnh Như Ỷ đứng lên, "Đi thôi."
Kha Nhược Sơ do dự một lát, ngay từ đầu cô muốn từ chối, nghĩ lại thay vì hai người ngồi như vậy thì tốt hơn đi học chơi bóng bàn, bây giờ xấu hổ càng thêm xấu hổ, "Vâng...."
Đi đến bàn chỗ đánh bóng, Thịnh Như Ỷ đưa cho Kha Nhược Sơ vợt bóng bàn, đối với người chẳng biết gì về bóng bàn như Kha Nhược Sơ thì đương nhiên phải dạy từ bước đầu, "Tôi làm mẫu trước cho em nhé."
"Vâng." Kha Nhược Sơ nắm cây gậy trong tay, yên lặng đứng một bên quan sát.

Tay nắm chặt vợt, cúi người, mỗi động tác của Thịnh Như Ỷ không tìm ra được sai sót nào, bởi vì vóc dáng chuẩn không cần chỉnh, làm cho tư thế này càng đẹp hơn, thậm chí có chút mê hoặc.
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, chỉ thấy đối phương cúi người hướng về phía mặt bàn, ánh mắt tập trung nhìn về phía trước, ánh mắt không còn mềm mỏng mà thay vào đó là sự quyết tâm, vài sợi tóc được vén ra sau tai, lộ ra góc nghiêng hoàn hảo của gương mặt, đường cong dưới cằm thật sự rất đẹp.
Quả nhiên, khí chất của con ngươi này phát ra từ trong xương cốt, người xinh đẹp thì Kha Nhược Sơ gặp qua không ít, nhưng cô cảm thấy Thịnh Như Ỷ rất đặc biệt.
Nhìn nhìn, quý cô Kha lại thất thần, hình như quên mất là đang học tư thế giao bóng..
Giao bóng dứt khoát, đi kèm đó là tiếng bóng đập vào vợt, bóng đã được phát ra.
Thấy Thịnh Như Ỷ chơi bóng bàn, Bạch Mông đang chơi bàn bên kia cũng ngừng lại, ôm vợt lại đây mà thưởng thức.
Người đẹp chơi bóng thật sự là một bức tranh đẹp.
Bạch Mông nhìn thấy không khỏi cảm thán trong lòng, chị của cô thật sự là yêu nghiệt mà, quá gợi cảm, không biết trong tương lại ai sẽ chiếm được tiện nghi của yêu nghiệt này.
"Chị cùng chơi đi."
"Mấy đứa chơi đi." Thịnh Như Ỷ thu vợt lại, đứng tỳ lên cạnh bàn, ánh mắt liếc liếc sang Kha Nhược Sơ, "Chị dạy em ấy chơi."
"Nhược Sơ, cậu phải chăm chỉ học nha, chị của mình rất lợi hại."
Kha Nhược Sơ cười cho qua.
Thịnh Như Ỷ nhàn nhã đi đến trước mặt Kha Nhược Sơ hỏi, "Động tác vừa rồi đã học được chưa?"
"Cũng tương đối." Kha Nhược Sơ nói chuyện qua loa, mới vừa rồi cô xem người, không có chú ý đến chi tiết cụ thể.
"Vậy em làm thử xem."
Kha Nhược Sơ nhất thời thất thố.
"Tay này ném bóng, năm ngón tay phải mở rộng ra...." Thịnh Như Ỷ rất tự nhiên kéo lấy tay Kha Nhược Sơ, từng bước từng bước một dạy người này, "Chân mở rộng ra....!Mở lớn ra tí nữa....!Được rồi....!Nhìn thẳng....! Khom lưng....!Eo cong xuống chút nữa....!Tay nắm phía sau một chút...."
Bên người quanh quẩn là hương vị của phụ nữ, lúc Thịnh Như Ỷ áp sát bên người, cầm lấy tay cô dạy, Kha Nhược Sơ cảm nhận được bản thân dường như không khống chế được, sớm biết học bóng bàn phải tiếp xúc thân mật, thà ngồi không xấu hổ còn hơn.
"Vợt bóng bàn cũng phải nhắm chuẩn mà đánh, nhớ kỹ sao?" Thịnh Như Ỷ cũng cong lưng, một bên giúp đối phương điều chỉnh tư thế, một bên kia nhẫn hướng dẫn, đây là lần đầu tiên cô nghiêm tục dạy người ta chơi bóng bàn.
"Vâng." Nghe được giọng nói dịu dàng của đối phương, tâm Kha Nhược Sơ điên cuồng suy nghĩ, mím môi khá nhiều lần, cô oán trách bản thân không có tư tưởng đơn thuần trong sáng, người ta rõ ràng rất nghiêm túc dạy cô đánh bóng bàn.
Thịnh Như Ỷ nghiêng đầu sang một bên, lập tức nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, cô cười xấu xa, cố ý ở bên tai Kha Nhược Sơ nói nhỏ, "Đồ ngốc, thả lòng cơ thể đi...."
Một câu "Đồ ngốc", giọng nói này dường như rất quen thuộc, trong nháy mắt Kha Nhược Sơ nhớ lại đêm hôm đó, lại càng xấu hổ hơn chữ xấu hổ.

"Quá khó."
Đúng như dự liệu của Thịnh Như Ỷ, con thỏ trắng này mặt càng ngày càng đỏ, cô nhịn không được mà cười thành tiếng, đối phương sẽ càng thẹn thùng hơn, cô thực sự muốn trêu ghẹo con thỏ trắng này, "Tập vài lần rồi sẽ biết thôi."
Những người khác nhìn thấy Thịnh Như Ỷ nghiêm túc dạy cho Kha Nhược Sơ chơi bóng, hai chữ hâm mộ viết hẳn lên mặt, đều hận bản thân tại sao lại biết đánh bóng bàn chứ!
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
"Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại." Từ trước đến nay, Kha Nhược Sơ chưa bao giờ muốn nhận ngay điện thoại của mẹ cô như bây giờ, quả thực là cứu tinh mà.
Kha Nhược Sơ cầm điện thoại, rời khỏi bàn bóng bàn, "Mẹ, sao vậy ạ?"
"Về nhà chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
"Đừng về trễ quá."
"Vâng, con biết rồi, con còn đi cùng Mông Mông, mẹ cứ yên tâm."
Viên Lộ Chi nghĩ lại bản thân đã quá lo lắng cho con gái hay không, nhưng mà Kha Nhược Sơ từ nhỏ đến lớn đều do bà chăm sóc, bảo vệ thật tốt, cũng chưa từng trải qua sóng gió gì, rất ngây thơ, Viên Lộ Chi sợ con gái ở bên mình không biết bảo vệ bản thân.
"Tối nay, mẹ có hẹn khám bệnh gấp, có thể đêm nay không trở về nha, con về sớm một chút nhé."
"Con biết rồi ạ." Đã nhiều năm rồi, Kha Nhược Sơ cũng đã có thói quen ở một mình, trong trí nhớ của cô, mẹ cô là người quanh năm suốt tháng không ngừng phẫu thuật.
Trong lúc rảnh rỗi, Thịnh Như Ỷ đứng một mình ở bàn bóng bàn, không bao lâu có một cái bóng đến bên cô.
"Chị, em hỏi chị chuyện này." Bạch Mông đi đến trước mặt Kha Nhược Sơ, làm vẻ thần bí nói.
Thịnh Như Ỷ khom lưng tiếp tục ngắm bóng, "Gì?"
"Bây giờ, chị đang độc thân à?"
Thịnh Như Ỷ tiếp tục phát bóng, sau đó mới thẳng lưng, nghiêng mắt nhìn Bạch Mông, "Hỏi chuyện này làm gì?"
"Thì em tò mò thôi~" Bạch Mông nói xong lại thay đổi, "Em có một người bạn muốn biết."
"Bạn nào?" Thịnh Như Ỷ hỏi cho có lệ, thấy cô rảnh rỗi muốn kiếm chuyện thêm sao.
Bạch Mông ôm lấy cánh tay Thịnh Như Ỷ, hướng cô về phía Kha Nhược Sơ rồi nói nhỏ, "Thì cái cô gái vừa mới chơi bòng cùng chị đó, đáng yêu mà.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi