LỆ QUỶ Ở NGAY BÊN NGƯỜI

“Kỳ lạ, tại sao hôm nay trong phủ lại không có lính gác vậy chứ? Chẳng phải bình thường vào giờ này, binh lính luôn canh phòng rất nghiêm ngặt sao?”

Vốn là muốn để binh lính đi tuần bắt giữ tên tặc nhân gan to bằng trời này, nhưng chờ mãi chờ mãi, đừng nói là lính canh, cho dù là bóng dáng của thị nữ, An Vũ Hiên cũng đều chưa từng nhìn thấy.

Nhất là khi dưới sự chỉ dẫn của bản thân, hắn và y đã đến rất gần viện lạc của mẫu thân hắn…

Len lén quan sát Miên Dương, ánh mắt lập lòe không rõ, An Vũ Hiên dường như là đang âm mưu chuyện gì đó…

Có điều, không hề quan tâm hắn đang nghĩ gì, Miên Dương lúc này cũng chỉ cười gằn, dùng giọng điệu thâm trầm uy hϊếp:“Ngoan ngoãn một chút, tốt nhất đừng nảy sinh ý đồ gì…”

“Nếu không, ta không ngại ở chỗ này, đem ngươi ‘tiền *** hậu sát’ đâu.”

Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, An Vũ Hiên liền lập tức gật đầu như gà mổ thóc, hơi hơi rùng mình, vội vàng đem kế sách mà mình vừa nghĩ ra, vẫn chưa kịp thực thi kia vứt đi.

Mặc dù đã phản ứng rất nhanh, nhưng Miên Dương lại không ngờ được rằng, khi bản thân đến, mọi chuyện tựa hồ cũng đã có chút muộn màng.

Ôm lấy An Vũ Hiên, không để hắn chạy loạn, Miên Dương liền thuận tay bịt kín miệng hắn, trốn đến sau khóm hoa trồng giữa sân viện.

Bóng đêm rất yên tĩnh, nên lúc này, tiếng cãi vã truyền đến từ trong gian phòng trước mặt cũng đã bị cả hai nghe được một cách rất dễ dàng.

“Ngươi là tên bạch nhãn lang, lang tâm cẩu phế! Phụ hoàng ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ta cũng từng vì ngươi vào sinh ra tử vô số lần, tại sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy chứ?!!”

Đây là một giọng nữ rất trong trẻo, nhưng lúc này, có lẽ vì quá mức tức giận, âm thanh của nàng cũng đã có hơi biến đổi, trở nên nấc nghẹn, tê tâm liệt phế.

“Đây là mẫu thân ngươi sao?” Mặc dù đang hỏi, nhưng từ phản ứng của An Vũ Hiên, Miên Dương cũng đã có được đáp án mà mình muốn.

Cũng không biết bên trong cụ thể đang xảy ra chuyện gì, nhưng hoàn toàn trái ngược với nữ nhân phẫn nộ chất vấn, giọng nói của nam nhân đối diện lại rất trầm thấp, lãnh đạm, chỉ có thể lờ mờ nghe được một chút nội dung bị ngắt quãng.

Đại khái là đối phương đồng ý lấy nàng cũng chỉ là vì đại sự gì đó, bất kể là bộ dạng nhu tình thường ngày, hay những lần bất chấp mạng sống cứu giúp, tất cả không ngoại lệ, đều là âm mưu được trù bị sẵn từ trước.

“Ta không tin! Phu quân…chàng hãy nói đi, chàng chỉ là đang lừa ta thôi, có đúng không? Chàng nhất định là có nỗi khổ tâm, cho nên mới phải nói như vậy để đẩy ta ra xa…”

“Chàng quên rồi sao? Chúng ta đã ở bên nhau 20 năm…Tranh nhi, còn có Hiên nhi…chúng đều là nhi tử của chàng, sao chàng có thể nhẫn tâm lừa gạt chúng được?”

Tựa hồ là quá mức kinh hoảng, lời nói của nữ nhân cũng đã ngày càng trở nên bấn loạn, rõ ràng là thần trí đã không quá bình thường, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

“Không được…ta phải báo lên hoàng thành, phải vạch trần bộ mặt thật của ngươi, ta phải để Tranh nhi và Hiên nhi chạy đến một nơi thật xa, để chúng không bao giờ gặp lại tên ác ma như ngươi nữa…”

“Ta phải…” Kèm theo một tiếng vang thanh thuý, tựa như đồ sứ vỡ nát, tiếng thét chói tai mang theo hoảng sợ của nữ nhân cũng đã truyền vào tai bọn họ:“A…Tránh xa ta ra!”

Cửa phòng bị đẩy mở, theo bản năng, Miên Dương liền kéo theo An Vũ Hiên, nhanh chóng cúi thấp đầu. Chỉ thấy lúc này, ở bên trong, một nữ nhân trang dung mỹ lệ cũng đã hoa dung thất sắc, hoảng loạn chạy ra.

Thế nhưng, còn chưa để nàng chạy được mấy bước, thì lúc này, từ phía sau cánh cửa, một bàn tay lực lưỡng cũng đã duỗi ra, trực tiếp tóm lấy búi tóc của nàng, thô bạo lôi trở về.

“An Mạc Diễn!”

Cảm nhận được người bị mình ôm lấy đang không ngừng giãy giụa, cũng không để hắn làm ra chuyện nông nổi, tự đem đầu đưa đến cửa cho người ta chém, Miên Dương chỉ có thể cố xoa dịu hắn:“Bình tĩnh! Nghe lời ta…”

Nhanh chóng suy nghĩ đối sách, đột ngột nghe thấy tiếng hét thảm của mẫu thân An Vũ Hiên, Miên Dương liền lập tức nói ra kế sách của mình.

“Bây giờ, ngươi hãy lập tức chạy đi tìm ca ca cùng tẩu tử của mình, đem những chuyện ngươi vừa nhìn thấy thuật lại một lần nữa…”

“Nói với bọn họ, phụ thân ngươi bị tà ma điều khiển, đang muốn gϊếŧ chết mẫu thân ngươi, để bọn họ nhanh chóng chạy đến đây cứu mẫu thân ngươi ra, sau đó tìm một chỗ bí mật trốn đi, ngàn vạn đừng để phụ thân ngươi tìm được.”

“Còn ta, ta sẽ lập tức tìm cách dẫn dụ phụ thân ngươi rời khỏi chỗ này, giúp ngươi kéo dài thời gian. Ngoan ngoãn ở nơi bí mật đó chờ ta, đừng chạy loạn, ta sẽ nghĩ cách cắt đuôi ông ấy, đi tìm mọi người.”

Đem một sợi tóc đang nhúc nhích, uốn éo nhét vào trong cổ áo của An Vũ Hiên, nhìn thấy hắn hai mắt phiếm hồng, vẫn còn đang ngơ ra, Miên Dương liền chầm chậm bỏ tay ra, không chút trốn tránh nhìn thẳng vào mắt hắn:“Tin tưởng ta…”

Rõ ràng đã có thể tránh thoát khỏi tay y, bất chấp tất cả xông vào phòng cứu mẫu thân mình, nhưng không biết vì cớ gì, khi đối diện với gương mặt lạ lẫm, chưa từng quen biết này, lắng nghe giọng nói kiên định của y, An Vũ Hiên lại có một loại cảm giác rất an tâm…

Tựa như chỉ cần có y ở bên cạnh, tất cả hiểm nguy, đau khổ, đều sẽ tan biến không còn gì.

Tin tưởng y…

Có một thanh âm đang không ngừng thôi thúc, thì thào trong tâm trí hắn.

Hắn không biết mình vì sao lại đứng dậy, hắn chỉ biết, trước khi rời đi, bản thân đã do dự rất lâu, rốt cuộc vẫn là lựa chọn nói ra lời này.

“Ngươi phải cẩn thận đó, phụ thân ta rất giỏi võ công, đừng để ông ấy bắt được, nếu không, ông ấy nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi.”

Việc này Miên Dương không biết sao?

Đương nhiên y biết, chỉ là, dù đã biết trước kết cục, y vẫn không chút do dự, bất chấp hết thảy nhảy vào núi đao biển lửa.

Cùng lắm thì lại chết một lần nữa thôi.

**Trở lại sau lâu ngày vắng mặt, dạo gần đây thật sự là không dư được chút thời gian nào luôn mọi người, buồn quá. (。ŏ_ŏ)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi