LỆ QUỶ Ở NGAY BÊN NGƯỜI


Ánh mắt vô thức di chuyển theo tro giấy, Miên Dương mới phát hiện, thứ đang bay đầy trời, hòa vào trong nước mưa kia, lại chính là vàng mã dùng để phúng điếu cho người chết!
Trái tim vô thức đập lỡ nhịp một chút, gần như trong nháy mắt Miên Dương vừa nghĩ ra điều gì đó, thì lúc này, từ phía sau, một thứ gì đó lạnh như băng, cũng đã chậm rãi dán sát vào trên lưng y...
Cánh tay mạnh mẽ hữu lực cứ thế vòng qua ngực y, cường thế giữ chặt.

Rõ ràng xúc cảm mang tới là băng lãnh thấu xương, nhưng thời khắc này, Miên Dương lại cảm thấy an tâm đến lạ.
Gần như không cần quay đầu, y cũng đã biết được, "người" đang ở phía sau mình là ai...
"Phu quân..."
An Vũ Hiên không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vươn tay, trực tiếp bóp nát ánh nến đang thiêu đốt trong tay y.
Theo ánh lửa bị dập tắt, cảm giác âm lãnh đang bao trùm lấy Miên Dương cũng đã lập tức bị xua tan.

Cách đó không xa, con lệ quỷ đang tới gần cũng đã đột ngột ngừng lại, đứng ngây ngốc tại chỗ, giống như đã mất đi mục tiêu.
Theo sự xuất hiện của An Vũ Hiên, áp lực của Tiểu Nhạc trong nháy mắt cũng đã tiêu thất không còn gì.
Nhìn xem bóng người quỷ dị, đang tỏa ra cảm giác áp bách trước mặt, ánh mắt rơi vào trên cánh tay đang ôm eo Miên Dương của đối phương...
Mặc kệ bản năng đang điên cuồng thôi thúc bản thân rời xa kẻ này, nhưng vì Miên Dương, Tiểu Nhạc vẫn là lập tức đi tới.
Cưỡng ép giữ lấy cổ tay y, Tiểu Nhạc liền muốn kéo y về phía mình, ánh mắt khi nhìn về phía An Vũ Hiên cũng tựa như một con sói đang hộ thực, tràn ngập địch ý cùng đe doạ.
"Ca ca...!Của ta..."
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng giờ phút này, Miên Dương vẫn có thể cảm nhận được, ánh mắt sắc bén tựa như đao, hung hăng ghim vào trên ót mình của vị hung thần phía sau.
Trái ngược với bộ dạng hung ác của Tiểu Nhạc, đứng trước sự khiêu khích này, sắc mặt An Vũ Hiên vẫn không hề thay đổi chút nào.
Chỉ có khí tức quanh thân là ngày càng trở nên âm u, cánh tay cũng siết chặt hơn một chút.
Bị kẹp ở giữa hai vị lệ quỷ, rõ ràng nhiệt độ xung quanh đã sắp hạ xuống đến điểm đóng băng, nhưng trên trán Miên Dương lúc này vẫn đang không ngừng toát mồ hôi.
Cũng không có thời gian giải thích nhiều, y chỉ có thể tự tìm bậc thang leo xuống, tạm dời đi sự chú ý của bọn họ: "Cái đó...!Chúng ta có phải nên xử lý quỷ vực trước hay không?"
Được y nhắc nhở, lúc này, hai vị lệ quỷ đang "giương nanh mua vuốt", giống như một giây sau sẽ lao vào đánh nhau kia rốt cuộc mới chịu bình tĩnh lại.
Ánh mắt chậm rãi chuyển dời đến trên người của Quỷ Tai đang ẩn giấu sau sương xám kia, tạm thời cùng chung mục tiêu, nhất chí đối ngoại.
Có lẽ là được sức mạnh linh dị của An Vũ Hiên gia trì, thời khắc này, bên trong quỷ vực của Tiểu Nhạc, mưa cũng đã càng lúc càng lớn.
Vàng mã hòa vào trong màn mưa, ngay tức khắc liền bắt đầu tan rã, khiến nước mưa cũng nhuộm lên một màu đen kịt, tỏa ra khí tức hủ bại, bất tường.

Hắc thủy chảy đến đâu, quỷ vực của Quỷ Tai liền hòa tan đến đó, gần như chỉ vừa chạm vào, liền đã không chống đỡ nổi một giây.

Quả nhiên, quỷ vực của lệ quỷ một khi điệp gia vào nhau, uy lực sẽ không chỉ đơn giản là 1+1=2.
Chỉ là, ngay khi Miên Dương cảm thấy phần thắng đang nghiêng về phía mình, thì lúc này, dị biến lại bất ngờ phát sinh...
Quỷ vực vốn đang "yếu ớt" như giấy dán của Quỷ Tai, không biết vì cớ gì, lại bất ngờ trở nên kiêng cố đến mức có thể chặn được sự ăn mòn.
Âm đồng hơi nheo lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của Miên Dương, sương xám trước mặt cũng đã đột ngột tách ra, tạo thành một con đường.
Từ trong mê vụ, một bóng người thướt tha yêu kiều, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh huyết tinh, quỷ dị xung quanh đã chậm rãi bước ra.
Nữ tử này rất xinh đẹp, chí ít, ngoại hình lẫn khí chất đều có thể sánh ngang với A Thất và An Vũ Hiên.
Chỉ có điều, hoàn toàn không có tâm tư để thưởng thức, trong đầu Miên Dương lúc này cũng chỉ có một suy nghĩ, đó là...
Thì ra, không chỉ phe y biết gọi viện binh, bên kia thế mà cũng có!
Chẳng phải nói hung thần rất hiếm thấy sao? Tại sao lại biến thành rau cải trắng ngoài chợ, mua một tặng một rồi?
"Có phải ta đến rất đúng lúc không?" Giống với ngoại hình của mình, giọng nói của nữ tử này cũng rất dễ nghe, tựa như linh đang ngân vang, mang theo một cỗ ma lực kỳ dị.
Sương mù hơi hơi rung động, chậm rãi ngưng tụ ra thành thân ảnh của Quỷ Tai.
Vẫn là bộ dạng xấu xí, vặn vẹo, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng đó.


Nhưng thời khắc này, đứng ở bên cạnh nữ tử, Quỷ Tai lại cho người ta cảm giác giống như một con chó bị chủ nhân nắm lấy dây xích, ngoan ngoãn lạ thường.
"Có chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, quả nhiên, ta căn bản không nên tin tưởng vào ngươi."
Dứt lời, cũng không để tâm đến phản ứng của Quỷ Tai, nữ tử đó đã lập tức dời mắt đến trên người của Miên Dương...
Không, nói đúng hơn phải là An Vũ Hiên đang đứng ở sau lưng y.
Ánh mắt đó, mang theo mấy phần dò xét cùng cuồng nhiệt, khiến Miên Dương không hiểu vì sao lại cảm thấy rất không thoải mái...
Theo bản năng liền kiễng chân, chặn lại tầm mắt nóng bỏng của nàng ta.
Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy phu quân nhà ai anh tuấn như vậy hay sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi