LỊCH SỬ PHẤN ĐẤU CỦA MẸ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Chương 9:


Quý Huyền cầm theo bình giữ nhiệt lên xe, Quý Du liếc trộm cái bình trong tay anh một cái. Sau đó làm như không có việc gì nhìn thẳng phía trước, nhưng qua 10 phút vẫn không thấy ba mình có động tĩnh gì cả.


Quý Du lúc này mới bất mãn nhìn thẳng vào cái bình giữ nhiệt, dùng giọng điệu cực kì miễn cưỡng nói với ba mình : " Đưa con cầm cho!"


Quý Huyền : "???"


Mắt thấy Quý Du duỗi tay muốn lấy, Quý Huyền nhanh tay giơ bình lên cao hơn : " Bên trong đựng đầy chè, ba tự mình cầm được rồi." Đang tính cầm đi lấy lòng con trai, con bé này tranh với anh cái gì không biết?


Quý Du sửng sốt hỏi lại : " Chè? Con nói này, ba đã lớn tướng vậy rồi, đi thăm người bệnh phải mang đồ thanh đạm, cái này cũng cần con nhắc nhở nữa sao? " Quý Du hai tay chống nạnh, hôm nay cô bé còn tỉ mỉ trang điểm thật xinh, mái tóc xoăn sóng được cố định bằng cái kẹp con bướm, màu hồng xen lẫn màu đen, đáng yêu vô cùng. Trên người là bộ váy công chúa tay dài thắt nơ, vớ dài quá gối kết hợp cùng giày da đen sáng bóng.


Quý Huyền cạn lời đáp : " Cũng có phải mang cho mẹ con đâu."


Quý Du tức giận chỉ vào mũi anh : " Sao ba có thể hành xử như thế nhỉ, tuy bà ta rất xấu nhưng chúng ta đã đi xem bà ta thì cũng phải làm tốt một chút! Bằng không, chúng ta không phải quá vô tình sao? Như vậy thì có khác gì bà ta cơ chứ?"


Quý Huyền vô cùng kì quái hỏi : " Rốt cuộc là con muốn đi xem mẹ hay là không muốn đi xem mẹ đây?"


Quý Du lập tức mắc nghẹn, còn vô cùng ấm ức đạp chân lên ghế nói : " Rõ ràng là chính ba cầu con đi xem bà ta, rõ ràng là chính ba cầu con đi xem....."


Quý Huyền nhìn dấu chân hằn trên ghế lái, thoả hiệp nói : " Đúng, là ba kêu con đi xem mẹ con được chưa."


Quý Du lúc này mới an tĩnh hỏi lại : " Bình chè kia là cho con sao? Sáng con cũng chưa kịp ăn cơm. " Quý Du đưa tay xoa bụng, nhìn bình chè trong tay Quý Huyền, hai mắt toả sáng


Quý Huyền vội vàng nói : " Tý nữa ba kêu thư kí Ban đi mua đồ ăn sáng cho con."


Quý Du sửng sốt, nhíu mày suy tư : " Vậy chè kia là cho ai?"


Quý Huyền cảm thấy nói trước để con bé chuẩn bị tâm lý cũng tốt, cho nên mở miệng bảo : " Cho em trai đó."


Quý Du hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp mình có em trai ruột, chỉ cho rằng trong bệnh viện có đứa bé trai nào đó nhỏ hơn cô bé, trong lòng ghen đến nổ đom đóm mắt.


Chỉ vào mũi ba mình lớn tiếng : " Mỗi ngày bảo không có thời gian chơi cùng con, thế mà lại có thời gian đi thăm em trai à. Ba không phải ba ba tốt, con chán ghét ba."


Quý Huyền không định dỗ con bé, mặc kệ con bé nói gì thì nói, tý nữa nói mệt là yên tĩnh ngay ý mà. Quả nhiên Quý Du mắng người chưa đầy hai phút đã cạn từ, đứa bé mới 6 tuổi, vốn dĩ từ ngữ bình thường đã chẳng bằng ai huống hồ còn là từ ngữ mắng người.


Mắng chửi người xong xuôi, Quý Du vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc dựa người vào thành kính nhìn ra bên ngoài, đau lòng giống như cả thế giới vứt bỏ cô bé!


Quý Huyền : " ...." Còn làm bộ bi thương ưu phiền nữa, con nghĩ mình là Lâm Đại Ngọc [1] chắc!


[1] Lâm Đại Ngọc : một trong ba nhân vật chính trong Hồng Lâu Mộng. Vì bị ngăn cách với người yêu là Bảo Ngọc mà ưu thương đến chết.


Tới bệnh viện, Quý Huyền một tay xách bình chè, một tay nắm Quý Du tiến vào.


Còn chưa bước vào cửa, đã nghe tiếng Tiêu Vũ từ trong vọng ra : " Con trai, mẹ muốn uống nước."


" Con trai, giúp mẹ lau miệng."


" Con trai, hát một bài giải trí coi:"


Quý Huyền : " ....." một cỗ tức giận không biết từ đâu tự nhiên bộc phát, đùng đùng nổi giận vọt tới trước mặt Tiêu Vũ chất vấn : " Không phải đã mời hộ lý cho cô rồi sao! Tại sao lại tiếp tục sai Tiểu Quang làm việc? Cô còn là mẹ không hả?"


Tiêu Nhược Quang vẫn giữ nguyên tư thế lau miệng cho Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn Quý Huyền, Tiêu Vũ cũng chớp chớp mắt nhìn anh, vô cùng bình tĩnh phun ra một câu : " Chị Vương đi đại tiện."


Quý Huyền : " .... Cô cũng xuất thân là cử nhân đại học, không thể ăn nói uyển chuyển hơn được sao?"


Tiêu Vũ cười : " Đại học thì làm sao? Cử nhân đại học thì không cần đi đại tiện chắc? Tôi không nói cô ấy đi đại tiện thì anh biết cô ấy đi đại tiện à?"


/ Moá, cười ngất, thực ra em cũng vô cùng uyển chuyển này Quý tổng, em chuyển ngữ là đại tiện cứ hổng có nói là đi ỉa nha ⁄(⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄ /


Quý Huyền giơ tay đầu hàng nói : " Có thể có thể, tôi biết rồi."


Thành công khiến Quý Huyền ghê tởm rùng mình, Tiêu Vũ lúc này mới vui vẻ hỏi : " Quần áo mang đến chưa?"


Quý Huyền cả giận : " Cô chỉ nhớ được mỗi quần áo thôi à?"


Tiêu Vũ đang định phản bác chẳng nhẽ ngoài quần áo ra cô còn cần nhớ cái gì nữa hả? Nhưng chưa kịp hỏi thì đã thấy bé gái bên người Quý Huyền, Tiêu Vũ nghiêm túc nhìn cô bé.


Quý Du lập tức khẩn trương nắm chặt tay Quý Huyền, không dám cựa quậy di chuyển.


Sau khi Tiêu Vũ nghiêm túc quan sát xong thì thình lình lên tiếng : " Quý Huyền, đây là con gái anh hả? Sao không giống anh chút nào thế?"


Quý Huyền : "....."


Quý Du : "...."


Quý Du nghe vậy thì tủi thân khóc lớn : " Oa huhu ~ ~ ~ "


Quý Huyền quát : " Ngu ngốc, đây chẳng phải cũng là con cô!!"


Tiêu Vũ lại tiếp tục nghiêm túc nghiền ngẫm, cười mở miệng : " Quý Du đây hử? Nhưng cũng có giống tôi tẹo nào đâu!"


Vì thế Quý Du càng khóc thảm hơn.


Quý Huyền : "......" Giống bà nội cũng không được sao!!


Ban Trinh Diệp vất vả mãi mới dỗ xong Quý Du nín khóc, Tiêu Vũ hiếm khi nổi lên lương tâm dỗ dành : " Ây Tiểu Du à! Con so với hồi con nhỏ đáng yêu hơn nhiều nha."


Quý Du hậm hực dậm dậm chân : " Hứ!" Bây giờ mới biết phải lấy lòng cô bé hả, trễ rồi!


Tiêu Vũ lại nói tiếp : " Nhưng mà thích khóc quá!"


Quý Du nhìn Tiêu Vũ, miệng lại méo xệch


Ban Trinh Diệp : " ....." Bản cô nương dỗ mãi mới xong đó mẹ trẻ!!


" Nhưng mà không sao, bé con thích khóc cũng là chuyện bình thường." Tiêu Vũ đổi giọng nói lại


Vì thế miệng Quý Du lại tươi rói, cô bé đi đến bên người Tiêu Vũ : " Ba cầu con đến thăm mẹ, vì thế nên con đành đến xem sao."


Tiêu Vũ liếc mắt về phía Quý Huyền cười một cái, sau đó đảo mắt về phía Quý Du


Quý Du liền hỏi cô : " Mẹ bị sao vậy? Ba nói mẹ bị tai nạn ô tô, có nghiêm trọng không?"


Tiêu Vũ cười trả lời : " Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị thương một chút!"


Đương nhiên là Quý Du tin ngay : " Ai kêu mẹ đi không cẩn thận gì hết! Cô giáo đều dặn, đi đường thì phải đi bên phải lề đường, đèn đỏ dừng lại, đèn xanh mới được đi."


Tiêu Vũ vâng vâng vâng liên tục, sau đó hỏi lại : " Quý Du đi học tiểu học rồi sao?"


Quý Du đắc ý trả lời : " Đương nhiên, con đang học năm nhất nha, hừ, ở lớp cô giáo Y còn thích con nhất đó."


Tiêu Vũ cười một cách khó hiểu : " Y Lam Nhã sao?"


Quý Du sửng sốt : " Mẹ biết cô giáo Y ạ?"


Tiêu Vũ không trả lời, Quý Du lại tiếp tục hỏi Tiêu Vũ : " Sao mẹ không đứng dậy vậy?"


Tiêu Vũ à một tiếng, nghiêng nghiêng đầu : " Mẹ chỉ có thể di chuyển đầu thôi."


Quý Du : " ...." hốc mắt nhìn Tiêu Vũ tức khắc đỏ ửng, sau đó oa một tiếng khóc lớn, tiếng khóc the thé thê hương.


Quý Huyền nhìn đến mà tâm can cũng đau, trừng mắt nhìn Tiêu Vũ, cúi người bế Quý Du dỗ dành.


Quý Du vừa khóc vừa hỏi Quý Huyền : " Ba, mẹ con có phải sắp chết rồi không?"


Quý Huyền đau đầu trả lời : " Không chết được."


Quý Du khóc càng thương tâm : " Baba gạt người , Oa ~ ~ ~"


Quý Huyền lườm Tiêu Vũ, Tiêu Vũ vô cùng vô tội nhìn lại, Quý Huyền dồn hết sinh lực mới có thể dỗ Quý Du nín khóc.


Quý Du nức nở nói với Tiêu Vũ : " Con bảo ba ba mời người chăm sóc cho mẹ."


Tiêu Vũ gật đầu, đột nhiên sực nhớ đến cái gì đó : " À đúng rồi, Tiêu Du, con xem, mẹ sinh cho con đứa em trai này."


Quý Du vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía mép giường, ở đó có một cậu nhóc đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô bé.


Quý Du đột nhiên nhớ tới bình chè sáng nay ba ba cầm theo, nháy mắt liền hiểu ra bình chè đó dành cho ai. Quý Du tức giận xoay người về phía Quý Huyền hét lên : " Ba là đồ ông già có mới nới cũ."


Quý Huyền : " ...." Hừ, Tiêu Vũ, người đàn bà chết tiệt này.


2020/03/24

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi