LINH SÁT



Sở Lạc Lạc phát hiện mình có một thói quen đó là nàng sẽ luôn xem nhẹ một số người không quan trong, một số truyện không quan trọng. Cho dù quả cầu ma thuật dùng để thí nghiệm ma lực có bị nổ tung thì sao, lấy tu vi hiện nay của nàng thật sự đó không phải là chuyện lạ gì. Chẳng lẽ nàng còn lo lắng người đồng lứa ưu tú hơn mình sao? Chuyện này cũng không kích thích trí tò mò của nàng, cho nên nàng vẫn nhàn nhã đứng tại chỗ chờ đợi Sở Hiên.
Mà lúc này, một thiếu niên thần thái cao ngạo đi qua bên người nàng, Hàn ý từ trên người thiếu niên kia toát ra là cho nàng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lại. Một cái liếc mắt này làm cho nàng sợ run, khó trách vừa rồi nghe được thanh âm hít vào từ xung quanh.
Thiếu niên trước mắt này quả thật có thể khiến cho người ta sợ hãi than tạo hóa bất công. Không tính diện mạo của hắn tuấn mĩ như thế nào, ngũ quan của hắn tinh xảo ra sao, chỉ dựa vào một đầu tóc màu lam dài mềm mại cùng đôi mắt màu lam lạnh như băng thêm dấu chu sa hình thoi tiên diễm trên trán cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt người khác. Nếu như nói thiếu niên này không hề nhiễm khói bị nhân gian thì cũng sẽ có người tin tưởng bởi vì người nọ tạo cho nàng một cảm giác giống như một núi tuyết mãi mãi không bị hòa tan.
Thiếu niên dường như đã quen bị mọi người nhìn chăm chú, gương mặt lạnh lùng không chút thay đổi, một mình bước đi, dường như không một thứ gì có thể hấp dẫn lực chú ý của hắn. Hắn chậm rãi đi đến một góc tựa vào tường, ôm cánh tay nghỉ ngơi.
Sở Lạc Lạc nhìn thấy rõ, thiếu niên kia nhìn như là nhắm mắt dưỡng thần kì thực là đang minh tưởng để nâng cao tinh thần lực.

Thật đúng là người cuồng tu luyện.
Liếc mắt một cái, Sở Lạc Lạc liền dời mắt đi, nhàm chán đứng tại chỗ, tiếp tục đợi Sở Hiên quay lại.
Đúng lúc này, lối vào trường thi vũ kỹ đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, chỉ thấy một nam tử dáng người khôi ngô, mặc trên người hồng bào đỏ rực tách đám đông ra đi về hướng trường thi ma pháp. Gương mặt anh tuấn kia như được dao tạc nên, đường nét rõ ràng, lúc này lại tràn đầy không kiên nhẫn.
“Đông Phương Ngạo, Đông Phương Ngạo, chờ một chút…” Một người toàn thân mặc y phục võ sĩ, trên ngực có gắn huy chương giám khảo chạy từ phía sau tới, vừa đuổi theo vừa gọi.
Nam tử mặc hồng bào bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu lớn giọng quát: “Không cần nói nhiều, lão tử vừa rồi đi nhầm trường thi! Lão tử không nghĩ đi vòa bộ vũ kỹ!”
“Đông Phương Ngạo, ngươi đã đạt đến trình độ Cao Cấp Kiếm Sư chẳng lẽ lại không muốn phát triển cao hơn ở bộ vũ kĩ sao? Chúng ta sẽ an bài cho nhưng thiên tài như ngươi những thầy dạy riêng…”
Tuy rằng giám khảo có bộ dạng thực to lớn nhưng vẫn rất kiên nhẫn khuyên bảo.
Lời nói của giám khảo làm ọi người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.
Cao Cấp Kiếm Sư! Cái thiếu niên mặc hồng bào tên Đông Phương Ngạo này thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, cư nhiên đã đath đến trình độ Cao Cấp Kiếm Sư! Thiên tài! Tuyệt đối là thiên tài! Ánh mắt mọi người nhất thời đều thay đổi, có khâm phục, có kinh ngạc, cũng có ghen tị…
Bên hông Đông Phương Ngạo có treo một thanh kiếm bản to, vỏ kiếm mang phong cách cổ xưa, nhìn qua đã biết là không phải vật tầm thường, rõ ràng nhìn hắn trang bị chính là một thân võ sĩ. Nhưng mà hắn nói hắn không muốn tới bộ vũ kĩ, vậy hắn rốt cục muốn đi đâu?
Đông Phương Ngạo nâng tay vuốt ve mái tóc ngắn màu đỏ của mình, đôi mắt trừng lớn, nói với giám khảo: “Lão tử nói không học là không học, lão tử muốn tới bộ ma pháp!”

Mọi người hóa đá… Vị nhân huynh này, ngươi có phải đang nói đùa không? Cao Cấp Kiếm Sư lại muốn tới bộ ma pháp? Thực lãng phí a!
Nghe vậy ánh mắt giám khảo trừng lớn, sắc mặt biến hóa, biểu tình trên mặt cực kì khoa trương, hắn nói: “Cái gì?! Ngươi muốn tới bộ ma pháp làm gì? Đám người của bộ ma pháp kia có thể cho ngươi cái gì? Bọn họ sẽ mai một khả năng trời cho của ngươi, ngươi trời sinh nên học võ! Ở trong bộ vũ kĩ vĩ đại của chúng ta ngươi sẽ học được những vũ kĩ trướ nay chưa từng có, sức chiến đấu của ngươi sẽ tăng đến mức độ cao nhất…”
Nhìn giám khảo lải nhải như thế, Đông Phương Ngạo không bình tĩnh khoát tay chặn lại: “Được rồi, được rồi, đừng nói nhiều! Ta nói không đi thì sẽ không đi, nếu không, ngươi đánh một trận với lão tử, nếu như ngươi thắng, lão tử sẽ đi tới bộ vũ kĩ của ngươi!”
Mọi người lại một lần nữa hít vào một hơi. Tiểu tử, ngươi còn có thể ngông cuồng hơn nữa được không! Tân sinh nhập học sẽ đánh nhau cùng với giám khảo?!
Vẻ mặt giám khảo chính xác là không thể tin được, trừng lớn mắt nhìn Đông Phương Ngạo, bị tức đến nỗi thiếu chút nữa thì máu dồn lên não bị tức chết: “Hảo tiểu tử! Xem ra nếu không giáo huấn ngươi một chút ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng!”
Có trò hay xem! Mọi việc đi tới lúc này, ngay cả Sở Lạc Lạc đứng một bên cũng có vài phần hứng trí, lười biếng nâng mắt nhìn lên.
Chỉ có thiếu niên đứng trong góc là vẫn lẳng lặng tựa vào tường như cũ, ngay cả mí mắt cũng chưa động, dường như tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì đến hắn.
Giám khảo bộ vũ kĩ vừa nói xong, thiếu niên tóc đỏ đã rút thanh kiến bản to ở bên hông, thân kiếm tản mát ra hảo quang màu đỏ rõ ràng là dấu hiệu của Cao Cấp Kiếm Sư. Bảo kiếm sắc bén chém sắt như chém bùn phóng tới, nhì giám khảo giống như hoàn toàn không hề động kì thực vào lúc đấu khí trên thân kiếm sắp chạm vào thân, vị giám khảo kia nhẹ nhàng bước một bước sang bên cạnh, động tác nhanh như gió nhẹ nhàng tránh né.
“Tiểu tử! Ngươi cư nhiên vừa rat ay liền rút kiếm đánh một người tay không tấc sắt như ta, rất ti bỉ đi!” Nghe qua có vẻ như là lời giáo huấn nhưng thực tế, sắc mặt giám khảo kia cực kì vừa lòng, Đông Phương Ngạo này thực sự là rất hợp khẩu vị của hắn.
“Ngươi nghĩ ta ngốc sao! Nếu như cho ngươi cầm vũ khí, lão tử còn có thể thắng sao?!” Đông Phương Ngạo nhướng mày kiếm trả lời, động tác trong tay lại không dừng lại chút nào, trong lúc nói chuyện đã đâm ra mười kiếm, đấu khí màu đỏ giống như là một tấm lưới vô hình bao vây đối thủ ở bên trong.
Xem ra, tiểu tử này nóng nảy thì nóng nảy nhưng vẫn là có chút đầu óc, chính là người ngông cuồng đến mức nào cũng tuyệt không dám khinh thường giám khảo cuat Thánh Vân học viện.

Vị giám khảo nhìn như to lớn kia nhưng thân pháp lại thành thạo né tránh nhứng bóng kiếm màu đỏ, ý cười trên khóe miệng ngày càng dày. Nhưng mà, vào lúc này, bên môi Đông Phương Ngạo cũng hiện lên một chút ý cười, dưới chân đạp một cước, nháy mắt tăng tốc, hắn quát khẽ: “Thứ Hồn – Tàn Phiêu!”
Đột nhiên, đấu khí trên thân kiếm đỏ rực lên, diễm lệ như ánh mặt trời, không khí quanh thân như trải rộng ra, thiếu niên tóc đỏ nhì như tùy ý cầm kiếm trong tay chém xuống phía trước. Tấm lưới đấu khí vừa rồi vẫn lưu lại trong không khí thu hẹp khoảng cách, cho dù là một mảnh lá, một đóa hoa cũng không thể thoát ra, huống hồ là con người.
Cho nên, giám khảo bị hồng quang bao phủ bên trong chỉ có thể nâng tay phải lên đón đỡ, tại khoảnh khắc hồng quang sắp đánh đến nới, trong nháy mắt bên trong tấm lưới đỏ rực xuất hiên thanh quang chói mắt.
Đôi mắt đẹp của Sở Lạc Lạc nhíu lại, là đấu khí màu xanh! Giám khảo này cư nhiên là một Đại Kiếm Sư!
Bí kĩ cực kì đắc ý của Đông Phương Ngạo cứ như vậy thoải mái bị hóa giải, đấu khí màu đỏ bị đấu khí màu xanh đánh bật ra nhất thời lệch khỏi quỹ đạo hóa thành một vệt sáng phi về phía hắn.
Thiếu niên tóc hồng dĩ nhiên là giật mình, thân hình nhanh chóng lui về lại gặp đấu khí màu xanh của giám khảo bay nhanh tới, hắn liền vội vàng kéo một người tới bên cạnh làm lá chắn
Cái này… Sở Lạc Lạc buồn bực, nàng vì sao ngay cả xem náo nhiệt cũng bị lien lụy. Người mà Đông Phương Ngạo kéo tới không pahir ai khác mà chính là người xem náo nhiệt Sở Lạc Lạc.
Vốn dĩ nàng có thể dịch chuyển tức thời để tránh né nhưng là trước mắt mọi người nàng chỉ là một kiếm sĩ, còn chưa bắt đầu học ma pháp, huống hồ ca cs Sở Hiên đã làm xong thủ tục nhập học hiện đang đứng đối diện nơi thiếu niên tóc đỏ và giám khảo đang đánh nhau, nàng lúc này nào dám sử dụng ma pháp.
Vì thế, Sở Lạc Lạc đành chịu làm lá chắn cho người ta!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi