LĨNH VỰC BÓNG TỐI


Trời dần ngả về sắc cam, trong tiệm cafe thấp thoáng có hai bóng người.
Hai người bọn họ dự định đến đây sớm hơn, lại bị vài việc vặt trong nhà giữ chân đến chiều mới có thể chạy đến quán.
Trương Oanh Oanh đã thay bộ đồng phục của trường ra, diện thường phục đầy cá tính.

Tâm trạng của cô đang không được tốt, chân mày sớm đã bị kéo lại gần, đến nỗi sắp dính chặt với nhau.
Du Minh gọi một ly nước ép dưa hấu, chăm chú nhìn Trương Oanh Oanh, lát sau hỏi: “Sáng nay em bị phạt có đúng không?”
Cô dừng bút, ngước mắt nhìn Du Minh đáp: “Không tính là phạt, anh không làm bài tập của mình sao?”
“Đã làm xong từ lúc nãy.” Khẽ nhìn vào quyển sách dày cộm, cậu ta ta dò hỏi “Em đang ôn luyện môn toán?”
Du Minh còn tưởng Trương Oanh Oanh đến đây để gặp Nhuệ Luân giải thích cái gì đó bởi vì cậu ta thấy được giữa hai người bọn họ có điểm khó nói, ai ngờ từ đầu chí cuối đều tập trung vào quyển sách.
Cô cúi đầu nhìn vào bài toán dở dang: “Bản thân học ngu quá nên cải thiện một chút, sáng nay bà cô đó cho anh bao nhiêu điểm?"
“Điểm tối đa, vậy là em không phải như những lời đã từng nói.”
Câu này của cậu ta ý vị không rõ ràng, báo hại Trương Oanh Oanh nghĩ bản thân đã bị phát hiện, cô căng thẳng hỏi: “Thì sao?”.

truyen bjyx
“Em với học lực đó không đáng để vào lớp D, còn là 11D9.” Gương mặt cậu ta biểu thị sự bất công thay cho cô.

“Anh từng nói em thích là được đúng không? Em chính là thích như vậy, đặt bản thân trong môi trường không quá đề cao năng lực.”
Làm vài bài toán để giết thời gian nhưng quá rõ bản thân đang làm chuyện thừa thải, mục đích đến đây chỉ một phần trăm là giải bài tập.

Trong lòng cứ cảm thấy khó chịu, có lẽ đến đây tâm trạng sẽ giảm đi vài phần.
Cô gọi bánh tiramisu ăn để đỡ nhàm chán, gọi giúp Du Minh một phần.

Bữa chiều ăn có hơi vội, bây giờ ăn thêm bánh buổi tối sẽ không có cảm giác đói.

Trương Oanh Oanh bất giác nhận ra hành động này là đang lo cho Du Minh.
Trương Oanh Oanh lập tức phủ nhận, lấy lý do chỉ đơn giản là bản thân muốn ăn.
Đến khi người phục vụ đem bánh ra, cô có cảm giác không đúng lắm, Bàn tay của bà chủ quán trở nên to hơn từ khi nào? Ngước mắt nhìn lên thì ra không phải, người phục vụ chính là Nhuệ Luân.
Cô còn tưởng cậu ta sẽ không ra quán phụ mẹ, bây giờ mới xuất hiện.
Xuất hiện thì có làm sao, chẳng có chuyện gì để nói, nhưng cảm giác ray rứt này là gì đây?
Trương Oanh Oanh cảm thấy bản thân như bị người khác hiểu lầm, cũng không phải lần một lần hai, cách giải quyết trước đây là cứ đánh nhau một trận, vừa đánh vừa giải thích.

Đối với Nhuệ Luân thì đâu thể, càng đánh càng hiểu lầm thì đúng hơn.
Cứ như vậy thời cơ bắt chuyện bị đánh mất, Nhuệ Luân quay trở vào trong.
Ngồi một lúc thì trời sập tối, bên trong ấm áp yên tĩnh, ánh đèn soi rọi tất cả các ngóc ngách tiếng nhạc du dương, đáng tiếc đã đến lúc phải về nhà.
“Anh ơi.” Trương Oanh Oanh đột nhiên gọi Du Minh, cậu ta dừng động tác nhìn cô với ánh mắt hài cưng chiều.
Cậu ta quay sang hỏi: “Em bị làm sao vậy?”
“Không có, chỉ muốn nói là bữa nay em trả.” Cô nháy mắt với mẹ Nhuệ Luân rồi đưa tiền để thanh toán.
Du Minh đã ở nhờ, đến tiền nước cũng để cô thì rất khó xử, cậu ta kiên quyết muốn trả.
Nhuệ Luân đang rửa ly nhìn thấy cảnh này gương mặt trở nên lạnh lùng thêm vài phần.

Trong mắt Nhuệ Luân, Trương Oanh Oanh vô tình trở thành một người thích tỏ vẻ, lần trước cũng thế lần này cũng như vậy.


Đặc biệt xung quanh cô, cậu ta chưa thấy sự xuất hiện của một người bạn cùng giới tính nào càng làm sự khó chịu tăng lên một bậc.

Trương Oanh Oanh và Du Minh bước ra ngoài Hạ Linh mới cất tiếng nói: “Được rồi, quán của tôi không còn bao nhiêu cái ly, cậu bực tức liền trút giận lên những cái ly của tôi.”
“Không có, mẹ nhìn nhầm rồi.”
Nhuệ Luân đẩy nhanh động tác rửa ly, chỉ sơ suất một chút cái ly đã trượt khỏi tay rơi thẳng xuống sàn.

Tiếng động không hề nhỏ, cái ly đã thoát kiếp đi đầu thai.
“Là tay trơn hay sàn nhà cứng?” Hạ Linh nghiêng đầu hỏi, trên tay đã thủ sẵn cây chổi, ngày thường chỉ dùng để quét dọn, trong những trường hợp đặc biệt sẽ trở nên đặc biệt.
Nhuệ Luân lập tức thừa nhận: “Tâm tình không tốt.”
Dừng một chút cậu ta lại nói: “Không liên quan đến hai người vừa rồi.”
“À!” Hạ Linh gật gật đầu “Người mẹ này không xứng với cương vị hiện tại rồi.”
Nhuệ Luân chỉ đến vào cận giờ đóng cửa, phụ giúp dọn dẹp.

Việc bưng bê phần lớn là khách tự thân vận động, khách đến khá vắng nên Hạ Linh không gặp quá nhiều khó khăn, một phần là do không muốn giới hạn thời gian của đứa con trai của mình.
“Con không phải chưa đánh đã khai.” Nhuệ Luân đánh chết không nhận.
“Vậy thì là gì?”
Chuyện vạch trần Hạ Linh còn chẳng thèm làm, từ khi Nhuệ Luân đến đôi mắt cứ đặt ở chỗ cô gái mà Hạ Linh không rõ tên, người ta thanh toán tiền con trai cô ta còn mặt nặng mày nhẹ.

Bao nhiêu tâm tư giấu kín, lấy việc rửa ly để che mắt người.

Nhuệ Luân không đáp, cúi xuống nhặt mảnh vỡ.
“Không nói thì thôi, tôi cho cậu nghẹn chết luôn.” Đặt cây chổi xuống, Hạ Linh cầm lấy khăn đi lau bàn.
Lát sau lại nói: “Thiếu niên ở bên cạnh…”
Lời nói của Hạ Linh chưa được một nửa, tay của Nhuệ Luân đã ngưng lại khẽ ngước đầu hỏi: “Làm sao?”
Hạ Linh là người sinh ra Nhuệ Luân, trực giác mà cô ta có được chưa bao giờ sai.

Nhuệ Luân là mối quan hệ máu mủ tình thâm càng tin tưởng bội phần, Hạ Linh nói vấn đề đó không đúng hoàn toàn cũng hơn một nửa.
“Nói trước đi.” Hạ Linh tay lau bàn đều đặn từng vòng.
“Thì, có một chút ấn tượng.” Nhuệ Luân ngại ngùng, giọng nói ra không lớn.
Hạ Linh hỏi: “Thích người ta rồi chứ gì?”
Chuyện này Nhuệ Luân chưa từng nghĩ đến, chỉ là Trương Oanh Oanh đối tốt hơn mọi người xung quanh cậu ta, hành động rất khác biệt, làm những gì bản thân muốn hậu quả có là gì cũng không quan tâm, chuyện bản thân bị chèn ép chưa từng than vãn nửa lời.
Về chuyện thích mà Hạ Linh nói, cậu ta nghĩ không có khả năng.
Nhuệ Luân bình tĩnh hỏi: “Thích một người ở cái nhìn đầu tiên thực sự tồn tại?”
“Sao lại không?” Hạ Linh miệng cười, lòng lại lạnh nhạt “Cậu sinh ra cũng từ tình một đêm đấy thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi