LÔI PHONG HỆ THỐNG

Hạt mưa cọ rửa khắp huyện Ngọc Sơn nay đã thành đống phế tích, trong không khí ẩm ướt tràn ngập mùi hôi thối, dưới những tòa nhà bị sập kia không biết có bao nhiêu xác chết bị chôn vùi, và cả những người dân gặp nạn đang giãy dụa trên ranh giới sinh tử.

Dưới sự chỉ dẫn của cô bé, Hàn Trác Vũ tìm đến căn nhà hai tầng mà cô bé ở. Tòa nhà đã sụp đổ hoàn toàn, biến thành từng tảng đá và xi măng rất lớn, nếu không có sự giúp đỡ của cần cẩu và máy xúc đất, chỉ dựa vào sức người thì chắc phải mất ba bốn ngày mới dọn dẹp được.

“Chú ơi nhanh lên, mẹ đang gọi cháu! Mẹ ở ngay dưới đó!” Cô bé tên là Đặng Từ Kiểu lo lắng đập đập vai Hàn Trác Vũ.

Hai nữ y tá lo lắng đi theo bỗng cảm thấy người lạnh toát. Vì người chết quá nhiều, trong không khí có một mùi kỳ lạ, rất nhiều người nói mình nhìn thấy người thân đã qua đời của mình, không biết là thật hay vì nhớ thương quá độ mà sinh ảo giác.

Các cô nắm chặt áo mưa, sợ hãi nấp sau một người vệ sĩ cao to, thấp giọng nói, “Bác sĩ Hàn, tổ cứu hộ đã tìm ở vùng này rồi, máy dò sinh mạng không có phản ứng. Anh xem chúng ta chỉ có mấy người thôi, muốn dọn hết mấy tảng đá ở đây chẳng biết đến khi nào, hay là mình về đi? Trên người Tử Kiều vẫn còn vết thương, nếu dính mưa sẽ bị nhiễm trùng đấy, đợi trời sáng rồi mình gọi thêm mấy người đến được không?”

Đang nói, một cơn gió lạnh thổi qua, tạo ra tiếng động như tiếng người hét lên, hai người bất giác run rẩy.

“Kí chủ, đừng đi, tôi phát hiện bên dưới vẫn còn có người sống. Khoa học kỹ thuật của loài người đúng là lạc hậu; máy dò sinh mạng của họ chủ yếu dùng sóng âm để dò tiếng tim đập, nhưng trong lúc tìm lại rất dễ bị các loại tạp âm xung quanh quấy nhiễu. Dư chấn động đất vẫn còn, trời lại mưa to, khiến cho độ nhạy của máy bị giảm xuống khá nhiều. Sóng siêu âm của tôi có thể loại bỏ hết tạp âm, chỉ tìm tiếng tim đập của con người. Tôi chắc chắn bên dưới còn có người sống!” 9527 vội vàng giải thích.

Vì số người gặp nạn quá lớn, tín hiệu cầu cứu của mọi người tạo thành sóng điện từ rất mạnh, quanh quẩn trên không trung, thậm chí ngay cả suy nghĩ của người chết khi còn sống cũng lẫn lộn trong đó, không thể nào xác nhận hết được. Để tránh não kí chủ sụp đổ vì bị sóng điện từ quá mạnh công kích, 9527 đành phải che tín hiệu, dựa vào sóng siêu âm để tìm kiếm.

Nhưng phạm vi quét của nó chỉ trong vòng bán kính 500m quanh kí chủ, lúc trước Hàn Trác Vũ vẫn tập trung cứu người, nó chẳng có tác dụng gì cả.

“Chú ơi đừng đi mà! Mẹ cháu còn sống thật mà, chú nghe đi, mẹ cháu đang kêu cứu đấy, mẹ đau lắm!” Từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau tuôn trào từ mắt Đặng Tử Kiều. Dù tuổi còn nhỏ, bé đã biết cái gì gọi là tuyệt vọng, ra sức giãy dụa muốn chạy đến căn nhà đã sụp đổ của mình.

“Hai cô ôm bé cẩn thận đấy.” Hàn Trác Vũ giao cô bé cho hai nữ y tá, nhìn thẳng vào mắt bé, trịnh trọng nói, “Chú nhất định sẽ cứu mẹ cháu!” Dứt lời, cậu xắn tay áo đi đến đống đổ nát, mấy người vệ sĩ không nói một lời đuổi theo.

Nếu người đã chết, để cô bé tận mắt nhìn thấy thi thể đầy máu me của mẹ mình liệu có ổn không? Cảnh này liệu có tạo thành ác mộng cho cô bé cả đời không? Hai nữ y tá muốn ngăn cản, nhưng thấy thanh niên thẳng lưng bước đi lại không nói ra lời.

“Cảm ơn chú ạ, chú đúng là người tốt!” Đặng Tử Kiều không giãy dụa nữa, mắt ướt nước nói cảm ơn.

“Đinh ~ Nhận được 500 điểm giá trị cảm ơn từ Đặng Tử Kiều!”

500 điểm, trước đây phải tương đương với ân cứu mạng, vậy mà với người dân huyện Ngọc Sơn đã gặp bao tai ương thì chỉ đủ để đổi lấy một hi vọng nhỏ nhoi mà thôi.

Trong lúc đi tới, 9527 đã truyền toàn bộ định vị người gặp nạn vào trong đầu cậu. Những tảng đá lớn nhìn như không thể nào di chuyển, nhưng chỉ cần tìm được vị trí thích hợp là có thể đẩy ra. Nhanh chóng tính toán phương án cứu trợ tiết kiệm sức nhất, cậu chỉ huy vệ sĩ dịch chuyển mấy tảng đá.

Tổ cứu viện đã đi phía thành đông, vì người không đủ, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng đi đến những nơi có tín hiệu, không có thời gian để giúp cậu. Nhưng cách đó không xa vẫn có dân chúng đang tìm kiếm trong đống đổ nát. Họ giống Đặng Tử Kiều, không chịu tin người thân mình đã qua đời, dùng sự cố chấp của mình để chống đỡ cơ thể.

Thấy mấy người vệ sĩ cởi áo mưa vướng víu, ra sức vần đá, họ tựa như cảm động lây, thi nhau tới giúp đỡ.

“Tôi đếm từ một đến ba, mọi người cùng nhau dùng sức. Nhất định phải thành công trong một lần, nếu trượt tay sẽ tạo thành thương tổn lần thứ hai cho nạn nhân ở dưới.” Giọng thanh niên rất chắc chắn, như thể bên dưới đống đổ nát vẫn còn người sống.

Vệ sĩ chỉ nghe lệnh của cậu, không nghĩ nhiều, nhưng mấy người dân giúp đỡ thì lại thoáng nhìn cô bé đang chờ mong, biểu cảm lộ vẻ không đành lòng. Nếu lát nữa đào được một thi thể, cô bé sẽ ra sao?

“Kí chủ, mau lên! Tiếng tim đập ngày càng yếu rồi!” 9527 thúc giục.

Hàn Trác Vũ nghiêm mặt, vừa dùng sức ấn đòn bẩy, vừa lớn tiếng nói, “Tử Kiều, mau nói chuyện với mẹ cháu đi, bảo mẹ cố gắng lên!”

Đặng Tử Kiều lập tức giãy khỏi cái ôm của y tá, chạy tới bên đống đổ nát gọi mẹ, tiếng gọi nào cũng tràn ngập đau đớn và sợ hãi khi mất người thân, sắc bén như con dao găm đâm thẳng vào tim mọi người.

Hai nữ y tá vội vàng che ô cho bé, trên mặt cũng ướt nước, chẳng biết là nước mắt hay là mưa.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều… Mẹ ở đây…” Giọng nói yếu ớt vang lên.

“Bác sĩ Hàn, có phản ứng! Có phản ứng rồi! Mẹ Đặng Tử Kiều còn sống! Chị ấy ở ngay bên dưới!” Một nữ y tá vứt ô đi, vừa nhảy vừa hô.

Mấy người đang khiêng đá còn nghe rõ hơn cô, vui sướng xen lẫn sự khâm phục khiến họ trong nháy mắt có thêm sức mạnh, đẩy hòn đá lớn nhất sang một bên, sau đó nhanh chóng dọn dẹp những tảng đá nhỏ còn lại.

“Mẹ đừng sợ, bọn con sẽ cứu mẹ ngay! Kiều Kiều ở đây, Kiều Kiều sẽ luôn bên mẹ! Mẹ phải kiên trì đấy, đừng để Kiều Kiều thành trẻ mồ côi!” Đặng Tử Kiều nức nở.

Mẹ Đặng vội vàng đáp lại, tuy giọng còn rất yếu ớt.

“Mau lên, ở ngay dưới tảng xi măng này!” Mọi người luống cuống tay chân, ngay cả mấy người vệ sĩ vẫn nghiêm mặt cũng có chút vội vàng.

“Gọi người mang cáng cứu thương tới, nhanh lên!” Hàn Trác Vũ hét lên với nữ y tá đang kích động.

“Tôi đi ngay!” Một y tá chạy vội về khu chữa trị, có lẽ là cảm thấy vướng víu, chạy được nửa đường thì vứt ô đi luôn, tiếng bước chân bì bõm lội nước nghe rất vội vàng.

“Một hai ba, đẩy!” Áo sơ mi trắng của thanh niên đã ướt nhẹp nước mưa, dính sát vào da, để lộ cơ thể nhìn như gầy mà lại đầy cơ bắp xinh đẹp, có sức bật phi thường. Cậu hẩy tảng xi măng nặng đến cả trăm kg, để lộ mẹ Đặng bị kẹt bên trong.

Mọi người vội vàng cùng nhau đẩy mấy tảng đá ra, thở phào một hơi.

“Mẹ!” Cô bé hét chói tai chạy tới, lúc chạy còn vấp vào đá, thiếu chút nữa ngã xuống.

“Trước đừng động, để tôi kiểm tra cho chị ấy! Mọi người dùng áo mưa che cho chị ấy một lát.” Hàn Trác Vũ lấy đèn pin trong túi quần ra, kiểm tra đồng tử mẹ Đặng, cùng lúc đó, 9527 cũng truyền số liệu của đối phương vào đầu cậu.

Mọi người dùng áo mưa ghép thành một chiếc lều, che chắn gió mưa cho hai mẹ con.

Mẹ Đặng rất may mắn, lúc gặp nạn thì ngã xuống khe nứt của đất, sau đó một tảng đá lớn đè lên, chắn hết những tảng đá nhỏ khác rơi vào, vậy nên mới may mắn sống sót, nhưng đùi phải cô bị tảng đá mài rách, mất rất nhiều máu, nếu cứu viện chậm thêm một hai giờ nữa thì quả thật không qua khỏi.

“Kiều Kiều, mẹ không sao, con đừng khóc.” Mẹ Đặng muốn lau nước mắt cho con gái, tay lại không nâng lên được.

“Kiều Kiều không khóc, Kiều Kiều lớn rồi, hiểu chuyện rồi!” Cô bé vừa nức nở vừa mỉm cười.

Mọi người không khỏi xúc động trước nụ cười tràn ngập sức sống này. Đã gặp quá nhiều tử vong, họ rất cần hi vọng, dù chỉ là chút xíu thôi, dù hi vọng này không thuộc về họ.

“Đinh ~ Nhận được 1000 điểm giá trị cảm ơn từ Đặng Tử Kiều!”

“Đinh ~ Nhận được 1000 điểm giá trị cảm ơn từ mẹ Đặng!”

“Đinh ~ Nhận được 1000 điểm chính năng lượng!”

Phụ phụ thành chính, bị tuyệt vọng đè nén quá lâu, chính năng lượng tỏa ra lại càng lớn. Cơ thể ướt nước mưa bỗng dưng tràn ngập tình cảm ấm áp, Hàn Trác Vũ xé tay áo, buộc chặt đùi phải của mẹ Đặng để cầm máu, rồi dưới sự giúp đỡ của nhân viên cứu hộ đang vội vàng chạy tới mà nâng cô lên giường.

“9527, cậu có thể thay đổi bước sóng của máy dò sinh mạng, tăng tính chuẩn xác của nó không?” Hàn Trác Vũ không đi về cùng nhân viên cứu hộ luôn, mà hạ mắt hỏi trí não nhà mình.

“Có thể! Tôi biết cậu muốn làm gì!” 9527 ngầm hiểu.

Hàn Trác Vũ quay sang nhìn vệ sĩ của mình, “Tìm cho tôi mấy chiếc máy dò tính mạng được không? Nhanh lên.” Ngay lúc vừa rồi, 9527 lại cảm nhận được tiếng tim đập yếu ớt.

“Hàn thiếu chờ một lát, tôi sẽ cầm lại ngay.” Vệ sĩ biến mất trong màn mưa, bầu trời từ tối đen đã chuyển sang u ám màu xám tro, nhưng cảm giác áp lực khẩn trương lại không hề vơi bớt. Mưa vẫn chưa ngừng, huyện nhỏ này vẫn chưa nhìn thấy hi vọng.

“Hàn thiếu, của cậu đây.” Vệ sĩ nhanh chóng cầm mấy cái máy dò sinh mạng đến, mỗi người một cái. Mọi người vội vàng nhận lấy, ngay lúc vừa rồi, họ đã nhìn thấy kỳ tích, bởi vậy không tự chủ được nghĩ rằng, ngay dưới đống phế tích này vẫn còn rất nhiều người sống bị bỏ qua.

Lúc khởi động máy, đèn trên cần điều khiển nhấp nháy liên hồi vài giây rồi lại về bình thường, mọi người tìm hiểu cách dùng rồi tản ra, chạy về phía nơi đã từng là nhà mình.

Hàn Trác Vũ trực tiếp đi tới nơi có tiếng tim đập yếu ớt, một thanh niên chừng ngoài hai mươi còn nhanh hơn cậu, nhưng vì vội vàng quá, nửa đường bị vấp phải đá, mãi không đứng dậy được.

Khi Hàn Trác Vũ lại gần, máy dò sinh mạng được 9527 cải tạo bỗng phát ra tiếng động.

“Ở đây còn người sống! Mau lên! Mau qua đây!” Mọi người nghe thấy tiếng động, kích động gọi nhau.

“Đây là nhà tôi! Là nhà của tôi! Chắc chắn là mẹ tôi, mẹ tôi còn sống!” Nam thanh niên vội vã đứng dậy, vừa khóc vừa đẩy đá.

“Bắt đầu từ đây, tiếng tim đập ở dưới này.” Hàn Trác Vũ chỉ rõ phương hướng rồi lại gọi nhân viên y tế. Sự tỉnh táo của cậu cũng lan truyền sang mọi người. Mọi người cùng nhau hợp sức, dọn dẹp đá chồng chất ở đây.

“Mẹ? Mẹ ở đâu thế? Con là A Hâm đây!” Nam thanh niên lo lắng gọi, không nghe thấy tiếng đáp lại, lòng cậu ta nặng trĩu. Bố cậu ta đã lâm nạn trên đường làm việc, chỉ có người mẹ sống chết không biết để lại chút hi vọng nhỏ nhoi cho cậu ta, nếu ngay cả chút hi vọng ấy cũng vỡ tan, cậu ta không biết mình phải làm gì nữa.

“Đừng nóng vội, bác ấy còn sống.” Giọng nói bình tĩnh của Hàn Trác Vũ níu kéo thanh niên gần như sắp sụp đổ.

“Đúng vậy, mẹ tôi nhất định còn sống! Mẹ chỉ đang ngất xỉu thôi!” Nam thanh niên kiên định gật đầu, càng ra sức dời đá.

“Đinh ~ Nhận được 500 điểm giá trị cảm ơn từ La Hâm!”

“Đinh ~ Nhận được 500 điểm chính năng lượng!”

Tất cả mọi người đều rất tin tưởng, khi đẩy hết đá ra, để lộ mẹ La nằm bên dưới, sinh tử không rõ, tất cả cùng nhẹ nhàng thở phào. La Hâm nhào tới, vươn tay dặt dưới mũi mẹ, cảm nhận được hơi ấm yếu ớt, cả người liền mềm nhũn.

“Bác sĩ Hàn, mau kiểm tra cho mẹ tôi xem bà có bị sao không.”

Hàn Trác Vũ kiểm tra sơ bộ, xua tay nói, “Bác gái không sao đâu, chỉ là hoảng sợ quá nên ngất thôi.”

Nam thanh niên mừng đến phát khóc.

“Đinh ~ Nhận được 1000 điểm giá trị cảm ơn từ La Hâm!”

Nhân viên y tế đứng ngóng chờ hồi lâu lập tức chạy tới, đưa mẹ La về khu chữa bệnh.

Hàn Trác Vũ tiếp tục tìm kiếm trong đống đổ nát.

Tất cả mọi người cùng có một suy nghĩ: Đi theo thanh niên có thể tìm được hi vọng.

Sau đó lại cứu được năm người bị kẹt, chứng minh suy nghĩ này không phải ảo giác của họ.

Cùng lúc đó, tổ cứu trợ đang tìm kiếm ở thành đông cũng liên tục cứu được hơn mười mấy người dân bị mắc kẹt. Máy dò sinh mạng lúc trước vẫn chẳng có động tĩnh gì, sau khi ngừng hoạt động vài giây lại liên tục phát ra tiếng tút tút êm tai, khiến người bỗng phấn chấn hơn hẳn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi