LONG HUYẾT CHIẾN THẦN

Lam mặc trang phục mộc mạc, đơn giản, nhưng dáng vẻ vẫn toát lên nét mị hoặc. Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt rất dễ thu hút nam nhân lại gần. Thế nhưng, hiện tại sắc mặt nàng trắng bệch, bởi vì người kiếm chuyện lúc này có thể lực vô cùng cường đại.

"Nguyên, ngươi cẩn thận suy nghĩ đi. Người biết thế lực Phần Thành lớn cỡ nào không? Ít nhất cũng mạnh hơn Nguyên Linh thành chúng ta gấp ba lần. Huống chi phụ thân của hắn chính là thành chủ, thực lực Thiên Hà cảnh đệ ngũ trọng. Hồng thiếu gia cũng là kỳ tài trăm người có một, Hồng thiếu gia coi trọng Lam nhi vốn là vinh hạnh đối với nàng."

Ánh mắt Chu Tước lão tổ nhìn qua Lam, thân là nữ nhân đương nhiên nàng nhận ra đây là một tiểu yêu tinh mê hoặc nam nhân. Nếu không Phần Thành thiếu gia làm sao bỏ qua tiếng xấu để theo đuổi nàng ráo riết như vậy.

"Hơn nữa, Lam Nhi tuổi tác không nhỏ. Hiện tại không xuất giá thì lúc nào đây?"

Hồng thiếu gia bỗng nhiên ngắt lời:

"Lam tỷ tỷ, ta đây thật tâm thích ngươi. Yên tâm đi, qua mười ngày nữa phụ thân ta sẽ đưa sinh lễ tới. Hồng gia chúng ta chuẩn bị rất nhiều lễ vật, trong đó còn có linh được Địa giai sơ đẳng. Đây là linh dược có thể giúp người tăng cường thực lực lên tới Thiên đan cảnh đại thành."

Hắn không tin Lam có thể bỏ qua lễ vật hậu hĩnh như vậy.

Nguyên cũng lâm vào thế khó xử, ánh mắt hắn có vẻ bất đắc dĩ nhìn sang Hồng thiếu gia. Hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Lam Nhi, ngươi thấy thế nào? Hồng thiếu gia quả thật..."

"Quả thật cái gì?"

Lam nghiến răng nói:

"Ngươi không nghe rõ sao? Cái tên này đã hại chết không biết bao nhiêu nữ nhân, danh tiếng có thể nói là thối khắp thiên hạ. Ngươi bảo hắn sẽ thật lòng với ta sao? Hơn nữa..."

Lam không thể nhẫn nhịn được nữa, người thiếu niên đối diện kia càng xem lại càng không vừa mắt. Nàng chỉ hận không thể lập tức xông qua tát cho hắn mấy cái bạt tại. Nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng:

"Hơn nữa, ta thích nam nhân, là nam nhân định thiên lập địa chứ không phải cái loại dựa vào gia tộc làm xăng làm bậy. Hắn xứng với ta sao?"

Lam thật sự là bị ép hết đường lui rồi, cho nên nàng nói chuyện cực kỳ khó nghe. Về phần Hồng thiếu gia nghe thế cũng lập tức nổi giận, hắn nghiến răng đập nát cái ghế, thở hổn hển chỉ vào mặt Lam:

"Tốt, rất tốt! Ngươi cái đồ để tiện cũng dám lên mặt với ta. Ta đây cho ngươi thể diện mới dùng lễ vật đưa tới cửa, không ngờ ngươi to gan lớn mật khinh thường ta như vậy. Chu Tước lão tổ, chuyện ngày hôm nay người làm không tốt thì Linh Vũ gia tộc sẽ gặp phiền phức đó. Các ngươi chờ xem, mười ngày, mười ngày sau tới không phải là sính lễ, mà là cao thủ Phần Thành. Cái đồ đê tiện, người cho rằng thoát được sao?"

Sau khi nói xong, Hồng thiếu gia quét mắt đe dọa mọi người rồi nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.

Chu Tước lão tổ và Nguyễn ngây dại cả người, Linh Vũ gia tộc đã chết hai lão tổ, vốn là thực lực suy giảm nghiêm trọng. Lúc này Hồng gia muốn động thủ sợ rằng Linh Vũ gia tộc sẽ gặp tai họa diệt tuyệt. "Phụ thân, xin lỗi, ta sai lầm rồi."

Lam vô cùng thống khổ. Bởi vì nàng quyết định sai lầm đã làm hại cả gia tộc, trong lòng áy máy hành hạ nàng muốn điên lên rồi. Hiện tại nàng mới phát hiện mình vô dụng như vậy, nhưng nàng bỗng nhiên nhớ tới gã thiếu niên ở Cửu Ma sơn trang. Khi đó Long Thần hung hằng trừng phạt làm cho nàng đau phát khóc, chừng mấy ngày không thể đi lại bình thường.

Hoài niệm và si tình, đau đớn và tự trách tràn ngập nội tâm nàng.

Nàng biết hết thảy chỉ là hoài niệm mà thôi, tất cả mọi thứ đã kết thúc khi hắn rời đi. Mặc dù nàng không cố ý gây họa cho gia tộc, nhưng đây là vấn đề do nàng tạo ra. Cho dù có tự sát cũng không thể vãn hồi sai lầm.

Trước khi chết, Lam suy nghĩ rất nhiều chuyện, ấn tượng sâu nhất chính là gã thiếu niên kiêu ngạo kia. Lúc này nàng thật sự hối hận, nếu như có thể làm lại từ đầu, nàng sẽ thay đổi hoàn toàn quyết định của mình.

"Long Thần, hi vọng người không còn oán hận ta. Khi đó ta quả thật buồn cười, tự cao tự đại coi trời bằng vung, không ngờ rằng bản thân mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Ngay cả vận mệnh của mình cũng không quản được."

Thời điểm Lam chuẩn bị tự sát thì bên ngoài truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Nàng nhận ra đó là thanh âm Hồng thiếu gia.

Sau đó nàng kinh ngạc trợn tròn mắt, bởi vì nàng thấy Hồng thiếu gia mới vừa rời khỏi đang bị một người thiếu niên năm cổ áo kéo vào. Đường đường võ giả Thiên Hà cảnh đệ nhị trọng lại biến thành gà con không có một chút năng lực phản kháng.

"Phịch!"

Hồng thiếu gia bị ném xuống đất, trong lòng hắn khiếp sợ đến tột đỉnh. Thế nhưng hắn không sợ hãi nhiều lắm, dù sao hậu đài của hắn vô cùng vững chắc:

"Tiểu tử, mau báo thân phận. Ngươi dám đánh ta sao? Phụ thân ta là thành chủ Phân Thành, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta khuyên người mau quỳ xuống nhận tội, may ra ta miễn cưỡng tha mạng cho ngươi."

Người mang Hồng thiếu gia trở lại chính là Long Thần.

Đến khi thấy rõ dung mạo Long Thần, ba người kia cũng sững sờ, toàn thân cứng ngắc như tượng đá. Long Thần chỉ mỉm cười nhàn nhạt, giơ chân giẫm xuống giữa hai chân Hồng thiếu gia, "Rắc!" Hồng thiếu gia kêu rên thảm thiết, thân thể hắn co rút lại như con tôm, sắc mặt biến thành màu gan heo.

"Bảo ta bái lạy ngươi? Ài, ngươi mau gọi ta ba tiếng ông nội. Nếu không cứ cách năm giây ta lại đạp ngươi một lần, bây giờ bắt đầu!" Ngữ khí Long Thần rất bình thản, cảm giác giống như đang nói đùa với Hồng thiếu gia vậy.

Hồng thiếu gia lăn lộn một vòng đã hết mấy giây, thế là Long Thần đá thêm một cước, hình như có vật gì nát bấy. Còn Hồng thiếu gia đau đớn run rẩy toàn thân, miệng há ra nhưng không thốt lên nổi một lời.

"Ông nội... ông nội... ông nội..." Hồng thiếu gia gào lên thống khổ, Long Thần dứt khoát đá cho hắn hôn mê bất tỉnh. Sau đó hắn mới lầm bầm:

"Cái loại vô dụng như ngươi cũng muốn làm cháu ta? Đúng là si tâm vọng tưởng."

Sau khi nói xong, hắn quay đầu lại nhìn Chu Tước lão tổ:

"Chu Tước lão tổ, đã lâu không gặp. Khỏe không?"

Chu Tước lão tổ hoảng sợ tột đỉnh, hai mắt trợn tròn nhìn Long Thần nói không thành lời.

Long Thần cũng lười quản, sắc mặt trầm xuống nói với Chu Tước lão tổ:

"Đưa tiểu tử này trở về Phần Thành, nói cho phụ thân hắn biết ta ra lệnh cách ly Nguyên Linh thành một trăm dặm. Nếu như thành viên gia tộc hắn dám bước vào Nguyên Linh thành, ta bảo đảm Hồng gia sẽ không còn tồn tại nữa. Ngươi cứ viện nói đó là Long Thần ta hạ lệnh."

Long Thần chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng trong đó ẩn giấu uy nghiêm không thể kháng cự.

"Ngươi nhớ chưa?" Long Thần hỏi.

"Nhớ, nhớ rõ rồi." Đến lúc này Chu Tước lão tổ mới giật mình tỉnh lại, vội vàng gật đầu xác nhận.

"Cút đi!"

"Vâng, vâng!"

Võ giả Thiên Hà cảnh đệ nhị trọng chỉ là tiểu hài tử đối với hắn, hoàn toàn không có năng lực chống đỡ. Hơn nữa, Chu Tước lão tổ đã nghe tin tức hắn đánh chết Lâm Tử Thần, tin tưởng rằng hắn chỉ vung tay một cái là giết rớt nàng. Vì thế Chu Tước lão tổ lo lắng hắn gây bất lợi cho mình, nhanh chóng ôm Hồng thiếu gia bỏ chạy ra ngoài.

Trong Thanh Dương đường chỉ còn lại có Nguyên và Lam. Không khí nơi này có vài phần đè nén, Nguyên lúng túng nói:

"Các ngươi hàn huyên, ta đi trước."

Sau khi nói xong, Nguyên lập tức bỏ chạy ra ngoài. Mặc dù trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng lại không có gan lưu lại nơi này. Thật ra hắn biết Long Thần sẽ có ngày trở về, chỉ là không ngờ cái ngày đó lại tới nhanh như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi