LONG HUYẾT CHIẾN THẦN

Thực lực hắn đã là Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng, nhưng đứng trong nhóm người chỉ thuộc tầng thấp nhất.

Long Thần hít vào một hơi, vốn là chuẩn bị mắng chửi đành phải nuốt ngược trở về. Về phần những người khác cũng bất ngờ với tình huống này, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

"Khốn kiếp, các ngươi đều là heo hà? Mau chóng lăn ra đây, còn có rất nhiều người sắp bước ra Càn Khôn truyền tống trận đó!"

Ngay lúc này, một tiếng hét lớn truyền khắp không gian. Sau đó từ phía trước mặt bay tới một sợi roi đỏ rực.

"Bốp! "Nhanh lên, bước ra đây!"

Long Thần lắc đầu cảm khái, đám người bắt đầu tăng tốc chạy ra ngoài, rời khỏi phạm vi Càn Khôn truyền tống trận. Lúc này hắn mới nhìn rõ cái người vung roi là một gã trung niên râu rậm, trên người khoác trường bào hoàng kim vô cùng uy vũ, trước ngực có thêu một chữ Vũ thật lớn.

Long Thần loáng thoáng cảm giác một cỗ khí thế cường đại phát ra từ đó, tựa hồ chữ Vũ kia không hề đơn giản.

"Chỉ một chữ viết đã kinh khủng như vậy? Thần Vũ thánh triều quả nhiên là không hổ với danh tiếng lưu truyền. Tại sao thành viên Vũ Minh lại canh giữ ở ngoài Càn Khôn truyền tống trận?"

Long Thần phát hiện mình hoàn toàn xa lạ, không biết một chút gì với thế giới này.

Long Thần chậm rãi quan sát chung quanh, xem thử Thần Vũ thánh triều có chỗ nào khác lạ.

Đầu tiên là bầu trời, Thương Ương quốc vốn là trời xanh, mây trắng, nhưng nơi này phần lớn có màu xám tro. Lúc này hắn đang đứng trên một cánh đồng, mặt đất bằng phẳng hoang vu không có một gốc cỏ dại. Thổ địa cằn cỗi, đất cát chỉ một màu đen u ám.

"Đây chính là Thần Vũ thánh triều?"

Long Thần đang đứng chung với người dân nơi khác, hẳn là bọn họ cũng mới tới Thần Vũ thánh triều. Phía bên kia, nhóm hộ vệ mặc trang phục giống nhau, có lẽ đều là thành viên Vũ Minh.

Long Thần khẽ cau mày, từ vẻ mặt đám người Vũ Minh này, lạnh lùng mà kiêu ngạo cỡ này sợ rằng không có chỗ tốt để xem rồi. Long Thần không ngờ mình vừa tới Thần Vũ thánh triều đã phải đối mặt với tình huống này.

"Tất cả mọi người xếp hàng cho ta, ai có kim bài thân phận Vũ Minh đứng sang bên trái, lần đầu tiên tới đứng bên phải. Mọi người nhanh chóng di chuyển, người nào chống cự giết không tha."

Lúc này một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.

Trong lòng Long Thần lại càng lo lắng.

Thái độ đối phương quả thật là ác liệt tới cực điểm. Thế nhưng, bọn họ chẳng những nhiều người, thực lực lại cao cường rất khó đối phó. Long Thần biết bây giờ không phải là lúc phát sinh xung đột, cho nên hắn dựa theo chỉ thị của bọn họ đi sang bên phải. Đám người ở trong truyền tống trận theo đó phân ra làm hai nhóm.

Đám người Vũ Minh canh gác nghiêm mật, không hề khích khí chút nào. Tất cả mọi người đều run sợ, không dám lộn xộn.

Long Thần nhìn sang đội ngũ bên trái, phía trước khu vực có một cái bàn đá ngồi đây người, tất cả đều là Võ giả Vũ Minh. Bọn họ đang kiểm tra những người đi ra khỏi Càn Khôn truyền tống trận. Mỗi người tới lượt đều lấy ra một tấm lệnh bài hoàng kim đưa cho hộ vệ, sau đó rời đi vô cùng dễ dàng.

Còn đội ngũ lần đầu tiên tới Thần Vũ thánh triều lại khác hẳn, mỗi người ở đây đều ôm tâm thái kiêu ngạo, coi trời bằng vung, căn bản không biết Vũ Minh là thứ gì. Long Thần âm thầm nhận thấy vẻ mặt đám người Vũ Minh hiện rõ sự miệt thị và giễu cợt.

"Có lẽ ở trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là một đám nhà quê mà thôi. Mạnh được yêu thua, bất luận ở đâu cũng tuân theo quy tắc này." Long Thần thở dài cảm khái.

Nhờ có Triệu Thanh Vân nhắc nhở nên hắn biết Vũ Minh cường đại, lúc này mới nghe lời đám hộ vệ làm việc. Tại Thương Ương quốc, hắn thường xuyên đắc tội với người ta nên thường xuyên gặp họa. Hiện tại Linh Hi đã không còn, tính cách hắn cũng thu liễm ít nhiều. Chỉ cần người không phạm ta, ta cũng không nên gây chuyện làm gì.

Dĩ nhiên, tính cách Long Thần vẫn kiên cường, ương ngạnh như trước, chỉ khác là hắn lựa chọn ẩn giấu mà thôi.

Một lát sau, lại có thêm nhiều người đi ra từ Càn Khôn truyền tống trận, Long Thần theo đội ngũ đi tới trước. Lúc này hắn nghe thấy đám người Vũ Minh nói chuyện với nhau, thì ra bọn họ đang kiểm tra thân phận của từng người, hình như là muốn tìm ai đó.

Chỉ có những người lấy ra được kim bài chứng minh thân phận mới có thể bình yên rời khỏi.

Nội tâm Long Thần vô cùng lo lắng, không biết mục đích thật sự của Vũ Minh là gì. Lỡ may xui rủi chạm vào cấm kỵ thì hắn lại gặp rắc rối.

Long Thần suy đoán người dân Thần Vũ thánh triều đều có kim bài thân phận, hắn tập trung quan sát liền thấy mặt sau lệnh bài có khắc họ tên người đó.

Bởi vì phải trải qua trình tự nghiêm ngặt, cho nên đội ngũ bên phía Long Thần di chuyển rất chậm.

Thời gian chậm chạp trôi qua, thời điểm sắp tới đại môn, Long Thần loáng thoáng nghe thấy đám người Vũ Minh bàn luận, mỗi người một việc ghi chép tu vi đẳng cấp và xuất xứ của những người mới tới. Hắn âm thầm kinh hãi, cứ như vậy tất cả những người đi tới Thần Vũ thánh triều đều nằm trong vòng khống chế của Vũ Minh.

"Mèo mập, người biết thực lực thành viên Vũ Minh ở trình độ nào không?"

Vào lúc này, Long Thần chỉ có thể cầu trợ con mèo mập kia thôi.

"Khà khà, người đang hỏi Bổn thần đó hả?" Con mèo mập làm bộ như không hiểu ý tứ Long Thần.

"Tốt lắm, Miêu gia, đừng có làm nhảm, nói mau!" Long Thần thật sự bất lực với tên này.

"Xưng hô Miêu gia không tệ, không tệ, tiếp tục phát dương quang đại. À, thực lực những tiểu tử này chỉ là Thông Thiên cảnh đệ nhất trọng, mấy tên đang ngồi kia là đệ nhị trọng. Đúng là quá kém rồi!" Con mèo mập đắc ý nói.

Long Thần hoàn toàn câm lặng.

Vừa tới Thần Vũ thánh triều đã gặp cái loại biến thái này rồi? Hai trăm mấy chục người của Vũ Minh đều là Thông Thiên cảnh? Nếu như cả đám cùng tới Thương Ương quốc sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Trong lúc Long Thần đang khiếp sợ, phía trước truyền đến tiếng mắng chửi:

"Cái gì? Ngay cả thực lực lão tử cũng phải nói cho các ngươi biết? Tại sao ta phải nói? Thần Vũ thánh triều là địa phương gì chứ? Các ngươi rốt cuộc là ai?"

Long Thần quay đầu tìm kiếm thì thấy phía trước đội ngũ có một gã tráng hán đang giằng co với đám người Vũ Minh.

Long Thần lắc đầu bất đắc dĩ, bởi vì hắn biết gã đại hán này nhất định sẽ gặp bị kịch. Hắn muốn giấu thực lực của mình đương nhiên không sai, nhưng hắn lại không biết rõ tình hình ở đây. Thần Vũ thánh triều là thiên hạ của Vũ Minh, người nào phản kháng chính là muốn chết.

Quả nhiên đúng như Long Thần dự liệu, gã đại hán chỉ hét được mấy câu đã bị thành viên Vũ Minh chú ý. Sau một loạt quyền đám cước đá trực tiếp giết rớt đại hán, nội phủ bị chấn nát, từ trạng cực kỳ thê thảm.

"Ngươi, ném xác hắn xuống dưới kia."

Một gã trung niên thần sắc nghiêm trọng ra lệnh cho thuộc hạ, khí tức trên người hắn mạnh hơn nhóm hộ vệ rất nhiều. Hiển nhiên đây là võ giả Thông Thiên cảnh đệ nhị trọng như con mèo mập nói.

Thi thể gã đại hán bị khiêng đi, dòng người tiếp tục tiến hành kiểm tra. Chẳng qua là không khí có mấy phần đè nén, tất cả mọi người cầm như hến, ngoan ngoãn khai ra hết.

"Đám nhà quê này, đúng là hết thuốc chữa rồi. Chúng ta mỗi ngày phải giết mười mấy tên ngu xuân mới chịu im miệng, biết điều ngay từ đầu không phải tốt hơn sao? Các ngươi tưởng mình là vô địch thiên hạ?" Đám người Vũ Minh vừa kiểm tra thân phận vừa cười nhạo.

"Thật là bội phục cái tên kia, ngu như vậy làm sao tu luyện tới cảnh giới này nhỉ? Trước khi tới đây không hỏi thăm Thần Vũ thánh triều là nơi nào, thể lực nào làm chủ?"

Bọn họ thấp giọng thảo luận, Long Thần nghe mà âm thầm kinh hãi.

Rốt cuộc cũng đến Long Thần, một người trong nhóm hỏi:

"Khai báo tên họ, thực lực, đến từ quốc gia nào? Mục đích tới Thần Vũ thánh triều."

Long Thần nói thẳng:

"Ta tên là Long Thần, thực lực tại Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng, đến từ Thương Ương quốc vốn là thuộc quốc Thần Vũ thánh triều. Mục đích là tìm địa phương tu luyện."

Hắn nói rất dứt khoát, coi như là biết điều lắm rồi. Dù sao trước đó đã có không ít kinh nghiệm xương máu, hắn cũng thuận theo tình thế, hi vọng vượt qua cửa ải này càng nhanh càng tốt.

"Long Thần, Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng."

Những người đó yên lặng ghi chép, kim bài thân phận khắc xong rất nhanh, Long Thần thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nhận được kim bài là hắn xong chuyện ở đây rồi.

Trong lúc hắn đang mừng rỡ thì người trung niên lúc nãy đánh chết gã đại hán bỗng nhiên quay đầu nhìn sang. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Long Thần, hỏi lại lần nữa:

"Ngươi xác định tên của mình là Long Thần? Long trong chữ rồng, Thần trong trăng sao?"

Long Thần hơi ngạc nhiên, sau đó mới gật đầu khẳng định:

"Quả thật như thế, không biết đại nhân có gì phân phó?"

Người trung niên nhếch môi cười, nói:

"Được rồi, ngươi chính là Long Thần, thà rằng giết nhầm không thể bỏ sót. Người đầu, lấy đầu lâu của hắn, chút nữa trở về xem thử có đúng là Long Thần không."

Ngữ khí của hắn vô cùng bình thản, nhưng mà Long Thần lại cứng đờ cả người.

"Tên là Long Thần sẽ bị giết? Đây là đạo lý gì chứ?"

Long Thần ý thức được rất có thể là hiểu lầm, có thể là một người nào đó tên là Long Thần mạo phạm Vũ Minh. Vì thế hắn vội vàng nói:

"Đại nhân, ta lần đầu tiên tới Thần Vũ thánh triều, thật sự chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý."

Người trung niên kia không thèm nghe Long Thần giải thích, trực tiếp phất tay ra lệnh:

"Điếc hết rồi sao, chém đầu hắn chút nữa mang về kiểm tra."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi