LONG HUYẾT CHIẾN THẦN

Thấy khóe miệng cười lạnh của Hoa Vũ Lương, Long Thần đã hoàn toàn xác thực suy nghĩ của mình là đúng. Một nhà Kiếm Trần, mặc dù quan hệ với hắn không phải là sâu đậm thế nhưng rất có thể bị giết sạch.

Long Thần rất nhanh thấy được rất nhiều thân ảnh chấp pháp đôi Vũ Minh tại Bạch Thành nho nhỏ này. Dựa theo đạo lý mà nói, Bạch thành là một tiểu thành, hẳn là không có nhiều chấn pháp đội mới đúng. Nói cách khác, rất có thể Vũ Minh sớm ở chỗ này bày binh bố trận, chờ Kiếm Trần tự minh chui đầu vào lưới.

Đây cũng chính là nguyên nhân gia tộc Kiếm Trần còn sống đến bây giờ.

Bọn họ sống chỉ với vai trò là một con mồi mà thôi.

Thấy thi thể treo song song kia, còn có nụ cười lạnh của Hoa Vũ Vương, Long Thần biết nếu như mình là Kiếm Trần, bây giờ tuyệt đối sẽ nổi điên! Thế nhưng hắn không phải, cho nên hắn vẫn tồn tại lý trí.

“Tiểu Lang, vượt qua tam ca của ta đi”

Long Thần sắc mặt bình tĩnh, vội bàng hướng Tiểu Lang nói.

Có tốc độ của Tiểu Lang, rất nhanh Long Thần liền vọt tới trước Kiếm Trần. Mà lúc này, Kiếm Trần đã dừng lại, xuống ngựa, rút Vân Tiêu kiếm ra, sau đó từng bước hướng phương hướng Bạch thành đi tới.

Long Thần đi tới bên cạnh hắn. Khi nhìn lại, ánh mắt Kiếm Trần đã thành màu đỏ máu. Một cỗ hung lệ khí nồng đậm được phát ra từ trên người của hắn. Long Thần biết, sát tâm của hắn lúc này đã lan rộng tới cực điểm.

Không một người nào khi thấy tình trạng như vậy mà trong lòng vẫn còn trấn định.

“Tam ca… Hoa Vũ vương dám làm chuyện như vậy, dám dụ ngươi tới đây, chắc hẳn đã có phương pháp đối phó với chúng ta. Thù khẳng định phải báo nhưng chúng ta phải tỉnh táo lại, tỉnh táo giết địch, được không?”

Long Thần nghiêm mặt nói.

“Ta tỉnh táo không được.”

Thanh âm Kiếm Trần giống như là băng lạnh bị nứt vỡ vậy.

“Tam ca, vô luận như thế nào chúng ta cùng tiến cùng lui với ngươi. Bất quá chúng ta nhất định phải tỉnh táo, nếu không chẳng những không thể báo thù, còn để cho âm mưu tặc tử được như ý, vậy thì cũng không hay lắm.”

Lam Linh Nhi bên cạnh khoác cánh tay Kiếm Trần, giọng mềm mại nói.

Kiếm Trần dừng bước, hắn hít sâu một hơi, nói: “Các ngươi cứ chạy tới Vân Mộng trạch đi, ta giải quyết xong chuyện nơi đây, lập tức đuổi theo các ngươi.”

Long Thần đứng trước mặt hắn, ngăn cản hắn. Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt Kiếm Trần, nói:

“Ta nhớ được các ngươi từng nói qua, chúng ta là huynh đệ tỷ muội. Cái từ huynh đệ tỷ muội này chẳng nhẽ trong lòng tam ca định nghĩa là như vậy sao? Cùng sinh từ, chung hoạn nạn mới đúng là huynh đệ trong mắt ta. Tại thời điểm ta sử dụng Đế Diễm châu, ngươi bảo vệ ta. Hiện tại chính là thời điểm Long Thần ta giúp ích cho ngươi!”

“Đúng, chúng ta không thể rời đi.”

Lam Linh Nhi cũng vội la lên.

Thấy bọn họ kiêm trì như thế, nhất là lời Long Thần khiến cho Kiếm Trần có chút cảm động. Hắn khôi phục lại chút lý trí, hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm tình của mình. Nếu như vẫn còn phẫn nộ, điên cuồng bạo sát, rất có thể sẽ trúng quỷ kế của đối phương.

Không có hậu chiêu, Hoa Vũ vương sao dám làm như vậy trước mặt đám người Long Thần?

Ngay khi ba người Kiếm Trần đi tới trước cửa thành, Kiếm Trần nhìn cũng không nhìn người trên tường thành. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, chịu bi thương to lớn, cất từng thi thể vào trong túi càn không. Cho đến khi cất xong thi thể cuối cùng, hắn mới trở lại bên người Long Thần. Hắn thấy nước mắt Long Thần rơi xuống.

“Là ta hại bọn họ.”

Một câu nói ngắn củn cũng có thể thấy được trong lòng hắn đang tự trách vô cùng.

“Nếu như ta vẫn còn sống sót, tuyệt đối sẽ không để cho Vũ Minh sống bình yên. Bên hắn xuất hiện bao nhiêu cao thủ, ta liền giết bấy nhiêu cao thủ, cho đến khi Vũ Minh không còn người nào mới thôi!”

Tại trước mặt Long Thần và Lam Linh Nhi, Kiếm Trần nói ra lời thề.

Long Thần và Tiểu Lang liếc nhau một cái. Bọn họ biết, đại chiến sắp sửa bắt đầu rồi.

Lúc này, Hoa Vũ vương cười khanh khách, nàng chống hai tay trên tường thành, cúi người nhìn xuống bên dưới. Dưới vạt áo rộng thùng thình, bộ ngực kinh người của nàng lộ ra, hai đại phong nhũ chen chúc nhau, lay động như muốn rớt xuống.

“Kiếm Trần, đây là lễ vật thứ nhất mà Vũ Minh đưa tới, ngươi có phải rất vui mừng hay không? Có đối với ta cảm động rơi nước mắt không? Dĩ nhiên, không cần đối với ta, bởi vì lễ vật này không phải ta đưa tới, ta chỉ chịu trách nhiệm treo bọn họ lên mà thôi.”

Nói xong, nàng ta phát ra tiếng cười đầy mị hoặc.

Kiếm Trần từ từ nắm chặt quả đấm.

“Nữ nhân hèn hạ, ngươi cút xuống đây cho ta. Mới vừa rồi còn bị ta đánh cho xám xịt bỏ chạy, hiện tại còn dám ở chỗ này vênh váo!”

Lam Linh Nhi quả thực bị nàng ta làm cho tức giật muốn ngất xỉu, đời này của nàng chưa từng thấy qua nữ nhân vô sỉ như thế!”

“Ngươi nói cái gì!”

Hoa Vũ vương có chút tức giận. Lam Linh Nhi gặp nàng liền mắng nhiếc. Nàng không phải là không có bộ dáng này. Bất quá bây giờ chính sự còn chưa xong, cho nên nàng không để ý tới Lam Linh Nhi mà tiếp tục nhìn về Kiếm Trần nói: “Tiếp đễn, Vũ Minh muốn một người đưa tới cho ngươi lễ vật thứ hai, người đưa lễ vật thứ hai là, ra thôi…”

Người đưa lễ vật thứ hai?

Chẳng lẽ còn có nhiều người bị giết nữa sao?

Long Thần nhướng mày.

Lời Hoa Vũ vương vừa mới chấm dứt, phía sau nàng liền xuất hiện một bóng người. Hắn đưa một tay ôm lấy vòng eo Hoa Vũ vương kéo vào ngực hắn. Bàn tay thuần thục lẻn vào trong vạt áo Hoa Vũ vương, nắm lấy ngọc phong của nàng, tùy ý nhào nặn khiến Hoa Vũ vương ưm ưm rên thành tiếng, kịch liệt thở hổn hển, sắc mặt lập tức ửng hồng, ánh mắt tràn đầy mê ly.

Nam tử này mang đến cho Long Thần uy hiếp thật lớn.

Hắn nhìn kỹ lại, nam tử này một đầu tóc trắng. Trên mặt đã có nếp. Vóc dáng thon gầy. Tuổi khoảng chứng năm mươi. Một đôi mắt ưng bộc phát ra quang mang lành lạnh. Hắn không có nhìn Hoa Vũ vương ở trong ngực mà là nhìn về phía Kiếm Trần.

“Ái đồ của ta, không có việc gì chứ?”

Thanh âm khàn khàn kèm theo tiếng ưm ưm của Hoa Vũ vương truyền tới. Hoa Vũ vương làm cho người ta nổi lên ý nghĩ kỳ quái, miệng đắng lưỡi khô nhưng thanh âm của hắn làm cho người ta sửng sốt và sởn tóc gáy.

“Đồ nhi? Hắn là sư tôn của Kiếm Trần?”

Long Thần lập tức nghĩ tới.

Lam Linh Nhi sắc mặt khẽ biến, thấp giọng ở bên tai Long Thần, nói: “Gã hư này chính là sư tôn tâm ca khi còn ở Vũ Minh. Người ta gọi hắn là Tư Không kiếm thánh. Kiếm đạo của tam ca đều do hắn dạy. Hơn nữa tính cách của hắn thô bạo, tam ca không phục sự quản giáo của hắn mới phản bội Vũ Minh!”

Được xưng là kiếm thánh, đó chính là Ma thánh, Vũ thánh. Tại Địa Vũ cảnh tầng thứ nhất, được gọi là Vương, giống như Ma vương, Vũ vương vậy. Mà tầng thứ hai gọi là Thánh. Kiếm thánh trước mắt, còn có Ma thánh Vũ thánh đều thuộc cấp bậc này. Mà tới tầng thứ ba được gọi là Hoàng, Ma hoàng Cổ Ma vực, còn có tam đại Vũ hoàng Vũ Minh đều ở cấp bậc này.

Tư Không kiếm thánh đây chính là Địa Vũ cảnh tầng hai!

Long Thần cũng biết hỏng rồi. Thì ra đây mới là hậu chiêu của Hoa Vũ vương. Có Tư Không kiếm thánh ở chỗ này, nàng sợ cái gì chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi