LONG VƯƠNG XUẤT THẾ

Vừa rồi Vương Dung còn đang nói Tê Thiên là chó cậy thế chủ, tuyệt đối sẽ không dám một mình xuất hiện trước mặt Thẩm Bằng Bân.

Nhưng giây tiếp theo, Tê Thiên đã đến, còn xuất hiện bằng một cách bá đạo như vậy.

Trong nháy mắt, khi nhìn thấy Tê Thiên, Vương Dung theo bản năng co rúm lại phía sau Triệu Thành!

Ngay cả bản thân Vương Dung cũng không nhận ra rằng trong tiềm thức cô ta đã có chút sợ hãi Tê Thiên.

Thẩm Sơn liếc nhìn Thẩm Bằng Bân đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, sau đó quát Tề Thiên: "Tê Thiên! Mày. muốn làm gì!"

Tê Thiên không để ý đến Thẩm Sơn, cũng không nhìn Thẩm Bằng Bân mà sải bước tiến vào, đi thẳng đến trước mặt Triệu Thành, nắm lấy cổ áo Triệu Thành.

"Tê Thiên!" Triệu Thành hét lớn tên Tê Thiên, hắn vốn định phun ra những lời hung ác, nhưng lại bị khí tức hung hãn trên người Tê Thiên làm cho sợ hãi, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: "Mày... mày muốn làm gì?"

Ngay cả Thẩm Bằng Bân cũng bị Tê Thiên đánh, Triệu Thành không biết người như Tề Thiên còn có chuyện gì mà không làm được.

"Hẳn là tao đã cảnh cáo mày, nhưng mày cứ mãi chứng nào tật nấy khiêu khích tao, cử người canh gác ở cổng bệnh viện, mày cho rằng trên đời này chỉ có Triệu Thành mày biết dùng những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy thôi sao?"


Tê Thiên nói xong, đá vào bụng Triệu Thành, trực tiếp đá Triệu Thành văng ra xa hai ba mét trên không, rồi nặng nề ngã xuống đất.

Cả người Triệu Thành cong lại như một con tôm luộc, sắc mặt đỏ lên.

Đồng tử của Thẩm Bằng Bân co rút lại, vết sẹo trên mặt cũng trở nên méo mó.

Tê Thiên tới chỗ của Thẩm Bằng Bân nhưng chỉ để tính sổ với Triệu Thành, từ đầu đến cuối anh chưa từng liếc nhìn Thẩm Bằng Bân, sự coi thường như vậy khiến Thẩm Bằng Bân khó có thể chấp nhận!

Thẩm Bằng Bân đã quen với cảm giác làm nhân vật chính, dù đi đến đâu cũng có người kính trọng, có người sợ hãi, nhưng hiện tại, hắn ta lại bị coi như không khí.

Triệu Thành cuộn tròn trên mặt đất, muốn đứng dậy, nhưng lại không làm được, cơn đau từ bụng hành hạ hăn, khiến tứ chỉ hắn không có chút sức lực nào.

Tê Thiên tiến lên giẫãm lên đầu Triệu Thành, dần dần dùng sức.

Triệu Thành có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác bị đè ép mạnh mẽ đó, thứ cảm giác này khiến thân thể của Triệu Thành vô thức run rẩy, đầu hắn chìm trong cảm giác bị đè ép này, hắn không biết khi nào đầu mình sẽ hoàn toàn bị nghiền nát!

Đối với Triệu Thành mà nói, đây chính là nỗi sợ hãi đến từ bờ vực của cái chết!


"Nói cho tao biết, có phải mày thích chơi những trò bẩn thỉu hay không? Hả?"

Bàn chân của Tê Thiên dần dùng lực đ è xuống.

Triệu Thành sắp điên mất, hắn chưa bao giờ gặp. phải tình huống như vậy, vội vàng lớn tiếng cầu xin: "Đúng... Thực xin lỗi! Sau này tao sẽ không dám nữa!

Thật sự không dám!"

"Có một số việc đã làm thì không phải chỉ nói một câu xin lỗi là được." Tê Thiên nhấc chân lên.

Ngay khi Triệu Thành vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì một cơn đau nhói từ bắp chân truyền đến.

"Rắc!"

"A"

Triệu Thành hét lên thảm thiết như một con lợn bị giết thịt, bằng mắt thường có thể nhìn thấy bắp chân của hắn bị vặn vẹo, trực tiếp bị Tê Thiên dẫm gấy!

Tê Thiên nhấc chân: “Lần này làm thế để cho mày nhớ lâu hơn.”

Tê Thiên nói xong, quay đầu nhìn Vương Dung, khẽ mỉm cười: "Tận hưởng thời gian tự do cuối cùng của các người đi, các người sẽ sớm phải chuộc tội thôi."

Sắc mặt Vương Dung lập tức tái nhợt, cô ta biết Tê Thiên đang nói đến chuộc tội là cái gì!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi