LUÂN HỒI CHUYỂN PHẬN


Mặt nền vẫn dung lắc dữ dội khiến sắc mặt ai nấy đều khó hiểu và kinh hãi, sau gần nửa phút thì rung chấn mới kết thúc!
Lúc này Vera mới khó khăn đứng dậy, nhìn căn phòng đổ nát bừa bộn cùng với khói bụi bay mù mịt, em mở miệng hỏi;
“Anh chị không sao chứ?”
Gerda phủi bụi trên đồng phục của mình rồi lên tiếng; “Không sao, nhưng mà trận động đất vừa rồi quả là khiến cho người ta thót tim thật đấy, không hiểu sao lại xảy ra chuyện này nữa.”
Caradoc thở ra nhẹ nhõm rồi nói; “Cũng may rung chấn không quá lâu nếu không thì chúng ta sẽ bị sóc đến chết mất, chẳng hiểu cơn rung chấn này từ đâu gây nên ra nữa.”
“Anh chị không sao là tốt rồi, chúng ta nên cùng nhau đi tuần một vòng xem xét tình hình ra sao đi, nếu có gì bất ổn thì nhanh chóng rời ra đến vùng ngoài cùng của ngôi miếu này ngay!”
“Đồng ý.” Hai người nghe vậy liền đồng thanh tán thành, họ cũng đang rất lo lắng có chuyện chẳng hay xảy ra, hiện tại họ đã thu hoạch được rất nhiều đồ tốt rồi nên nếu có phải ra khỏi đây thì cũng không tiếc nữa.

Khi nhóm Vera đi được một đoạn đường thì bắt gặp hai nhóm người đang chật vật chiến đấu với những thứ gì đó!
Có ba bức tượng hình người trông khá là cổ quái đang di chuyển tấn công hai nhóm người kia liên tục, mỗi một đòn đánh của bức tượng đều làm cho một tên phải hộc máu mồm.

Từ xa trông thấy vậy ba người Vera đều rất ngạc nhiên, Gerda lên tiếng;
“Cái quái gì đang xảy ra thế, ba cái thứ xấu xí đó nhìn y hệt như tượng mà sao có thể di chuyển và chiến đấu được?”

Sắc mặt Vera trở nên nghiêm trọng hẳn, em nhẹ giọng nói; “Mấy bức tượng đó khả năng cao chính là những kẻ thủ hộ trong ngôi miếu này, hiện giờ chúng đang coi những người tầm bảo như chúng ta là kẻ xâm phạm nên mới tấn công gay gắt như vậy!”
Gerda và Caradoc nghe vậy liền cảm thấy bất an và lo lắng, họ cũng biết ở trong ngôi miếu này không an toàn nhưng họ không nghĩ tới lại nguy hiểm tới mức này.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Caradoc lo lắng hỏi.
Vera bình tĩnh đáp; “Cứ nhanh chóng di chuyển dần ra bên ngoài và hạn chế chạm chán với mấy bức tượng đó, trên đường đi ra cũng tranh thủ thu thập thông tin nữa.”
Nhóm ba người bọn họ liền hành động theo chỉ thị vừa đưa ra của Vera, sau một thời gian dài đi qua rất nhiều dãy cuối cùng họ đã đi ra tới một khu vực tại dãy thứ hai, so với sâu bên trong thì an toàn hơn không ít.

Trên đường đi ra đây họ cũng đã thu thập được khá nhiều thông tin hữu ích, thông tin khiến mọi người ở đây bất lực nhất chính là tất cả các cửa lớn dẫn ra ngoài đều đã bị đóng chặt từ sau vụ rung chấn, và đã có vô số bức tượng xuất hiện rồi tấn công mọi người!
Ba người học viên SC thì không cảm thấy bất ngờ gì vì những chuyện này Vera đều đã biết trước hết.

Nhóm Vera hiện tại đang thủ trong một căn phòng trống đã bị vét sạch đồ từ lâu, Gerda ngó ra ngoài rồi lên tiếng nói nhỏ; “Bên ngoài phía bên trái cách chỗ này khoảng 300 mét có hai bức tượng đang lảng vảng kiếm người, chúng ta phải cẩn thận chút!”
Vera và Caradoc nghe vậy thì gật đầu, cả ba người họ vẫn cứ vậy lặng im thủ trong căn phòng đó.

Nhưng bình yên chưa được bao lâu thì nhóm bọn họ đã phải đối mặt với vài tên tượng tấn công! Những bức tượng xuất hiện với số lượng rất đông và không ngừng di chuyển lục lọi tìm kiếm con người, vì vậy rất khó có thể lẩn trốn mãi được.

Sau khi giao chiến với vài bức tượng thì Vera đã kết luận ra được phương thức chiến đấu của chúng, đó là chỉ ỷ vào thân thể cứng chắc.

Những bức tượng này không hề có chiến lực, chúng hoạt động được là nhờ vào một loại năng lượng kì bí nào đó, cách thức chiến đấu của chúng chỉ đơn thuần là đấm đá bình thường nhưng lại có uy lực rất lớn.
Gerda sau khi dây dưa với một tên tượng một hồi thì liền nhảy lên rồi khéo léo quật roi vào phần gáy của bức tượng đó, lập tức bức tượng liền ngã xuống bất động.

Cô ta vui vẻ quay sang cười nói; “Em phân tích chuẩn thật đấy, quả nhiên phần gáy chính là điểm yếu của bọn này, chỉ cần chúng ta khéo léo tránh va chạm trực tiếp với chúng rồi tìm cơ hội tấn công vào phần gáy là được!”
Caradoc cũng vừa làm theo cách này và tiêu diệt được một tên, anh ta liền vui vẻ cùng Gerda tán dương Vera.

Còn Vera thì đang vẽ ra vài đường kiếm huyền ảo sau đó chém bay đầu của hai bức tượng cùng lúc, thân thể không đầu vô lực ngã xuống nền đè lên chục cái xác tượng khác! Thân ảnh Vera lúc này đang đứng trên một núi xác tượng trông rất hoành tráng và đáng sợ.
Nhảy xuống phía dưới Vera lên tiếng; “Những bức tượng này nếu nói trên mặt lực lượng tấn công thì mỗi tên có thể ngang với bậc ‘Tinh Anh’, nhưng vì kĩ năng chiến đấu của bọn chúng vô cùng thô sơ và có điểm yếu dễ nhận biết nên em tin chắc rằng đến đêm nay những bức tượng này sẽ bị giết sạch!”
Ceradoc gật đầu nói; “Rất đúng, tuy số lượng bọn chúng đông nhưng bên chiến nhân như chúng ta cũng không ít, hơn nữa ai nấy cũng đều rất giảo hoạt nữa, bọn họ sẽ sớm nhận ra cách thức để tiêu diệt lũ tượng này thôi.”
Gerda vừa nghe ngóng tình hình xung quanh vừa nói; “Ban đầu khi lũ tượng mới xuất hiện thì các chiến nhân đều bị chèn ép, nhưng hiện tại thế cục đã thay đổi, nghe những tiếng chiến đấu ở xa có thể thấy người ta đang chém giết những bức tượng!”

Đúng như Vera dự đoán, đến khoảng 22 giờ đêm thì tất cả bức tượng xuất hiện trong ngôi miếu này đều đã bị các chiến nhân tiêu diệt sạch, nhưng vì những cánh cửa thông ra ngoài vẫn đang đóng cho nên những kẻ còn sống chỉ có thể dựng trại để qua đêm ngay tại bên trong ngôi miếu.

Nhóm Vera cũng không ngoại lệ, ba người họ dựng lều trong một căn phòng trống không rồi nghỉ ngơi qua đêm tại đó, vì xuất nửa ngày trước đó họ phải liên tiếp chiến đấu với những bức tượng nên ai nấy đều đã thấm mệt.
Sáng sớm hôm sau có một nhóm ba người đang bàn luận, Vera nói; “Như ban nãy em đã nói, hiện tại chúng ta không bị gò bó bởi nhiệm vụ nên có thể tự do hoạt động, vì vậy ngày hôm nay em sẽ một mình đi vào những dãy sâu hơn để tầm bảo còn hai anh chị muốn rút ra phía ngoài hay tiếp tục mạo hiểm thì em không có cấm.”
Nghe vậy hai người họ trầm mặc một hồi, đột nhiên Caradoc nhìn thẳng vào Vera rồi nói thành khẩn; “Anh có thể đi theo em không?” Gerda cũng có ánh mắt thành khẩn nhìn về phía Vera.
Vera lắc đầu đáp; “Không được, đi theo em quá nguy hiểm, với thực lực của em sợ bảo vệ bản thân còn khó!”
Caradoc và Gerda đều thở dài, họ cũng biết trước Vera sẽ từ chối vì thật sự nếu họ đi theo Vera thì chỉ làm vướng tay chân em ấy, ngược lại nếu em ấy hành động một mình thì an toàn hơn nhiều.

Thế rồi bọn họ chia chiến lợi phẩm với nhau, Vera cũng chỉ lấy một phần nhỏ vì đối với em những thứ này chẳng đáng là gì, nhưng hành động này lại khiến Gerda và Caradoc rất cảm kích.
Chia đồ xong Vera chào tạm biệt hai người kia rồi tự mình phóng nhanh đi một hướng, Gerda và Caradoc thì đi cùng nhau ra dần dãy bên ngoài cùng để đảm bảo an toàn.

Sau vụ những bức tượng tấn công ngày hôm qua thì hiện tại mọi người đều cho rằng ngày hôm nay khả năng cao sẽ có thêm một đợt như vậy, có khi còn đáng sợ hơn.

Vì theo nguyên tắc cơ bản của ngôi miếu thì cứ một vùng ngăn cách thì sẽ có một quân đoàn thủ hộ khác nhau.
Gần 7 giờ sáng Vera đã có mặt tại dãy sâu nhất có thể trong ngôi miếu này và như bao kẻ khác đang chờ đợi những khu trong nữa mở ra.


Lúc này Vera đã hóa thân thành Hắc Tử, thân được bộ giáp bao bọc che kín cơ thể gợi cảm, mặc thêm một lớp áo choàng chùm đầu nữa trông rất bí ẩn và đáng sợ.
Cuối cùng sau bao lâu chờ đợi những cánh cửa dẫn vào khu vực sâu hơn nữa đã mở ra, thấy vậy vô số người đang đứng chờ liền tranh nhau xông lên trước đi vào trong đó như những con thiêu thân.

Từ xa trông thấy cảnh này Vera lắc đầu ngao ngán, sau một hồi cảm thấy không có gì bất ổn em mới hóa thành một luồng hắc quang phóng vào trong đó.
Cấu trúc của những khu tại nơi sâu hơn này cũng giống như bên ngoài chỉ là diện tích mỗi dãy nhỏ hơn mà thôi.

Khi Vera di chuyển đi thăm dò và tìm kiếm những căn phòng chứa bảo vật thì cũng bắt gặp vài nhóm người, em cảm nhận được đa số những người này đều có thực lực ‘Tinh Anh’, hiển nhiên chuyện hôm qua đã khiến cho những kẻ chỉ có thực lực ‘Tân Tinh’ khiếp sợ.
Mỗi khi gặp một đội ngũ mạnh mẽ Vera liền hóa thành hắc quang nhanh chóng vòng đi hướng khác tránh việc xảy ra xung đột không cần thiết.

Sau hơn một giờ Vera cũng đã thu hoạch được vật phẩm trong hai căn phòng, những vật tại khu sâu hơn này quả nhiên đều tốt hơn đồ ở những dãy ngoài.

Hiện tại có thể nói rằng Vera đã có được những thu hoạch rất phong phú, em vẫn tiếp tục di chuyển vào sâu hơn nữa với mong muốn tìm được bảo vật thật sự!
Khi đang phóng đi với tốc độ rất nhanh chợt Vera nghe được tiếng cười nham hiểm khá quen tai, em vội dừng lại rồi lần theo âm thanh đó liền phát hiện ra tên *** tặc mà hôm qua mình từng đối đầu và suýt giết chết được! Chính là tên thanh niên dẫn đầu vài tên *** tặc khác, hiện tại nhóm bọn chúng đang bao vây một cô gái..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi