LUI RA, ĐỂ TRẪM ĐẾN!

Editor: Đào Tử

__________________________

Thẩm Đường coi lần này vẫn giống hôm qua, liền ngoan ngoãn chờ bên ngoài Nguyệt Hoa lâu, thỉnh thoảng cho Mô-tơ ăn hai viên đường mạch nha.

Mà nói đi cũng nói lại ——

Vì quái gì Mô-tơ có thể ăn đường mạch nha?

Thẩm Đường cất nghi hoặc, vuốt ve bộ lông mềm bóng loáng của Mô-tơ, càng nhìn con la càng thích. Nó liếm sạch đường mạch nha trong tay cô, vẫn còn chưa thỏa mãn, dùng đầu nhẹ ủn bụng cô, trông mong nhìn chằm chằm túi đeo bên hông Thẩm Đường.

Mô-tơ rất thông minh, biết đường mạch nha giấu ở đâu.

Thẩm Đường hai tay bưng lấy mặt to của Mô-tơ, nghiêm túc giáo dục: "Không được, không thể ăn nữa! Một thớt la như mày thích ngọt như thế thật bất thường... Không được là không được, đừng có làm nũng, liếm mặt tao càng không được... Móa, mày kiềm chế một chút, đừng vươn đầu lưỡi, tao không muốn dùng nước bọt mày rửa mặt đâu, mày liếm nữa coi chừng thành thịt la nướng!"

Cô mấy bận né tránh, Mô-tơ thừa thắng xông lên.

Ý đồ dùng đầu lưỡi linh hoạt kia điên cuồng liếm mặt Thẩm Đường.

Chưởng quỹ từ Nguyệt Hoa lâu ra, vừa hay bắt gặp một người một la vui đùa ầm ĩ, sau khi mỉm cười, không quên nhắc nhở Thẩm Đường còn chính sự.

Hắn nói: "Tiểu nương tử, mời lên lầu."

Thẩm Đường và Mô-tơ đồng thời dừng lại.

Cô vỗ vỗ Mô-tơ ra hiệu chính nó sang một bên chơi, cô còn chính sự phải làm, đợi xong chơi sau. Mô-tơ ngầm hiểu, ngoan ngoãn ngậm dây cương đi đến bên cọc gỗ. Thẩm Đường nói: "Ta đi vào? Hôm nay không cần đến nhã gian trà tứ chờ ai?"

Chưởng quỹ nói: "Hôm nay không cần."

Thẩm Đường cũng không hỏi nhiều, đi theo chưởng quỹ bước vào Nguyệt Hoa lâu.

Nếu xem nhẹ màn sa mỏng dắt trong phòng, cửa sổ lưới rỗng* điêu khắc hình người ám muội, trên vách tường treo mỹ nhân đồ... Cùng mùi son phấn mập mờ trong không khí, chợt nhìn không khác quán rượu bình thường chút nào.

_Từ gốc song lậu: loại cửa sổ cổ chạm khắc hoa văn nhưng không dán giấy hay kính, dùng lấy ánh sáng thông gió.

Ban ngày Nguyệt Hoa lâu rất yên tĩnh, không có oanh oanh yến yến cười đùa trêu chọc như trong tưởng tượng, thỉnh thoảng sẽ có nha hoàn bưng nước nóng lên xuống ra vào, tạp dịch đang dùng khăn vải lau sàn bàn ghế. Hết thảy ngay ngắn trật tự, nhưng có vài phần tiêu điều khó tả, chỉ có vị son phấn tràn ngập không khí, im ắng chứng tỏ đêm qua nơi đây từng ồn ào náo động.

Thẩm Đường mới đầu tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.

Nhìn qua rồi không hứng lắm thu hồi ánh mắt.

Chính sảnh Nguyệt Hoa lâu, gã sai vặt tướng mạo thanh tú chờ hồi lâu. Hắn dẫn hai người lên sương phòng tốt nhất lầu hai, rồi cẩn thận đẩy nhẹ cánh cửa gỗ khắc hoa, sợ động tĩnh lớn sẽ quấy nhiễu người trong gian. Thấp giọng: "Lang quân ngay tại trong phòng, hai vị mời vào."

Thẩm Đường thu hồi tâm thần dạo chơi ngoài xa.

Bước vào phòng, đập vào mắt trước nhất chính là một tấm bình phong hình tròn to lớn, bình phong vẽ một bức cảnh sắc sa mạc mênh mông buổi chiều tà. Thẩm Đường hơi kinh ngạc —— Loại địa phương như Nguyệt Hoa lâu, cho dù bày bình phong cũng nên bày dạng kiểu mỹ nhân đồ chứ?

Tranh hoàng hôn sa mạc?

Không hợp với không khí nơi đây.

Càng khiến cô ngạc nhiên là trong phòng nhuốm hương vị thanh nhã, hoàn toàn khác chính sảnh son phấn lả lướt. Cái sau hương thơm gay mũi, ngửi lâu sẽ chỉ cảm thấy tục vô cùng, cái trước như một gốc u lan trong sơn cốc, cho dù mùi không nồng không gắt, người ngoài cũng vô pháp xem nhẹ nó.

Vượt qua bình phong chính là "Khuê phòng" vị quan nhi.

Hai người chỉ có thể ngồi trên tấm đệm trước bình phong.

"Bức họa này là ngươi vẽ?"

Thẩm Đường vừa ngồi xuống, giọng thanh niên xa lạ xuyên qua bình phong truyền đến bên tai cô —— Hả, không phải thiếu niên quan nhi hôm qua sao?

Cô nghi ngờ nhìn về phía chưởng quỹ.

Chưởng quỹ cũng không biết, nháy mắt với cô trả lời thành thật.

Thẩm Đường "Ngượng ngùng" ấp úng nói: "Không phải ta vẽ ra, là huynh trưởng ta. Hôm qua trở về vẽ tranh bị huynh ấy tóm gọn, răn dạy ta tuổi còn nhỏ không nên tiếp xúc cái này, việc ấy chưa kịp cáo tri chưởng quỹ và cố chủ, bèn thay ta giúp vẽ nên..."

Bên kia bình phong an tĩnh một lát, không bao lâu lại nghe tiếng một quân cờ rơi xuống thanh thúy "Cạch".

Thanh niên nói: "Ừm, vẽ không tệ."

Thẩm Đường oán thầm trong bụng.

Mấy tấm tranh của Kỳ Thiện mà "Vẽ không tệ lắm" ?

Quả nhiên, người thế giới này không cùng thẩm mỹ với cô, nhất thời cô lại sinh ra mấy phần cô tịch phiền muộn tri âm khó kiếm.

Thẩm Đường hỏi: "Cố chủ hài lòng sao?"

Thanh niên nói: "Hài..."

Còn lại "Lòng" chưa nói ra khỏi, thanh niên đã bắt đầu ho khan kịch liệt, một tiếng rồi một tiếng càng cấp bách hơn, động tĩnh to đến khiến người ta lo lắng anh ta có ho luôn phổi ra chăng. Tình trạng cơ thể như thế, vị huynh đài này còn thủ vững cương vị... Quả nhiên là kính nghiệp cần cù chăm chỉ.

Thẩm Đường không chú ý một tí lại bắt đầu thất thần.

Qua một hồi lâu, Thẩm Đường nghe thấy tiếng thiếu niên hôm qua sau tấm bình phong truyền đến, hắn nói: "Cố tiên sinh, không sao chứ?"

Giọng thanh niên thoát lực trả lời: "Không sao."

Thẩm Đường vừa kéo tinh thần trở về lại bắt đầu đi lệch.

Thì ra thanh niên không phải quan nhi Nguyệt Hoa lâu, người ta là hộ khách đến tầm hoan... Chậc chậc, đây chẳng lẽ chính là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu? Ho khan thành dạng này, tựa như chỉ cách chuẩn bị vào quan tài nửa bước, thế mà còn nhàn hạ thoải mái đến tượng cô quán?

Trong phòng quả thực an tĩnh một hồi lâu.

Một lát sau thanh niên nói: "Tiểu lang quân hiểu lầm."

Thẩm Đường một mặt sửng sốt: "..."

Vừa rồi có người nói chuyện sao?

Chưởng quỹ cũng lộ ra biểu lộ tương tự.

Thanh niên thở phào, như cười như không nói: "Có vài lời không nhất định phải từ miệng nói ra người khác mới nghe được..."

Thẩm Đường: "..."

Chưởng quỹ tiếp tục mặt ngơ ngác.

Thẩm Đường chỉ cảm thấy như sau lưng có gai, lông tơ dựng đứng cả lên, cô cực kì vững tin lời thanh niên vừa nói là nói với chính mình. Nhưng vấn đề là cô không hề đem lời trong lòng nói ra, vừa rồi cũng từ đầu đến cuối ngậm miệng, chỉ nói thầm trong lòng hai câu mà thôi...

【 Đậu, ngươi có thể nghe lời ta nói trong lòng? 】

Thanh niên sau tấm bình phong trầm mặc ba hơi.

Ngữ điệu anh ta kỳ quái hỏi: "Tiên sinh dạy cậu học nghiệp không nói cho cậu, mưu sĩ nhất định phải học được cái gì sao?"

Thẩm Đường vững tin thanh niên có thể nhìn trộm lời trong lòng của cô, không còn lải nhải trong lòng, mở miệng hỏi thăm: "Cái gì?"

Thanh niên nói: "Hỉ nộ không lộ."

Nói xong, sau tấm bình phong lại truyền tới âm thanh đặc thù vuốt phẳng y phục, theo bước chân tới gần, bóng người trên bình phong cũng từ từ rõ ràng.

Thẩm Đường vừa lúc ngẩng đầu, đối diện từ sau tấm bình phong một thanh niên xa lạ bước ra, mơ hồ cảm thấy thân hình người này khá quen thuộc.

Dáng người thanh niên thẳng tắp, chỉ là khí sắc trông không hề tốt, một bộ dung mạo bệnh trạng. Tuy ngũ quan trời sinh tuấn lãng, nhưng khó đỡ nổi hai má anh ta không có nhiều thịt, đáy mắt hiện chút xanh đen, cánh môi trắng pha hơi xanh. Rất giống bị bệnh lao, tướng ma bệnh chết yểu!

Thời điểm Thẩm Đường dò xét thanh niên, thanh niên cũng dùng cặp mắt mỏng lạnh kia thẩm tra đánh giá Thẩm Đường một phen.

Khác với anh ta liếc mắt là nhìn ra bệnh trạng, thiếu niên lang trước mặt sinh ra một bộ tướng mạo nam sinh nữ tướng, lông mi thư lãng, ngũ quan so sánh với người thường thâm thúy hơn, chợt nhìn mang điểm phong mạo dị vực.

Nếu để thanh niên dùng một từ hình dung, đại khái không gì phù hợp chuẩn xác hơn bốn chữ "Niên thiếu khí thịnh".

"Niên thiếu khí thịnh" đúng theo mặt chữ.

Thanh niên còn cách vị tiểu lang quân chừng bốn năm bước, đã cảm giác được văn khí hừng hực trên thân "Y" liên tục tản ra không ngừng, giống như là một khối cầu lửa chói mắt không cách nào xem nhẹ.

Anh ta chế nhạo đáp: "Tại hạ đích thật là bệnh lâu quấn thân, chẳng qua đi coi bói nói còn có thể kéo dài hơi tàn thêm hai ba mươi năm."

__________________________

Đào: Phong lãng tử aka Phong Tử Thực có đối thủ rồi :>>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi