LƯỠI DAO DỊU DÀNG

Lê Tranh nhìn kính trên tay, buồn vui lẫn lộn.

Đây là hậu quả của việc nói dối, không biết Phó Thành Lẫm có thực sự tặng quà để động viên cô không, hay là đã phát hiện ra mánh khóe của cô, chuyện này phải dừng lại ở đây thôi.

“Cảm ơn ông chủ Phó.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lê Tranh từ từ lấy lại bình tĩnh, “Cái kính này bao nhiêu ạ? Em sẽ chuyển cho anh. Ở đây ăn nhờ cơm là đã đủ làm phiền anh rồi, em không thể nhận thêm món quà nào của anh nữa.”

Phó Thành Lẫm: “Không nhiều tiền.” 

Anh mở máy lên rồi nhìn vào điện thoại.

Lê Tranh rút lại tất cả những suy đoán của mình, xem như cặp kính này là món quà thực tập của Phó Thành Lẫm.

Cô lấy ra để mang thử, không có gương, cô không biết mang nó có đẹp hay không.

“Phó Thành Lẫm.”

Cô rất thích gọi thẳng tên anh, như vậy khiến cô không còn cảm giác xa cách.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phó Thành Lẫm ngẩng đầu lên, sững người trong nửa giây. Gọng kính mỏng được đặt trên sống mũi thanh tú của cô, phù hợp như một chiếc kính được đặt riêng vậy.

Nhìn cách cô mặc áo sơ mi trắng, lại đeo mắt kính, khiến anh không khỏi nghĩ đến một từ không tốt đẹp lắm, văn nhã bại hoại.

“Thế nào ạ? Có hợp không ạ?” Trên môi Lê Tranh vương lại một nụ cười.

Phó Thành Lẫm gật đầu, “Khá hợp.”

Lê Tranh vẫn đang chờ anh nhận xét, kết quả chỉ có hai từ. Anh luôn rất kiệm lời khi nói chuyện với cô.

Có lẽ, anh đã học rất nhiều cách rút gọn câu lúc học tiểu học.

Ở phía bên kia phòng ăn, dì giúp việc đã bưng các món ăn của đầu bếp lên bàn, Phó Thành Lẫm đứng dậy đi sang đó.

“Đến giờ ăn rồi.”

Anh gọi nhắc cô.

Lê Tranh đeo kính đi tới, lúc đầu đeo kính có chút không quen, trong vô thức cô giữ nhẹ gọng kính, chỉ sợ kính rơi xuống.

Có một chiếc bật lửa ở góc bàn ăn, được làm thủ công rất đẹp mắt.

“Chiếc bật lửa này thật đặc biệt. Trông đẹp quá.” Cô thuận miệng khen.

Phó Thành Lẫm vẫn còn nhớ rõ: “Lúc trước em có lấy một cái bật lửa của tôi.” Anh ngước mắt lên nhìn cô: “Khi nào thì em dùng xong?”

Lê Tranh: “…”

Cả cuộc đời này cô cũng không dùng xong.

Cô đặt bát canh trước mặt, cúi đầu nhấp một ngụm.

Phó Thành Lẫm:  “Cái đó là do người khác tặng.”

Lê Tranh trong nháy mắt bỗng thấy canh nấm không còn ngon nữa.

Sau thời gian dài ở cạnh nhau, cô gần như đã đặt nhầm tình cảm của mình cho chiếc bật lửa.

Cô cố nuốt ngụm súp, “Anh không nói sớm, nếu biết chiếc bật lửa có ý nghĩa đặc biệt với anh, em sẽ không lấy, sau này sẽ trả nó lại cho anh.”

“Nó không có ý nghĩa gì đặc biệt, tôi cũng không biết là ai đã tặng nó.”

Mỗi lần sinh nhật, một đám em út cùng bạn bè đều sẽ chuẩn bị những món quà giống nhau, nhỏ thì một túi que cay vài tệ, lớn thì một chiếc bật lửa vài trăm tệ.

Que cay là món quà Tưởng Thành Duật tặng.

Cho dù là đắt hay rẻ, món quà mà bạn bè đã tặng, không lý do gì lại nằm trong tay một người khác.

Lê Tranh lại nhấp một ngụm súp, khẩu vị đã quay lại, hương vị thật là ngon miệng.

Cô hất cằm về hướng chiếc bật lửa màu xanh đậm ở góc bàn, “Đây cũng là quà bạn anh tặng sao? Thật là có mắt nhìn.”

Phó Thành Lẫm: “Cái này tôi tự mua.”

Lê Tranh chậm rãi gật đầu, không khỏi liếc nhìn chiếc bật lửa thêm vài lần.

Lê Tranh thuộc phái hành động, sau khi ăn xong liền vội vàng về nhà đem bật lửa mà mình đặt sai tình cảm trả lại cho Phó Thành Lẫm, dù trong lòng vẫn có chút luyến tiếc.

Phó Thành Lẫm:  “Em thường dùng bật lửa để làm gì?”

Lê Tranh tìm bừa một lý do: “Thắp nến, tạo chút ánh sáng. Lúc quay video có yêu cầu loại ánh sáng mang chút hoài cổ, ánh nến có thể tạo được cảm giác đó.”

Cô dùng ngón tay chọc vào chiếc bật lửa màu xanh đậm, “Vậy tạm thời cho em mượn cái này dùng tạm. Đợi em mua bật lửa rồi liền trả lại cho anh.”

Chiếc bật lửa do chính mình mua, như vậy mới có ý nghĩa đặc biệt.

Phó Thành Lẫm im lặng một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

Lê Tranh đem bật lửa bỏ vào túi của mình, nhìn anh: “Cảm ơn anh.”

Nụ cười từ khóe mắt cô như tràn ra khỏi mắt kính.

Ánh sáng chói lọi như làn sóng.

“Ngủ ngon ạ.”

Lê Tranh xách chiếc túi đựng mắt kính rồi tạm biệt người hàng xóm tốt bụng của cô.

Trở về nhà, Lê Tranh lại bắt đầu bận rộn với sự nghiệp yêu đương bí mật của mình

Cô điều chỉnh lại ánh sáng, chụp một tấm ảnh gồm cặp kính và chiếc bật lửa, thậm chí còn lấy cả bức ảnh bữa ăn sáng vào buổi sáng có mặt Phó Thành Lẫm, đăng lên vòng kết nối bạn bè, cài đặt hiển thị cho chính mình.

Cô còn viết một câu văn.

Kỷ niệm ngày đầu tiên ăn cùng Phó Thành Lẫm.

-

Trưa ngày hôm sau.

Tin tức về vụ tai nạn giữa Hướng Thư và Cận Phong lại một lần nữa chuyển trọng tâm, hoàn cảnh gia đình của cô gái đi xe điện không biết bị ai phanh phui ra.

Cô gái lớn lên trong một gia đình tái hôn, có một người em trai mới học mẫu giáo, do mẹ kế sinh ra. Cô gái muốn thi lên cao học nhưng gia đình không cho phép nên đành phải đi làm và sắp cưới.

Vào đêm xảy ra tai nạn, cô gái là vừa đi làm thêm về. Không chỉ phải ôn thi đầu vào cao học, cô ấy còn phải kiếm tiền phụ giúp gia đình, dù vậy vẫn không được mẹ kế đối xử tử tế.

Ba của cô ấy cũng không thích cô ấy.

Công ty nơi mẹ kế của cô gái đang làm việc cùng cuộc hôn nhân không viên mãn trước đó cũng bị khui ra.

Liên quan đến cô gái cũng có vài tin hot search, là những đề tài chưa từng xuất hiện.

Cư dân mạng cũng không còn sức lực để chú ý đến Hướng Thư và Cận Phong.

“Uống tạm ly trà chanh đá chị tự làm này.” Từ Sướng và Lê Tranh trở lại văn phòng sau buổi phỏng vấn hôm nay, sau lưng áo bị ướt vẫn chưa kịp khô.

Lê Tranh nhận ly trà chanh bằng hai tay, “Cảm ơn cô Từ.”

Từ Sướng liếc nhìn tin hot search trên màn hình điện thoại di động của Lê Tranh, “Cuộc phỏng vấn từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc có khi chỉ vài chục giây, sau đó sẽ tạo ra một làn sóng dư luận, dù có phải là sự thật hay không thì cuộc sống của cô gái ở nhà cũng không dễ dàng gì.”

Lê Tranh không đưa ra ý kiến, không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như thế này.

Sau khi kiểm tra lại bản thảo, Lê Tranh đi tới phòng máy để cắt phim, bước đến cửa thì liền gặp Hà Dập, anh vừa trở về từ bên ngoài, hơi thở có chút gấp gáp.

“Khi nào em xong việc thì ra ngoài với chị một chuyến, đến bệnh viện phỏng vấn.”

Lê Tranh dừng bước, “Bệnh viện ạ?”

“Ừ.” Hà Dập vừa nhận được một cuộc điện thoại, là một cô gái, mong được anh giúp đỡ, “Em đã xem qua hot search chưa, là cô gái đi xe điện trong vụ tai nạn, trong điện thoại cô ấy khóc, nói không biết vì sao mọi chuyện lại bị đưa lên mạng như vậy.”

Tình huống cụ thể thế nào, cô gái cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi Hà Dập có thời gian gặp mặt nói chuyện không.

- -

Đường đến bệnh viện bị kẹt xe, Hà Dập một tay cầm vô lăng, mắt nhìn chằm chằm vào đuôi xe phía trước, tập trung suy nghĩ về cuộc phỏng vấn trường hợp trọng tài lao động, không quan tâm trò chuyện với Lê Tranh.

Anh chạy lui chạy tới cả hai ngày, mọi thứ vẫn không có chút tiến triển.

Cả tập đoàn Nam Phong và GR Capital, không bên nào đồng ý phỏng vấn.

Đến trưa hôm nay, đương sự là Dương Lân gọi điện cho anh, nói rằng phía phòng nhân sự của tập đoàn Nam Phong thông báo đã chấm dứt hợp đồng lao động với anh ta.

Anh ta đã bị sa thải.

Không có được một đồng tiền bồi thường, thậm chí anh ta có thể sẽ phải chịu bồi thường.

Lý do là vì che giấu một hợp đồng phi cạnh tranh đã được ký với GR Capital.

Dương Lân nói rằng khi anh ấy mới làm việc cho tập đoàn Nam Phong, bộ phận nhân sự và quản lý đã biết điều đó, lúc này họ lại một mực phủ nhận.

Bây giờ Dương Lân không chỉ sẽ phải bồi thường cho công ty ban đầu là GR Capital, mà còn có thể phải bồi thường cho cả tập đoàn Nam Phong.

Lê Tranh quay mặt muốn nói chuyện với Hà Dập, lại nhìn thấy anh đang nhìn thẳng về phía trước, những từ muốn nói tới miệng đành quay lại.

Cô gái đang ở phòng bệnh VIP, đều là sự sắp xếp của Hướng Thư, trong lúc nằm viện, Hướng Thư cùng người đại diện có ghé thăm vài lần, các khoản tiền bồi thường cũng đã được trả trước. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ cần hai ngày nữa sẽ được xuất viện.

Đâu biết rằng chuyện phát sinh thế này.

Sau khi lên hot search, rất nhiều phương tiện truyền thông liên hệ muốn phỏng vấn, không biết làm sao họ tìm được thông tin liên hệ của cô ấy và gia đình.

Cô ấy đều từ chối hết.

Cô ấy sợ rằng điều gì đó sẽ lại phát sinh một lần nữa trong lúc phỏng vấn. Bạn trai liền nói với cô ấy, nếu không thì liên lạc với một phóng viên tin tức nổi tiếng hơn, chính là Hà Dập.

Phòng bệnh VIP luôn được kiểm soát một cách nghiêm ngặt, nếu không có thẻ ra vào sẽ không vào được.

Hà Dập cùng Lê Tranh chờ gia đình cô gái đón họ ở cửa thang máy tầng một, đưa họ đi đăng ký trước.

Lúc này ở cửa truyền đến tiếng ồn ào, Lê Tranh vô thức nghiêng đầu nhìn, giữa một đám người đông đúc, có cả đàn ông và phụ nữ, người đi ở giữa bất kể vì chiều cao hay là khí chất đều đặc biệt dễ nhận ra.

Anh ta mặc đồ bệnh nhân, bên ngoài khoác áo vest tây trang.

Phản ứng đầu tiên của Lê Tranh là người này sao lại mặc nhiều đồ như vậy, không thấy nóng sao?

Lúc này cô mới chợt nhận ra người này rất quen mắt, là Cận Phong.

Cả nhóm người theo hướng thang máy bên này đi tới, khi Cận Phong nhìn thấy Hà Dập, giữa mày vô thức nhíu lại.

Thư ký bên cạnh nói nhỏ với anh: “Là phóng viên muốn phỏng vấn công ty chúng ta hôm đó, họ Hà.”

Cận Phong gật đầu, sau đó ánh mắt lướt qua Lê Tranh, ánh mắt dừng vài giây ở thiết bị trên tay cô.

Lê Tranh cảm giác được ánh mắt của Cận Phong không được thân thiện cho lắm.

Điện thoại rung lên, cô nhấn tay chạm vào màn hình.

Vệ sĩ của Cận Phong bỗng sải bước đi tới: “Xin lỗi làm phiền.” Nghĩ rằng cô có ý định chụp lén, anh duỗi tay cầm lấy điện thoại di động của cô.

Tốc độ tay của Lê Tranh hơn hẳn người bình thường, cô nép người lại, dùng ánh mắt sắc như dao nhìn qua, vô cùng nhạy bén: “Anh muốn làm gì! Định cướp giữa ban ngày à?”.

“Có gì đâu, đừng làm quá lên thế.”

Nhân viên bảo vệ của bệnh viện cũng lên tiếng: “Đây là phóng viên của đài truyền hình, đơn vị chính quy, có hẹn đến phỏng vấn.”

Hà Dập kéo Lê Tranh về phía mình.

Thư ký gọi vệ sĩ lại, “Hãy cư xử lịch sự với cô gái nhỏ.”

Đoàn người kéo nhau vào thang máy.

Lúc này một cánh cửa thang máy khác mở ra, là ba của cô gái, sau khi khách sáo chào hỏi thì vội vàng mời Hà Dập và Lê Tranh vào bên trong.

Trong phòng đang có khách, buổi chiều Hướng Thư cùng người đại diện mang hoa tươi đến thăm, nghe nói có phóng viên tới, cô ta liền rời đi, dặn dò cô gái cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải lo lắng về viện phí.

Cô gái cùng người nhà rối rít cảm ơn.

Ở ngoài hành lang, người đại diện cùng Hà Dập và Lê Tranh chạm mặt nhau, người đại diện liếc mắt nhìn mọi người, vừa rồi cô gái nói hôm nay tới phỏng vấn là phóng viên của “Thành phố lúc sáu giờ” chuyên mục của phóng viên tin tức.

Khi đi vào phòng bệnh, người nhà cô gái chủ động tránh mặt, đóng cửa rời đi.

Đôi mắt cô gái đỏ hoe, có lẽ vừa mới khóc xong.

Hà Dập nhẹ nhàng xoa dịu tâm trạng của cô gái, “Đừng lo lắng, có gì từ từ nói.”

Nước mắt của cô gái lại một lần nữa rơi xuống, Lê Tranh vội chạy qua lấy khăn giấy.

“Cảm ơn, tôi xin lỗi.”

Cô ấy thở dài, “Tôi không hiểu vì sao dư luận lại biến thành thế này. Mẹ tôi tự nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống gì, nói rằng về sau đi làm không có mặt mũi nhìn mọi người, một chút riêng tư cũng không có. Những bình luận trên mạng thật sự rất khó nghe, mọi người chắc hẳn đã xem qua rồi?”

Chờ cô gái bình tĩnh lại, Hà Dập mới hỏi.

Mỗi câu hỏi đều được cô gái trả lời một cách tỉ mỉ, “Tôi có một người em trai nhỏ hơn tôi 19 tuổi, vốn dĩ em ấy sẽ không nhỏ tuổi nhiều như vậy, mẹ tôi, chính là mẹ kế của tôi, đã đợi cho đến khi tôi hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, bà ấy đã thảo luận với tôi, nói rằng bà muốn có con, hỏi tôi có ý kiến gì không. Tôi biết không phải bà không thể sinh con, mà vì bà sợ ảnh hưởng đến điểm số của tôi, trong bảy năm từ lớp sau đến hết trung học vẫn luôn không có kế hoạch sinh con. Trong suốt những năm đi học, đều là mẹ tôi đưa đón, bà đặc biệt thích trẻ con, cả một đoạn hôn nhân trước cũng không có con, điều kiện gia đình chúng tôi cũng ổn, đủ khả năng nuôi đứa nhỏ, nên tôi không phải đối.”

Sau đó, cô lấy điện thoại di động ra cho Hà Dập xem những bức ảnh và video khi gia đình bốn người của cô cùng đi du lịch.

“Đứa nhỏ rất thích bám lấy tôi, cả nhà cũng chỉ mình tôi quản được nó.”

“Tôi có chút bất đồng với gia đình đó là về việc thi lên thạc sĩ, sau khi thi lần đầu không đậu, họ đã tìm cho tôi một công việc, nhưng tôi vẫn muốn thi lại lần nữa, tôi đã không thể thi vào trường đại học đó trong kì thi đại học, tôi vẫn luôn hối tiếc.”

“Ba tôi thì nói tôi đang làm ra vẻ, mẹ tôi cũng hy vọng tôi đi làm, nhanh chóng ổn định cuộc sống sau đó cùng bạn trai đăng kí kết hôn, thi lên thạc sĩ lần hai nếu không đậu thì không nói, nếu đậu còn phải học thêm mấy năm, tôi cùng bạn trai không tìm được tiếng nói chung, anh ấy rất tin tưởng tôi, nói rằng tôi sẽ không bao giờ gặp được ai tốt như anh ấy trong tương lai.”

“Tôi đã cãi nhau với họ, nhưng chỉ là sự bất đồng giữa đứa con và ba mẹ, giống như tất cả những đứa trẻ khác với ba mẹ chúng. Tôi nghĩ họ đã kiểm soát quá nhiều, không tôn trọng tôi.”

“Trong nhà xảy ra mâu thuẫn cãi vã nhau không phải là chuyện bình thường à, không biết sao trên mạng lại khiến chuyện trở nên như vậy.”

“Tôi đã tự mình tìm được một công việc bán thời gian, làm gia sư, sau khi cãi nhau với gia đình, tôi muốn được dọn ra ngoài sống một mình, tự trang trải cuộc sống.”

“A, đúng rồi, căn nhà là của tôi, lúc tôi còn học đại học, trước khi sinh đứa con thứ hai, sợ tôi cảm thấy không an toàn, họ liền mua cho tôi một căn, các khoản vay đều đã trả hết.”

- -

Khi ra khỏi bệnh viện sắc trời đã không còn sớm.

Trở về đài, nhiều đồng nghiệp vẫn đang tăng ca, tổng biên tập cũng còn ở đó.

“Hà Dập, lại đây một chút.”

Lê Tranh đi tới phòng trà rót một ly nước, khi cô trở lại, Hà Dập cũng vừa đi ra khỏi phòng của tổng biên tập, cô hỏi: “Thầy, thầy có ý tưởng gì cho bản thảo không ạ?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hà Dập: “Không cần viết nữa.”

Lê Tranh sửng sốt: “Dạ?”

Hà Dập ném điện thoại lên bàn, “Đề tài không phù hợp, viết cũng vô ích, sẽ không được thông qua kiểm duyệt.”

Lê Tranh vẫn cảm thấy mờ mịt, “Trước khi phỏng vấn, tổng biên tập không phải nói có thể sao?”

Mới có mấy tiếng trôi qua, đề tài đã bị gạt bỏ rồi.

Hà Dập châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Đây là ý của giám đốc Ngụy. Hình như trợ lý riêng của ông chủ GR Capital đích thân tìm sếp Ngụy, lo lắng chúng ta sẽ đưa tin không đúng sự thật, cuối cùng khiến các bên liên quan đều bị chú ý, tất cả đều có lợi, nên không cần thiết.”

Lê Tranh đã hiểu. Ông chủ của GR Capital là Phó Thành Lẫm, Hướng Thư muốn làm giảm nhiệt đề tài này xuống, không muốn truyền thông đưa tin nhiều hơn nữa.

Hà Dập: “Tan làm về nhà thôi, tối nay không cần tăng ca.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi