LUÔN CÓ VAI CHÍNH VỌNG TƯỞNG MỞ RỘNG HẬU CUNG

Khi ý thức vừa thanh tỉnh liền cảm nhận được đau đớn, vô cùng đau. Nhăn mặt mở mắt ra, dần dần có thể nhìn được vị trí ở bên giường, cậu nhắm mắt lại lần nữa, tỏ vẻ không muốn nhìn thấy tên đội hữu heo Thẩm Tử Hạ.

“Tỉnh rồi?” Thẩm Tử Hạ tiến lên, trước nhấn chuông ở đầu giường, sau đó cúi người giúp cậu đắp chăn, thấp giọng nói rằng, “Tử Hào, xin lỗi.”

Cậu lần thứ hai mở mắt ra, chịu đựng yết hầu khô khốc mở miệng, “Anh ….. em đã thông suốt rồi, em gọi anh là anh …… Mộng Tịch cũng gọi anh là anh, tuy rằng em ấy không cùng một mẹ với chúng ta ….. Việc này không trách em ấy, nhưng anh …… em ấy là em gái anh a ……” Người có chút lương tri cũng sẽ không có ý tưởng gì với em gái ruột của mình, cho nên nam chủ anh mau tỉnh lại đi!

Thẩm Tử Hạ đứng dậy rót nước dừng động tác lại, cơ bắp trên mặt giật giật, không nói gì.

“Trước đó khi dễ Mộng Tịch là em không đúng, em tưởng em ấy dụ dỗ anh ……” Trừ bỏ chuyện bị đoạt đi đối tượng thầm mến, đó cũng là một trong những nguyên nhân nguyên chủ khi dễ Thẩm Mộng Tịch. Trước khi Phạm Lãng chiếm cứ cơ thể Thẩm Mộng Tịch, nguyên chủ đối với cô em gái Thẩm Mộng Tịch này vẫn tốt. Tuy rằng tính tình cậu hơi cố chấp, nhưng cũng không phải là kẻ biến thái bại hoại thích khi dễ người khác. Mặc dù bình thường cùng Thẩm Mộng Tịch ở chung cũng không tính là thân thiện, nhưng so với thái độ không thèm nhìn tới của Thẩm Tử Hạ đối với cô em gái cùng cha khác mẹ vẫn tốt hơn nhiều lắm.

“Em ấy không có.” Thẩm Tử Hạ rốt cục mở miệng, theo thói quen tính dùng ánh mắt trách cứ nhìn em trai, nhưng khi nhìn đến sắc mặt tái nhợt của đối phương thì cứng ngắc lại, xoa mặt thở dài nói, “Là do anh ….. rõ ràng như vậy sao? Lúc nào thì em nhìn ra?”

“Rất sớm rồi.” Diệp Chi Châu tìm lại ký ức nguyên chủ, nâng mắt nghiêm túc nhìn hắn, tiếp tục nói, “Anh, đừng làm cho ba mẹ thương tâm, cũng đừng để Mộng Tịch khó xử, anh có biết không, chuyện này vốn không đúng …… Anh, đó là Mộng Tịch, không phải là chị Liên Tuyết.” Liên Tuyết là mối tình đầu của Thẩm Tử Hạ, mấy năm trước bị tai nạn xe qua đời, tính cách tương đối …… thô lỗ, khá giống với Phạm Lãng phiên bản Thẩm Mộng Tịch. Ban đầu Thẩm Tử Hạ chú ý tới Phạm Lãng phiên bản Thẩm Mộng Tịch cũng là vì điểm này, hơn nữa sau đó Thẩm Mộng Tịch còn chết trước mặt hắn ……. Chuyện xảy ra tương tự như vậy rốt cục khiến Thẩm Tử Hạ triệt để hãm sâu.

Thẩm Tử Hạ siết chặt ly nước, đột nhiên thở sâu xoay người tránh tầm mắt của cậu.

[Tỷ lệ yêu nhau của Thẩm Tử Hạ cùng nhân vật chính giảm còn 70%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Xem ra là đâm đúng chỗ rồi, cậu chịu đựng đau đớn nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói, “Anh, anh xem Mộng Tịch là thế thân, không phải là lừa gạt Mộng Tịch sao? Còn có chị Liên Tuyết nữa, nếu chị ấy biết anh ….. Chị ấy thật sự sẽ không hận anh sao?”

“Đừng nói nữa!” Thẩm Tử Hạ xoay người ngắt lời cậu, ánh mắt ảm đạm mang theo thống khổ, khí tức quanh thân cũng suy sụp, “Đừng nói nữa …… Anh hiểu ý của em.”

[Tỷ lệ yêu nhau của Thẩm Tử Hạ cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

“Là anh hồ đồ.” Hắn nhanh chóng thu liễm cảm xúc, bỏ ống hút vào ly nước ấm đưa đến trước mặt cậu, rủ mắt nói rằng, “Xin lỗi, em là em trai tốt, mà anh ….. không phải là anh trai tốt. Không phải, rốt cuộc …… là không phải”

[Tỷ lệ yêu nhau của Thẩm Tử Hạ cùng nhân vật chính giảm còn 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Có thể làm cho Thẩm Tử Hạ nghĩ thông suốt, một dao kia cũng không vô ích! Cổ họng khô khốc, cậu vội vàng uống một hớp nước, thấm thấm cổ họng rồi lại cường thế bổ thêm một đao, “Anh, em chỉ là muốn có một gia đình yên ổn, hy vọng mọi người đều tốt …… Anh sẽ không phá hư gia đình này, đúng không?”

“……. Đúng vậy.” Thẩm Tử Hạ bị ánh mắt chờ mong của cậu nhìn làm cho chật vật nhắm mắt lại, khi mở mắt ra trong mắt chỉ còn kiên định. Hắn giơ tay lên có chút ngốc vụng sờ sờ tóc của cậu, nghiêm túc nói, “Tử Hào, xin lỗi, còn nữa, cám ơn em.”

[Tỷ lệ yêu nhau của Thẩm Tử Hạ cùng nhân vật chính giảm xuống 20%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Bác sĩ y tá cuối cùng đã đến, hai người ăn ý chấm dứt trò chuyện với nhau. Sau khi kiểm tra một phen, Diệp Chi Châu mệt mỏi ngủ thiếp đi, cũng không biết có người yên lặng tiến đến, sau đó ngồi bên giường cậu thật lâu.

Tô Dục tan học liền chạy tới thăm Diệp Chi Châu, kết quả lại bị Thẩm Tử Hạ đợi ở cửa kéo ra ngoài bệnh viện.

“Anh làm sao vậy?” Hắn đổi tay cầm giỏ trái cây, lo lắng hỏi, “Tử Hào thế nào? Tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi.” Thẩm Tử Hạ đốt một điếu thuốc hít một hơi, híp mắt nhìn về cao ốc phía xa xa, “Tiểu Dục, coi như chấm hết.”

Hắn nghi hoặc, “Là sao ạ?”

“Anh từ bỏ.” Thẩm Tử Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Anh sẽ không đi nhầm đường, em không cần vì muốn kéo anh ra mà cố ý đi tiếp cận Mộng Tịch, anh biết em không thích em ấy.”

“Anh, anh nói cái gì đó, em không rõ.” Tô Dục quay đầu tránh đi tầm mắt của hắn, ánh mắt lóe lóe.

“Năm đó mẹ vì chuyện Mộng Tịch tiến vào Thẩm gia làm dữ như vậy, dì cũng ồn ào theo, anh nhớ rõ năm đó em bị ảnh hưởng nên cũng rất chán ghét Mộng Tịch, còn đẩy em ấy té, thiếu chút nữa làm cho em ấy ngã trúng tảng đá bể đầu ……” Nghĩ đến chuyện cũ khóe miệng hắn lộ ra nụ cười, rồi lại nhanh chóng tan đi, “Em đã từng chán ghét em ấy như vậy, hiện tại lại đột nhiên trở nên quan tâm em ấy, còn cùng anh tranh khắp nơi …… Trước đó anh bị ma quỷ ám ảnh không phát hiện ra vấn đề, hiện tại ……. Em cùng Tử Hào đều là em trai tốt, anh cám ơn hai đứa.”

“Cũng, cũng phải rất chán ghét ……” Tô Dục bị hắn nói hơi chột dạ, “Kỳ thật em cũng biết khi còn bé mình hơi quá phận, cũng không phải hoàn toàn là vì anh ……. Em muốn giải thích với em ấy, nhưng lại ngại ngùng, nên muốn đối xử với em ấy tốt hơn một chút ……. Tuy rằng em ấy không giống khi còn bé …….”

“Quả thật không giống.” Thẩm Tử Hạ cảm thán theo, không hút thuốc nữa, tùy ý để nó cháy, cho đến khi cháy tới ngón tay mới dập tắt, “Mọi người nên tỉnh táo lại, người nhà quan trọng hơn.” Nói xong lại vỗ vỗ bả vai Tô Dục, xoay người rời đi.

Tô Dục quay đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, sau đó buồn rầu gãi gãi đầu, “Quả thật không giống khi còn bé a, khi còn bé khi dễ một chút liền khóc, mềm mềm đáng yêu, hiện tại tính tình lại thối như vậy ……” Người gì mà nói thay đổi liền thay đổi ngay, không thể giữ được bộ dáng lúc bé sao …….

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

[Tỷ lệ yêu nhau của Tô Dục cùng nhân vật chính giảm xuống 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu bị màn ảnh làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nhìn một cái rồi tắt đi, khẽ than một tiếng. Miệng vết thương thật con mẹ nó đau quá, vì không muốn bị bác sĩ nhìn ra vấn đề nên cậu không uống đan dược, thật là muốn mạng già này của cậu mà ……. Cũng may tỷ lệ yêu nhau của nhóm nam chủ giảm khá nhanh nên cũng an ủi cậu được một ít.

“Rất đau sao?”

Lúc này cậu mới phát hiện bên giường có người, nghiêng đầu nhìn lại, là Doãn Phi Vũ đang cầm một bản ghi chép, kéo khóe miệng cười cười, “Là bác sĩ Doãn a, cái kia, khi nào tôi có thể xuất viện được vậy?”

“Không biết.” Doãn Phi Vũ không nhìn cậu, cúi đầu lấy bút viết viết vẽ vẽ gì đó, lãnh đạm nói, “Cậu không phải là bệnh nhân của tôi.”

Vậy anh chạy tới đây viết vẽ gì thế …… Diệp Chi Châu khó có khi bị nghẹn lại, không biết nên nói cái gì. Khi xem tư liệu của hệ thống, người khiến cậu khó hiểu nhất chính là Doãn Phi Vũ. Tình cảm của người này đối với nhân vật chính xuất hiện vô cùng khó hiểu, trước đó một giây còn là một bác sĩ giáp qua đường, sau một giây liền bắt đầu tiếp cận lấy lòng nhân vật chính, khiến người khác hoàn toàn đoán không ra kiểu tình cảm này. Sau khi nhân vật chính ở trong cơ thể Thẩm Mộng Tịch chết đi thì hắn cũng là người đầu tiên chạy tới canh giữ thân thể nhân vật chính, tỉ mỉ hầu hạ mỗi ngày, mãi cho đến khi nhân vật chính tỉnh dậy. Theo lý mà nói thì hắn đối với nhân vật chính vô cùng thâm tình mới đúng, nhưng trừ bỏ Sầm Nguyệt Bạch ra, trong nhóm nam chủ người này cũng không bao giờ ăn dấm cả! Cho dù nhân vật chính ở trước mặt hắn bị bắt gian một vạn lần, hắn đều có thể bình tĩnh tiếp tục trở về làm phẫu thuật!

“Cậu phát hiện rồi đúng không.”

“Cái gì?”

“Em gái của cậu, Thẩm Mộng Tịch.” Trên kính mắt Doãn Phi Vũ hiện lên một tia hàn quang, rốt cục dừng bàn tay đang viết lại, “Không biết tất cả những việc không khoa học có thể dùng khoa học để giải thích không nữa? Cậu, còn có em gái của cậu, thật thú vị.”

Trong lòng Diệp Chi Châu lộp bộp một chút, đột nhiên cảm thấy cần cổ hơi lạnh, hàm hồ nói, “Bác sĩ Doãn, tôi không hiểu ý của anh, cái kia, em gái của tôi quả thật rất đáng yêu …… Ha ha ……”

“Tôi thích nói chuyện với người thông minh.” Doãn Phi Vũ thu hồi bản ghi chép, cắm bút vào trong túi áo blouse trắng, rủ mắt nhìn cậu, “Tôi cảm thấy cậu là người thông minh, nhưng hiện tại cậu lại giả ngu với tôi. Không sao cả, tôi sẽ làm rõ ràng, em gái bản thăng cấp kia của cậu khá ngốc, tôi cảm thấy cậu thích hợp hơn.”

Thích hợp cái gì? Bản thăng cấp lại là chuyện gì? Người này sẽ không phải phát hiện ra cậu cùng Thẩm Mộng Tịch là hồn này xác nọ đi? Nhưng, nhưng rốt cuộc là vì sao lại phát hiện được? Thẩm Mộng Tịch thì còn có thể lý giải được, nhưng còn nguyên chủ, trước kia nguyên chủ chưa từng thấy Doãn Phi Vũ, hẳn là không tồn tại vấn đề gì chứ.

“Tôi thích ánh mắt hiện tại của cậu, nó chứng minh cậu đang tự hỏi.” Doãn Phi Vũ đột nhiên xoay người tiến gần lại, nhìn kỹ cậu một hồi, lại đứng thẳng lên, “Cậu có ký ức, mà em gái cậu không có, quả nhiên cậu thích hợp hơn.”

[Tỷ lệ yêu nhau của Doãn Phi Vũ cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Sao lại giảm một nửa! Giờ này khắc này loại tình huống này, tỷ lệ yêu nhau giảm xuống cũng không khiến người khác vui sướng có được không! Có thể tăng lại không a! Cậu bắt đầu thấy lạnh lưng rồi!

“Yên tâm, tôi thích dùng ánh mắt quan sát, không thích động đến dao.” Doãn Phi Vũ như là có thuật đọc tâm nhanh chóng xem thấu ý nghĩ của cậu, đưa tay nhẹ nhàng chỉ thái dương của mình nói rằng, “Đừng có ngừng tự hỏi, nhất định phải sống cho tốt, cậu chính là vật mẫu tốt nhất của tôi đấy.” Nói xong xoay người chậm rì rì rời đi

Diệp Chi Châu nghẹn khí rốt cục thả lỏng phun ra, cảm thấy miệng vết thương càng thêm đau.

[Tỷ lệ yêu nhau của Doãn Phi Vũ cùng nhân vật chính giảm còn 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Quả nhiên vẫn là thở ra quá nhanh!

Sau đó cha Thẩm mẹ Thẩm đến bệnh viện, ngồi chưa được bao lâu lại vội vàng rời đi, Diệp Chi Châu đột nhiên cảm thấy nguyên chủ có chút đáng thương. Cha mẹ bận rộn căn bản không quan tâm cậu, ban đầu anh trai xem nhẹ cậu rồi về sau lại biến thành hận cậu, trải qua đủ cảm xúc yếu lòng, đa nghi, hận thù rồi sau đó phải tiếp nhận em gái cùng cha khác mẹ lại bị người khác chiếm cứ thân thể, còn chịu áp lực tính hướng ……. Khó trách về sau tính tình nguyên chủ lại vặn vẹo thành như vậy.

Cảnh sát lại tới hỏi chuyện kẻ lang thang kia, cậu suy xét một chút, lựa chọn thẳng thắn nói ra sự thật kẻ lang thang kia là do nguyên chủ thuê. Loại chuyện này vẫn là nói sớm thì tốt hơn, nếu không về sau bị Thẩm Tử Hạ phát hiện, không chừng mức độ hảo cảm lại tăng trở về.

Thẩm Tử Hạ biết được chân tướng quả nhiên khiếp sợ, hắn lăng lăng nhìn Diệp Chi Châu một hồi, đột nhiên đứng dậy phiền não đi đi lại lại trong phòng vài vòng, sau đó ngồi vào bên giường bình tĩnh nói rằng, “Tử Hào, về sau dù gặp chuyện gì cũng không cần có ý tưởng cực đoan nữa. Anh không ngờ em lại bị sai lầm của anh kích thích thành như vậy, em có thể đúng lúc bù đắp lại sai lầm thì tốt rồi, mà anh …… Xin lỗi.” Trừ bỏ xin lỗi, hắn không biết còn có thể nói gì nữa. Em trai hắn suýt chút nữa giết em gái, mà tất cả mọi chuyện đều là bởi vì hắn.

Nhớ tới lời em trai nói muốn có một gia đình yên ổn cùng với hình ảnh cha mẹ vội vàng xuất hiện lại nhanh chóng rời đi, trong mắt của hắn mang theo một tia bất đắc dĩ cùng ảm đạm, “Tử Hào, anh sẽ chỉnh lý tốt tâm tình của mình.”

[Tỷ  lệ yêu nhau của Thẩm Tử Hạ cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ hai, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu bày vẻ mặt nghiêm túc chuẩn bị tiết mục sám hối thấy vậy thì kinh sợ, đã lấy được hồn kỳ? Khoan đã, cái thứ hai?! Đoạn ký ức mơ hồ trước khi hôn mê đột nhiên rõ ràng hẳn lên, cậu vội nâng thân trên muốn ngồi dậy, nhưng không cẩn thận đụng đến miệng vết thương lại chật vật ngã trở về, đau đến hít khí.

“Em đừng động!” Thẩm Tử Hạ vội đè vai cậu lại, nhíu mày nhấn chuông, nhìn cậu nghiêm túc nói, “Tử Hào, lời anh nói đều là thật, anh cam đoan! Em cũng sẽ không có chuyện gì, chuyện kẻ lang thang anh sẽ xử lý, em đừng vội.”

Đây không phải là trọng điểm mà!

Cậu nhịn xuống ý tưởng muốn tìm Thông Thiên xin mấy viên thuốc, vội vàng hỏi, “Ngày hôm qua sau khi em bị thương có ai tới gần em không, còn cùng em nói chuyện nữa?” Luồng tinh thần lực kia, ngữ khí nói chuyện quen thuộc kia, còn có hồn kỳ lập tức lấy được nữa! Không ngờ lần này người yêu lại là một trong những nam chủ! Hồn kỳ của Doãn Phi Vũ vẫn còn, Thẩm Tử Hạ cùng Tô Dục cũng không phải, chỉ còn lại Chương Lâm, Tào Du, Sầm Nguyệt Bạch …… Đúng rồi, Sầm Nguyệt Bạch!

Thẩm Tử Hạ bị cậu hỏi thì sửng sốt, nhíu mày nhớ lại sau đó lắc đầu, “Anh chỉ chú ý tới bác sĩ Doãn vọt tới bên cạnh em, sau đó xe cứu thương chạy tới.” Hơn nữa lúc ấy hắn hơi hoảng, căn bản không chú ý tới tình huống chung quanh.

“Vậy Sầm Nguyệt Bạch đâu? Anh ta có từng đến thăm em không?” Cậu bắt lấy tay Thẩm Tử Hạ, càng nghĩ càng cảm thấy giọng nói nghe thấy trước khi hôn mê là của Sầm Nguyệt Bạch, “Anh ấy ở đâu? Ảnh, ảnh ………” Chuyện tinh thần lực không dễ nói, cái bớt trên mông lại không có cách nào mở miệng được, hơn nữa trong lòng lại sốt ruột, miệng vết thương cũng đau, cậu lại càng thêm luống cuống.

“Vì sao em lại để ý anh ta có tới thăm em như vậy chứ?” Thẩm Tử Hạ đột nhiên nhớ tới tin đồn mơ hồ trước đó, nghiêm túc hỏi, “Tử Hào, em ….. thích đàn ông?”

Cậu không thích dàn ông, cậu chỉ thích người yêu của cậu thôi! Cho dù người yêu là cún cậu cũng thích!

Càng nôn nóng thì miệng vết thương càng đau, y tá chạy tới đây, thấy mặt mũi cậu trắng bệch liền trực tiếp tiến lên xốc y phục của cậu lên nhìn miệng vết thương, hung dữ mắng, “Bị thương còn không thành thật, cái này phải chịu tội thêm vài ngày nữa, cậu không biết giữ gìn gì cả!” Nói xong nhìn về phía Thẩm Tử Hạ đang đè Diệp Chi Châu lại, thanh âm lại cao thêm mấy độ, “Còn cậu chăm sóc kiểu gì thế? Đè bệnh nhân như vậy, ngại cậu ta mệnh dài quá hả, mau buông ra, tôi đi gọi bác sĩ đến khâu lại cho cậu ta.”

Thẩm Tử Hạ nghe vậy vội vàng buông tay ra.

Diệp Chi Châu bị y tá nói vậy thì bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy mình kích động như vậy rất ngốc, xấu hổ cười cười với Thẩm Tử Hạ.

“Em thật là …….” Nghiêm túc trên mặt Thẩm Tử Hạ bị bất đắc dĩ thay thế, tiến lên vỗ ót cậu cảm khái, “Sao lại hung dữ giống lúc bé thế ……” Nói xong tự mình ngẩn người trước, như là nhớ ra cái gì đó, lại vỗ nhẹ cậu, trong mắt mang theo hoài niệm cùng thoải mái, “Cứ như vậy đi, rất tốt. Em thích ai thì cứ thích, nhưng Sầm Nguyệt Bạch hình như đối với Mộng Tịch ……. Được rồi, em nghỉ ngơi trước đã.”

Diệp Chi Châu chỉ ngây ngốc nhìn hắn, trong đầu cứ lặp lại mấy chữ “Sầm Nguyệt Bạch hình như đối với Mộng Tịch”. Tư liệu về Sầm Nguyệt Bạch đột nhiên rõ ràng hiện ra trong đầu, cảm xúc giận dữ bùng lên.

Đúng rồi, thân phận của người yêu ở thế giói này chính là một trong những nam chủ, là hậu cung của nhân vật chính, là người đã cùng nhân vật chính thế này thế kia! Dựa theo tuyến thời gian, hiện tại người yêu đã có hảo cảm với nhân vật chính rồi a! Hai người còn ôm nhau trước mặt nguyên chủ nữa mà!

Ôm nhau, lại dám ôm nhau, nếu cậu không xuất hiện thì có phải người yêu còn chuẩn bị cùng nhân vật chính xxoo không a!

Đáng giận! Không thể tha thứ! Nhất định phải thiến anh ta!

“Ôi chao, đau tới như vậy sao? Thả lỏng chút, thớ thịt của cậu cương cứng như vậy sao tôi có thể khâu được chứ?” Trong lúc cậu thất thần bác sĩ đã vội vàng chạy tới vỗ vỗ cái gối, không đồng ý lắc đầu thở dài, “Cậu bạn này nói chuyện đi chứ, hiện tại tôi với cậu là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, thật là …… tôi chỉ khâu miệng vết thương lại thôi mà cậu nhìn tôi thù hằn đến thế, còn tiếp tục nữa coi chừng khiến tôi run tay đó.”

Cậu từ trong kịch bản hoàn hồn, thở sâu thả lỏng thân thể, sau đó chuyển ánh mắt mang theo sát khí sang chỗ khác.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một tiếng mèo kêu mềm mại vang lên, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở trước cửa, phía sau còn có một y tá đi theo.

“Không thể mang vật nuôi vào bệnh viện được! Vị tiên sinh này, ngài dừng lại, dừng lại!”

Diệp Chi Châu nghe được tiếng mèo kêu lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó thẳng tắp đối mắt với Sầm Nguyệt Bạch lạnh lùng không cảm xúc. Chỉ một cái chớp mắt cậu liền xác định được thân phận của đối phương, dấm chua vừa mới áp chế lại bắt đầu bốc lên, nện giường phẫn nộ phun khí, “Anh là đồ phản bội! Dám ngoại tình đi yêu người khác! Chia tay! Ly hôn đi! Tôi không muốn ở với anh nữa!”

Mèo nhỏ ngơ ngác nhìn cậu, cổ họng run rẩy meo một tiếng.

Thẩm Tử Hạ cũng ngây ngẩn cả người.

Bác sĩ y tá cũng ngốc luôn.

Sầm Nguyệt Bạch nhanh chóng tiến lên nắm chặt tay bác sĩ, nhìn chằm chằm bác sĩ, lạnh lùng nói, “Đừng run tay, em ấy sẽ đau.”

Có sát khí!

Bác sĩ nuốt một ngụm nước bọt, cứng ngắc gật đầu, cố gắng tập trung vào miệng vết thương, nhịn không được ở trong lòng cảm khái vô số lần, hiện tại quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân …… Bác sĩ thật khó làm mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi