LƯU QUANG NHẬP HỌA



Đoan Thận công chúa lại trò chuyện với hai người trong chốc lát, lúc này mới đứng lên, "Được rồi, có được bảo bối, ta còn phải đi uyển Thi Lam thăm đại tỷ."
Đưa tiễn Đoan Thận công chúa, Cảnh Hàm U quay đầu lại hỏi: "Nàng có cảm thấy gần đây nhị tỷ sáng sủa hơn nhiều không?"
"Ngài ấy vốn chẳng lớn tuổi, sao không rạng rỡ được? Ngài ấy chỉ cảm thấy xuất thân không bằng các công chúa khác, có chút tự ti thôi." Thần Nhứ vén tóc dài trước người ra sau lưng, "Thật ra ta thấy Đoan Thận công chúa rất thông minh."
"Đúng đấy.

Hôm đó sau khi nàng mất tích, nhị tỷ hỗ trợ phân tích có lý có cứ, khiến người ta lau mắt mà nhìn." Nhớ tới ít chi tiết ngày nọ, Cảnh Hàm U cũng đồng ý.
Thân phận khác biệt, tâm tư sẽ khác biệt.

Một khi lòng dạ thay đổi thì sẽ sinh ra bất mãn với tình trạng trước mắt.

Nữ nhân tâm tư lớn có rất nhiều ảo tưởng hư vô, loại ảo tưởng đó như một cái động không đáy, lấp mãi chẳng đầy.
Ngắm cảnh sắc ngày xuân ngoài cửa, Thần Nhứ cười thần bí.
Cung Đoan Hoa.
Phụng Linh cầm tờ đơn dài ngoằng đọc từng cái, đây đều là của hồi môn của Ân Khang công chúa.

Hoàng hậu kiên nhẫn lắng nghe, gật đầu bảo: "Không tồi, đều là đồ quý giá, tránh để người ngoài nói chúng ta hà tiện với Ân Khang, cũng để nước Phong không coi thường nước Lịch chúng ta.

Nói đến của hồi môn, e rằng chẳng mấy chốc sẽ phải chuẩn bị một phần nữa."
Phụng Linh vừa thu tờ đơn vừa hỏi: "Ý của nương nương là… Đoan Thận công chúa?"
Hoàng hậu gật đầu.

"Nghe hoàng thượng nói, chờ qua Đoan Ngọ, người của nước Tiêu sẽ đến.

Tứ hoàng tử nước Tiêu dù thân thể hơi yếu, nhưng lại là đích tử của hoàng hậu, xứng đôi với Đoan Thận.

Chờ Ân Khang gả đi rồi, ngươi lập tức chuẩn bị thêm một phần của hồi môn, chiếu theo của Ân Khang mà làm, đừng quên."
"Vâng, nương nương."
Hoàng hậu nương nương nhìn tờ đơn Phụng Linh đặt lên bàn, bỗng nhiên ngây ngẩn.

Đám công chúa lớn hết rồi, năm nay đã phải gả hai người, mặc dù không phải con ruột của bà nhưng sống chung lâu ngày, vẫn có chút không quen.

Lại nghĩ tới Cảnh Hàm U do chính bà sinh ra, hoàng hậu càng luyến tiếc hơn.

Đứa con gái này còn nhỏ xíu đã được đưa đi Phi Diệp Tân, mười năm sau mới về, bà làm mẹ, luôn cảm thấy mắc nợ điều gì đó.
"Con đó, tới bây giờ vẫn chẳng hay lòng của mẫu hậu." Hoàng hậu bất đắc dĩ lẩm bẩm.

Thư phòng cung Vũ Yên, Thần Nhứ đang đọc sách.

Cảnh Hàm U đến uyển Thi Lam.

Ngày xuất giá của Ân Khang công chúa càng ngày càng gần, mỗi một công chúa đều thường xuyên tới uyển Thi Lam ôn lại tình tỷ muội.
Thần Nhứ đang do dự.

Nàng hành động luôn luôn quả quyết, một khi đã nhận định thì chính là trăm chết không đổi, nhưng lần này nàng lại do dự.

Muốn phá huỷ thông gia giữa nước Lịch và nước Phong thì chỉ cần giết chết Lục Lăng Hàn và Ân Khang công chúa, Lục Lăng Hàn đã đến nước Lịch, Thần Nhứ cũng không sốt ruột, nhưng nếu Ân Khang công chúa rời khỏi nước Lịch, cơ hội ra tay của Thần Nhứ sẽ rất mong manh.

Cho nên muốn trừ khử Ân Khang công chúa, Thần Nhứ nhất định phải nhanh chóng ra tay, hơn nữa Ân Khang công chúa không có phòng bị với nàng, nàng có rất nhiều cơ hội hạ thủ.
"Quận chúa, người đang phiền não vì cái gì?" Linh Âm cẩn thận hỏi.
Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn trần nhà.

"Ta vậy mà cũng có lòng dạ nữ nhi."
Linh Âm nghĩ một hồi, thử dò xét nói: "Là liên quan tới… Ân Khang công chúa?"
Thần Nhứ gật đầu.

"Ngài ấy vốn đã là một cô gái rất đáng thương, ta không đành lòng giết ngài ấy."
"Quận chúa còn có cách khác ạ?" Linh Âm không phải đang ép Thần Nhứ hạ quyết tâm.

Với người chủ tử này, dù ngài ấy làm ra quyết định gì - thậm chí là bảo nàng đi chết - nàng đều sẽ không chút do dự kiên định thực thi.
Thần Nhứ hít sâu một hơi, "Sẽ nghĩ ra cách thôi." Nàng có tự tin, tự tin mình có thể nghĩ ra biện pháp phá hỏng quan hệ thông gia hai nước mà không cần giết Ân Khang công chúa.

Nhưng xoá sổ Ân Khang công chúa hoàn toàn là lựa chọn thuận tiện bớt việc nhất, mà hiện tại nàng muốn từ bỏ lối tắt đó, đi tìm con đường gập ghềnh hơn.
Thần Nhứ nhắm mắt lại, năm đó sư phụ đã tận tâm chỉ bảo hai chữ "quyết đoán", nhưng đến cùng nàng vẫn do dự.
"Sư phụ, nếu người là ta, người sẽ chọn thế nào?"
Thư viện Phi Diệp Tân.
Trong tiểu trúc Phi Hoa của chưởng viện, nữ tử áo xanh nhìn chim non bay qua cửa sổ, một chiếc lá xẹt qua, chim non rơi xuống mặt đất.

Nữ tử đi tới từ cửa sân chính là Giang Phong Mẫn.

Nàng xoay người nhặt chim non lên, dùng tay nâng vào phòng.
"Chiêu này chắc chắn không kém Trích Diệp Niêm Hoa của ta.


Nàng xem, cánh của chim con bị thương nhẹ, đoán chừng ba năm ngày sau mới bay được."
Nữ tử áo xanh quay đầu, "Đưa nó cho Huyền Ca đi.

Nhìn xem có thể để nó bay ngay hôm nay không."
Giang Phong Mẫn lắc đầu, "Ta thấy nàng là cố ý đó.

Huyền Ca không chọc giận nàng, nàng ăn hiếp cô ấy làm gì?"
Nữ tử áo xanh sóng mắt gờn gợn, môi đỏ khẽ mở, phun ra ba chữ: "Ta vui vẻ."
Sứ giả nước Phong tới đón dâu.

Thần Nhứ lựa thời gian, đơn độc đi gặp Ân Khang công chúa.
"Ta còn đang nghĩ sao Thần Nhứ vẫn chưa tới đấy." Ít ngày nữa sẽ phải lấy chồng ở xa, có lẽ sinh thời không thể trở về quê hương nữa, Ân Khang công chúa vẫn miễn cưỡng vui cười.
"Ân Khang công chúa, ta vốn nên chúc mừng người, nhưng mà nỗi khổ xa nước xa nhà, ta rất rõ ràng." Thần Nhứ vỗ vỗ tay Ân Khang công chúa, "Thiên Cơ công chúa của nước Phong là đồng môn của ta, nếu người ở nước Phong gặp phiền phức gì khó giải quyết thì có thể tìm cô ấy nhờ giúp đỡ." Nói, nàng móc ra một phong thư từ trong ngực áo giao vào tay Ân Khang công chúa.

"Thấy phong thư này, cô ấy sẽ bán cho ta chút tình mọn.

Ta là kẻ mất nước, không giúp được người quá nhiều.

Cái này coi như lòng thành của ta đi."
Ân Khang công chúa rơi nước mắt.

"Thần Nhứ, muội biết không? Mấy ngày nay phụ hoàng hoàng hậu đều ban rất nhiều đồ vật quý giá cho ta, bọn tỷ muội lúc nào cũng đến bầu bạn, nhưng ta vẫn cảm thấy bi thương.

Ta biết, sau khi đến nước Phong, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Những thứ của hồi môn kia suy cho cùng đều là chút vật chết, trái tim của ta thì… Ngược lại là Thần Nhứ muội, biết ta không thể xin giúp lúc đối mặt khó khăn, đưa lá thư này cho ta.

Dù tương lai ta có dùng tới hay không, phần quan tâm hôm nay của muội, ta đều khắc ghi."
"Công chúa, Thần Nhứ là người mất nước, được người không bỏ nguyện ý kết giao đã là khắc sâu trong ngũ tạng.

Có thể làm ít chuyện cho công chúa, Thần Nhứ tất nhiên hết sức."
Hai người lại hàn huyên rất nhiều, phần lớn là Thần Nhứ lợi dụng những gì mình biết nhắc nhở Ân Khang công chúa cần phải chú ý chuyện gì.

Bây giờ Ân Khang công chúa mới phát hiện, Dịch Già Thần Nhứ không hổ là Trấn quốc công chúa nổi danh các nước, loại nữ tử khuê các như nàng chẳng thể bì kịp vốn kiến thức xa rộng ấy.

Cho đến khi Cảnh Hàm U tìm tới, Thần Nhứ mới cáo từ.
"Nàng cho đại tỷ một phong thư?" Trên đường về, Cảnh Hàm U hỏi.
"Nàng cũng thấy đấy.

Thư kia là viết cho Lăng Lam.

Lỡ như Ân Khang công chúa ở nước Phong có gì cần hỗ trợ, Lăng Lam chắc sẽ giúp một tay." Thần Nhứ thản nhiên, không giấu diếm tí nào.
Hai người vừa nói vừa đi, gặp phải một đội người phía trước.

Đợi đi tới gần, lại là thái tử phi Lục Lăng Hàn.
Cảnh Hàm U và Lục Lăng Hàn hành lễ ngang hàng.

Thân phận Thần Nhứ thấp, đương nhiên phải hành đại lễ.

Lục Lăng Hàn nhìn Thần Nhứ quỳ xuống kêu vạn phúc, đôi mắt loé lên hàn quang.

Một màn này bị Cảnh Hàm U chú ý.
Đây là lần thứ nhất Lục Lăng Hàn thấy Thần Nhứ, nhưng danh tiếng của Dịch Già Thần Nhứ ả đã nghe nói từ nhỏ.

Một nữ tử sinh ra đã mang mệnh Chân Long, một nữ tử vừa vào Phi Diệp Tân đã được chưởng viện thu làm đệ tử nhập thất.

Có rất ít người đàm luận về dung mạo của Thần Nhứ, cho nên trong ý thức của Lục Lăng Hàn, trong ý thức của rất nhiều người, Dịch Già Thần Nhứ dường như không phải một mỹ nhân.
Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, Lục Lăng Hàn liền có cảm giác nguy cơ.

Một cô gái yếu đuối như vậy, gương mặt cũng chẳng phải tuyệt mỹ lại có một lực hấp dẫn không nói rõ được.

Lục Lăng Hàn rất khó thu lại ánh mắt của mình, chỉ cảm thấy nữ tử này trời sinh liền nên được người bảo hộ.

Trong vẻ điềm đạm đáng thương kia sao lại có một chút quyến rũ đây?
Không thể không nói, từ khi vào hoàng cung nước Lịch, khí chất của Thần Nhứ đã biến hóa cực lớn.

Nàng vốn không tính là cường thế, nhưng vẫn mang lại cho người ta sự uy nghi một đứa con của trời nên có.

Mà nàng của hiện tại đã sớm không còn phần uy nghi kia, thay vào đó là vẻ nhu nhược khiến người ta không thể dời mắt.
Cảnh Hàm U không rõ khí chất biến đổi khổng lồ như vầy là xảy ra thế nào, nàng chỉ hay Thần Nhứ thế kia thực sự biết gạt người.

Dưới vẻ ngoài nhu nhược tựa hoa xinh trong gió là nữ tử mưu trí trác tuyệt, hành động quyết đoán như cũ.
Nữ nhân xinh đẹp luôn có địch ý trời sinh với một nữ nhân xinh đẹp khác, nhất là lúc một tồn tại đặc biệt như Thần Nhứ xuất hiện, Lục Lăng Hàn gần như lập tức xem nàng là kẻ thù.

Không cần nghĩ cũng biết, nếu nữ tử này xuất hiện trước mặt thái tử sẽ như thế nào.

Thái tử không thể không động lòng.


Bây giờ không có động tác chẳng qua là vấn đề địa vị.

Một khi thái tử đăng cơ, Lục Lăng Hàn không tin thái tử sẽ bỏ qua nàng ta.
Nếu chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp thì thôi đi.

Lục Lăng Hàn là nữ nhân sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, chút bao dung độ lượng ấy ả vẫn có.

Thế nhưng nữ nhân này đã từng là Trấn quốc công chúa của nước Dịch, tâm tư thủ đoạn kia đã làm cho người đề phòng.

Dù nghĩ thế nào, hiện giờ phương pháp an toàn nhất chính là diệt trừ Dịch Già Thần Nhứ.
Trong khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi ấy, Lục Lăng Hàn đã nhanh chóng kéo căng nỗi thù hận, nhưng ả không chú ý tới một cô gái khác ở bên cạnh - Nhu Gia công chúa Cảnh Hàm U - cũng lặng lẽ tăng cao sự oán giận ả.

Chỉ trách cặp mắt to tròn nhanh nhạy của ả thực sự quá linh hoạt, tiết lộ quá nhiều ý nghĩ chân thực trong lòng.

Cảnh Hàm U dẫu sao cũng là đệ tử của chưởng viện Phi Diệp Tân, có thể kém Thần Nhứ được bao nhiêu?
"Thuận Ân quận chúa mau mau miễn lễ.

Bổn cung mới đến, hơn nữa là lần đầu nhìn thấy quận chúa đấy." Lục Lăng Hàn cười nói.
Thần Nhứ chỉ mỉm cười, không đáp.

Cảnh Hàm U ngay bên cạnh, hết thảy đều có nàng ấy ứng phó.
Lục Lăng Hàn thấy Thần Nhứ không nói lời nào, thế là quay đầu nói với Cảnh Hàm U: "Bổn cung nghe bảo Thuận Ân quận chúa là thư đồng của Nhu Gia công chúa.

Một mỹ nhân thế kia, Nhu Gia công chúa thật sự là có phúc lớn đấy." Nói, ả che miệng cười khẽ.
Đây rõ ràng là châm chọc quan hệ không thể mở miệng của hai người.

Cảnh Hàm U dám làm dám chịu, thản nhiên đáp: "Thái tử phi nói đúng.

Có được Thần Nhứ bầu bạn kề bên, Nhu Gia chẳng mong cầu gì hơn."
Lời này vậy mà khiến Lục Lăng Hàn không tiếp nổi.

Nhu Gia công chúa kia thật sự là chả để ý cái gì.
"Thuận Ân quận chúa, lệnh muội * hầu cùng một chồng với ta, quả nhiên là duyên phận.

Nếu quận chúa rảnh thì đừng ngại đến cung Đức Xương tìm lệnh muội ôn lại tình tỷ muội.

Bổn cung cũng là người hiếu khách, hoan nghênh quận chúa thường xuyên đến." Lục Lăng Hàn cười thân thiết vô cùng.
* lệnh muội: tiếng chỉ em gái của người đối diện
Thần Nhứ cười tiếp, "Đa tạ thái tử phi hậu ái, Thần Nhứ nhớ kỹ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi