LƯU QUANG NHẬP HỌA



"Ta muốn xin phép nàng cho ta ra ngoài cung đi thăm tộc nhân." Thần Nhứ ra cung không dễ.

Trong khoảng thời gian này vì chuyện trình tự lễ nghi của Dịch Già Dụ, đã lâu rồi nàng không thấy các tộc nhân.
Trong lòng Cảnh Hàm U không muốn Thần Nhứ tiếp xúc nhiều với tộc Dịch Già.

Gần đây những kẻ đó vẫn rất thù hận Thần Nhứ vì lúc trước hiến thành b*n n**c, mỗi lần Thần Nhứ đi thăm bọn họ đều phải chịu châm chọc mỉa mai.

Thần Nhứ tỏ vẻ không thèm để ý không có nghĩa là nàng thật sự không thèm để ý.

Thứ hai, nàng rất sợ Thần Nhứ làm chuyện giành lại đất nước sau lưng.

Trong cung, Thần Nhứ lăn lộn ra sao cũng chỉ là tranh đấu hậu cung, nàng vẫn có năng lực giữ được Thần Nhứ.

Một khi thủ đoạn của Thần Nhứ xuất hiện ở tiền triều thì dù là nàng cũng chẳng có sức giữ lại.
"Bọn họ rõ ràng không biết tốt xấu như thế, nàng cần gì phải nhìn mặt bọn họ?"
Thần Nhứ cười khổ.

"Đều là người một nhà.

Bọn họ không hiểu nỗi khổ của ta mà thôi.

Còn nhớ rõ sư phụ từng nói gì chứ? Kẻ mạnh thì nên đảm đương nhiều hơn.

Tuy ta đã không còn võ công, nhưng cũng chẳng muốn làm một kẻ yếu."
"Ngày mai ta sẽ đi đại doanh, đến lúc đó nàng ra cung với ta.

Khi về cung ta sẽ đón nàng." Cảnh Hàm U khó chịu thì khó chịu, nhưng trông ánh mắt chờ mong kia, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Sáng hôm sau, hai người dùng bữa sáng, cùng ra cung.

Đi tới lối rẽ, Cảnh Hàm U xuống xe ngựa, lên một con ngựa, dặn dò người lái xe cẩn thận hầu hạ, mình thì dẫn theo người rời đi.

Lần này Linh Âm theo Thần Nhứ.

Thấy Cảnh Hàm U đi, Linh Âm thưa: "Quận chúa, đi thẳng tới hầu phủ luôn ạ?"
Thần Nhứ gật đầu.

Xe ngựa chạy thẳng đến phủ Tiêu Dao hầu.
Tới bên ngoài hầu phủ, Linh Âm đỡ Thần Nhứ xuống xe.

Hai người bước lên bậc thang hầu phủ, Linh Âm tiến đến gõ cửa.

Một lát sau mới thấy có hạ nhân lại đây mở cửa.

Hạ nhân thấy là Thần Nhứ, lập tức chạy vào bẩm báo, ra nghênh đón lại không phải Dịch Già Dụ, mà là tam ca của Thần Nhứ Dịch Già Sơ.
Sắc mặt Dịch Già Sơ không tốt lắm, ánh mắt trông Thần Nhứ cũng chẳng phải sự yêu thương và thân thiện khi anh trai nhìn em gái.

Thần Nhứ cũng không để ý, không cần tam ca nhường đường, lập tức đi vào.
"Cô còn không biết xấu hổ tới cửa? Nhị ca gặp chuyện lớn như vậy, tại sao cô không nghĩ cách cứu người?" Tính cách Dịch Già Sơ ngay thẳng, là một tên có gì nói đó.
Thần Nhứ cũng chẳng liếc hắn cái nào, một đường đi vào chính điện nhưng lại không thấy người.

"Nhị ca đâu?"
"Ta hỏi cô đấy? Dù gì ta cũng là tam ca của cô, cô làm quận chúa nước Lịch liền khinh người thế ư?" Dịch Già Sơ thấy thái độ ngạo mạn của Thần Nhứ, càng thêm tức giận.
Thần Nhứ rốt cuộc quay đầu, đuôi mày khóe mắt đều là vẻ sắc bén.

Giờ phút này nếu để người trong cung thấy, chắc chắn đều sẽ chấn động.

Thuận Ân quận chúa thế kia nào có cảm giác quyến rũ yếu đuối ở trong cung? Đấng mày râu cũng chẳng đuổi kịp khí thế khảng khái phát ra từ trong xương cốt ấy.
"Nhị ca ở đâu?" Thần Nhứ vẫn không để ý tới tam ca của mình, bảo Linh Âm: "Ngươi tìm xem hầu gia ở chỗ nào."
"Vâng." Linh Âm lĩnh mệnh mà đi.
"Di Mẫn!" Phen này Dịch Già Sơ thật sự tức tối.


Trong mắt hắn, cô em gái này nghiễm nhiên đã không đặt các anh trai vào mắt.

Dù đang ở phủ Tiêu Dao hầu mà vẫn dám để cung nữ của mình chạy loạn khắp nơi, còn chút quy củ nào không chứ?
Thần Nhứ đi vào chính điện tìm ghế dựa ngồi xuống, cuối cùng cũng mở miệng trả lời tam ca mình: "Huynh muốn nói gì?"
"Ta…" Dịch Già Sơ chỉ lo giận, thế nhưng nhất thời không đáp lời được.

Một hồi lâu mới phản ứng kịp, "Sao cô lại không chịu cứu nhị ca?"
Thần Nhứ nhướng mày, "Huynh muốn ta cứu thế nào?"
"Cô ở trong cung, nhiều ít có thể góp lời.

Nếu cô chịu ra sức, nhị ca cũng không đến mức bị nhốt vào ngục.

Cô cũng biết, nhị ca luôn cơm ngon áo đẹp, đâu chịu nổi cái khổ ấy? Từ khi trở về liền bệnh liên miên, huynh ấy…" Dịch Già Sơ còn muốn nói, lại bị Thần Nhứ cắt ngang.
"Huynh ấy đường đường là một nam nhi, vậy mà chịu không nổi chút khổ sở? Tam ca, ta thì sao? Huynh cho rằng ta ở trong cung sống tốt lắm à?" Thần Nhứ chất vấn vô cùng bình tĩnh, không chứa chút lửa giận nào.

Hay nói, nàng không tức giận, chỉ là có hơi thất vọng buồn lòng thôi.

Tình nghĩa anh em bọn họ sâu nặng tất nhiên tốt, nhưng mà chẳng ai quan tâm nàng ở trong cung gian khổ.

Thần Nhứ nhắm mắt, khi mở mắt lại, một thoáng yếu đuối đã không còn tăm hơi.

"Nhị ca đang dưỡng bệnh?"
Vừa nãy Dịch Già Sơ bị Thần Nhứ chất vấn đến hơi ngây ngẩn.

Bình tĩnh mà xem xét, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến cảnh ngộ trong cung của người em gái này.

Trong mắt hắn và tộc nhân khác, dẫu ra sao Thần Nhứ vẫn mạnh mẽ hơn bọn họ, căn bản không cần lo lắng.
Lúc này Linh Âm đã trở lại, "Quận chúa, hầu gia ở phòng khách phía sau uống rượu, đã say rồi ạ."

"Dưỡng bệnh? Hửm?" Thần Nhứ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi thẳng đến phòng khách đằng sau.

Nghe nói Thần Nhứ tới cửa, vợ của Dịch Già Dụ chạy đến, vừa vặn chạm mặt Thần Nhứ đang vội vàng tiến đến.
"Di Mẫn, sao muội tới mà không báo trước một tiếng? Muội xem nhị ca của muội…" Vợ Dịch Già Dụ nhìn Dịch Già Dụ đang uống say mèm ở phòng khách, có hơi ngượng ngùng.
Thần Nhứ cười cười, "Nhị tẩu, đều là anh em nhà mình, không cần khách khí như vậy.

Thật ra ta vốn không muốn tới, hiện giờ nhị ca phải chăm sóc các tộc nhân mà lại sống nhàn nhã thế kia." Nói đến đây, vẻ tươi cười của nàng tức khắc biến mất, biến hóa cực nhanh, khiến vợ Dịch Già Dụ trợn mắt há mồm.
Thần Nhứ bước vài bước vào phòng khách, cầm lấy ấm trà trên bàn, giội cả bình trà đã lạnh lên đầu Dịch Già Dụ.

Dịch Già Sơ theo sau và vợ của Dịch Già Dụ cả kinh, nhất thời quên phản ứng.
"Di Mẫn cô làm gì vậy?" Dịch Già Sơ lại đây đẩy Thần Nhứ ra.

Dưới tình thế cấp bách, hắn đẩy mà không khống chế sức lực, một tay xô Thần Nhứ văng xa, trực tiếp đập vào cây cột bên cạnh.
"Quận chúa!" Linh Âm kinh hãi la lên một tiếng.

Nàng hiểu rõ thân thể Thần Nhứ, lần trước vì muốn mình tốt hơn, vị quận chúa này làm không ít chuyện thương tổn bản thân.

Nhiều ngày trôi qua sức khoẻ mới tính là hồi phục, đâu chịu được va chạm như thế?
"Không sao." Gương mặt Thần Nhứ bình tĩnh.

Với nàng, đau đớn trên thân căn bản không nề hà gì.
Dịch Già Dụ bị tạt một đầu trà lạnh, cuối cùng cũng tỉnh táo chút ít.

Chí ít hắn đã nhận ra người trước mặt là Thần Nhứ.
"Di Mẫn, sao muội lại tới đây?" Dịch Già Dụ nghiêng đầu, chậm rãi ngồi ngay ngắn.
"Đến thăm huynh, nhưng nếu ta biết trước bộ dáng bây giờ của huynh, chắc chắn sẽ không tới.

Ta hiếm khi được ra cung một lần, thật là uổng công!" Ánh mắt Thần Nhứ tràn đầy thất vọng.
Một bên đã có nha hoàn đưa canh giải rượu tới, Dịch Già Dụ uống một chén, tỉnh táo thêm chút nữa.

Thần Nhứ thừa dịp nói với vợ Dịch Già Dụ: "Nhị tẩu, ta có chút lời muốn nói với nhị ca tam ca, tẩu về phòng trước đi." Câu này rõ ràng là muốn đuổi người.
Vợ Dịch Già Dụ cũng không quá hài lòng, nhưng ngẩng đầu nhìn sự sắc bén trong mắt Thần Nhứ, sửng sốt chẳng dám nói gì cả, im thin thít rời đi.
Dịch Già Sơ nhìn Thần Nhứ như hổ rình mồi, "Cô vào cung thật sự là càng ngày càng ngang ngược."
Thần Nhứ cười lạnh một tiếng.


"Tam ca, nếu các huynh có thể tranh chút chỗ tốt, ta thật ra tình nguyện đón chào bằng gương mặt tươi cười.

Đáng tiếc các huynh làm ta quá thất vọng."
Dịch Già Sơ nghe không được lời này, lập tức vọt tới trước mặt nàng vỗ bàn mắng: "Di Mẫn, cô còn không biết xấu hổ nói bọn ta? Nếu không phải lúc trước cô hiến thành b*n n**c, bọn ta sao lại có hôm nay?"
Một cây ngân châm loé sáng kề bên gáy Dịch Già Sơ.

Lần này Dịch Già Dụ bị dọa đến tỉnh rượu.

Dịch Già Dụ lảo đảo đi tới khuyên: "Di Mẫn, muội đừng… đừng xằng bậy!"
Thần Nhứ lật cổ tay, ngân châm đã biến mất.

"Tam ca, đừng vỗ bàn trước mặt ta, huynh không có bản lĩnh này." Thần Nhứ quay đầu hỏi Dịch Già Dụ: "Huynh tỉnh rượu rồi?"
"Tỉnh rồi.

Di Mẫn, ta…" Dịch Già Dụ xấu hổ.

Ở trước mặt Thần Nhứ hắn vẫn luôn là một người rất đáng tin cậy, bằng không trong đông đảo tộc nhân, sao hắn lại được phong hầu.

Đó tự nhiên có công lao của Thần Nhứ.

"Nhị ca, chuyện lúc trước là một cái bẫy.

Nếu ta không ra tay, huynh sẽ bình an.

Một khi ta ra tay cầu tình, thế thì không chỉ có huynh, cả hoàng tộc đều sẽ bị liên lụy.

Huynh đã rõ chưa?" Dù sao cũng là người trong nhà, Thần Nhứ phải giải thích một chút.
Dịch Già Dụ chung quy không phải kẻ ngu dốt, nghe Thần Nhứ nói vậy, rất nhanh hắn đã nghĩ ra lợi và hại, khuôn mặt đỏ au gật gật đầu.

"Di Mẫn, là nhị ca trách oan muội."
Đôi mắt Thần Nhứ cố ý vô tình nhìn qua Dịch Già Sơ kế bên, thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, không nén được tiếng thở dài trong lòng.

Nếu người tam ca này được việc một tí, mình cũng có thêm ít trợ lực, đáng tiếc….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi