LÝ TRIỀU BÁ ĐẠO PHÒ MÃ


Chuyện quà cáp đi lại đã qua, hai tên vương tử quá hài lòng với chiến giáp, bản thân họ không nghĩ được mình được đáp lễ long trọng vậy.

Có thứ gì đáng quý hơn mạng sống, có được thứ này tỉ lệ sinh tồn của họ trên chiến trường sẽ cao hơn rất nhiều.

Điều quan trọng là thứ chiến giáp dạng lưới này họ chưa bao giờ tận tay tận mắt sờ tới.

Người Mã có buôn bán cùng người Ba Tư, Ả rập tuy rằng số lần ít ỏi nhưng họ có hiểu biết nhất định về Ba Tư, trong các bức tranh vẽ hay truyện kể thì giáp lưới là có được nhắc qua và cũng được mô tả là cực kỳ cường đại.

Không cản trở động tác nhưng lại có khả năng phòng thủ không tồi.

Giáp lưới ở thế giới Ả Rập chỉ có những siêu cấp quý tộc sở hữu, thời gian này không thể so sánh cùng thế khỉ 13.

Giáp lưới vẫn là thứ gì đó xa xỉ và vừa khó chế tạo vừa cực kỳ tốn thời gian.

Nhưng vấn đề này không tồn tại ở Bố Chính, sau máy cán thép tấm chính là máy cán thép tròn ra đời, hay nói cách khác là máy kéo thép sợi, thay thế hai trực cán hình trụ phẳng thành hình trụ lõm mặt, từ đây những thanh thanh thép dài được cán thành sợi , nhỏ dần , nhỏ dần cho đến khi đạt kích thước chính xác 1,5mm đường kính.

Từng cuộn thép dài lê thê được quấn thành những lò xo với đường kính xác định.

Những lò xo này được phân phát cho gia đình các thân binh.

Lực lượng “đan” giáp lưới là tất cả thành phần già trẻ gái trai của thân binh nhóm, chỉ cần rảnh rỗi họ sẽ đan giáp lưới.

Cách đan rất đơn giản, mỗi nhà đều có một tượng gỗ bằng với kích thước thân thể người.

Các lò xo lúc này được dùng kìm cắt ra.

Và tất nhiên chúng sẽ rơi ra hàng trăm hàng ngàn, hàng vạn những vòng tròn thép như những chiếc nhẫn đeo tay ( ring).

Những ring này là há mồm.

Công việc của người nhà thân binh đó là đan các rinh này lại với nhau, công việc này đơn giản hơn cả đan rổ rá, kể cả trẻ em cũng làm được.

Đầu tiên một số ring mồi sẽ được dùng kìm bẻ cho hàm khít nhau trở thành một vòng tròn kín.

Sau đó nhóm đầu tiên này sẽ được sâu vào một vòng thép nơi cổ của tượng gỗ.

Người đan bắt đầu từ những ring mồi này đan các rinh há mồm vào nhau xo le 2/1.

Sau đó chính là dùng kìm bẻ các rinh cho kín miệng.

Một chiếc giáp Lorica Hamata này một gia đình thân binh 4 người có thể 2 ngày để hoàn thành.

Tốc độ này siêu việt cả quy trình chế tạo Hamata của vài thế kỉ sau đó.

Tạo được điểm khác biệt này chỉ là máy kéo thép không quá phức tạp dây cùng việc quấn dây thép thành lò so sau đó cắt thành rinh.

Nếu làm thủ công mà cắt uốn từng rinh một thì thực sự thời gian làm một bộ Lorica Hamata có khi lên tới vài tháng và cần rất nhiều nhân công.

Nói không quá, nếu Xưởng Luyện Thép làm hết công xuất chỉ sản xuất ring thì một ngày cả triệu ring họ cũng hoàn thành.

Trong khi đó việc đan ring thì lại khá thủ công, nhưng lực lượng lao động nhàn rỗi trong các thân binh nhà là nhiều.

Ít nhất trong tết này ngoài đi chơi họ cũng chẳng có việc gì.

Mấy bà vợ thà quất con cái ép buộc chúng ở nhà đan giáp.

Đan rồi chiến giáp thì tăng thêm một tầng bảo hiểm cho trượng phu.

Ngoài ra đan cũng có được trả tiền công rõ ràng.

Một bộ chiến giáp đan xong cũng được 200 đồng, tức là 150kg gạo.


Thử hỏi lợi như vậy cớ gì họ không làm, cho nên chiến giáp Hamata ở Bố Chính là một cái gì đó… không quá đặc biệt.

“ Hây hây, hai ngươi đang làm gì vậy..”
Lúc này hai tên vương tử qua đi hưng phấn thì quay lại với nghiên cứu Genoa nỏ.

Từ Huy thấy hai tên người Mã loai hoay thì nhét túi ngọc vào ngực áo sau đó sắn tay tiến lên.

Ngô Khảo Ký là để ý, túi ngọc khá to mà nhét vào ngực áo rồi như nhét vào “ động không đáy” chẳng thấy đâu nữa.

Hắn bất giác chẹp miệng “ Hừm có vẻ hơn bé à..”
“ Cái gì bé?...” Từ Huy tai rất thính, gương mặt đầy nguy hiểm liếc mắt hỏi.

“ Khụ Khụ… không có gì tôi nói có vẻ nỏ hơi bé..” Ngô Khảo Ký ho khan…
“ Hừm… lưu manh” Lý Từ Huy lầm bầm.

“Ê hai tên kia, nỏ không kéo dây kiểm đó.

Đưa đây cho Bản Cung làm mẫu.” Từ Huy cũng mặc kệ Ngô Khảo Ký mà sắn tay áo lao lên.

Ở trước cánh nỏ này có một thiết bị như móng ngựa bằng thép, thứ này dùng để đạp chân sau dó là cúi người dùng sức kéo dây.

Từ Huy khá thành thục sử lý chiếc nỏ, căn bản chắc nàng đã xem qua trên phim ảnh cách dùng Genoa nỏ.

“ Ồ, thiết kế rất diệu”… Chiên Bàn Phú Thái gật gù tán thưởng.

“ Hóa ra dùng để đạp chân….” Daksamavamca ngơ người, hai tên này nghĩ đi nghĩ lại không hiểu tác dụng của thứ bộ phận kia và đang tranh luận.

Daksamavamca cho rằng thứ này dùng để cố định cánh nỏ thép mà thôi, còn Chiên Bàn Phú Thái thì khăng khăn cho rằng đó chính là bộ phận đẻ cận chiến của lính nỏ.

Hai bên đang rất hăng say thì Từ Huy giật lấy nỏ, đạp chân , căng sức cơ lưng mà kéo dây nỏ.

Rõ ràng Từ Huy là một người con gái sức lực không bằng bọn họ mà có thể lên nỏ một cách thải mái cho nên hai tên này mới thấy được sự kì diệu của bộ phận đơn giản, nhỏ bé kia..
Từ Huy vớ được mũi tên cài vào khe kẹp, sau đó nhìn tới nhìn lui.

— QUẢNG CÁO —
“ Hả còn có khóa cò, rất hiện đại nha…”
Lý Từ Huy cầm lên nỏ lớn lia một vòng xung quanh chĩa từng người làm ai đó đều hốt hoảng nhảy dựng khắp nơi mà trốn, đám thân binh của mấy vị yếu nhân thì vôi vã nhảy lên che trước chủ nhân.

Thời này cò nỏ là không mấy an toàn, cướp cò chết người là thường xuyên xảy ra sự tình.

Mặc dù Ngô Khảo Ký đã cho chế tạo lại lãy cò đơn giản hơn, nhưng khóa cò Nỏ hắn vẫn không bỏ đi.

“ Mục tiêu bán đâu… bia bắn đâu” Lý Từ Huy vui vẻ nhảy nhót cầm nỏ lớn múa loạn.

“ Từ Huy chớ đùa dai… vũ khí không phải thứ để đùa nghịch….” Ngô Khảo Ký cũng không co rúm tránh né, hắn biết khóa cò Nỏ rất an toàn, nhưng hắn đặc biệt không thích kiểu lấy vũ khí cùng tính mệnh người khác ra đùa.

Cho nên hắn quát lên cực kỳ nghiêm khắc.

“ Hứ ta biết rồi… không đùa là được..

Anh không cần làm cái mặt ấy…” Lý Từ Huy giận dỗi buôn nỏ hướng xuống đất mà phụng phịu.

“ Bia hướng kia…” Ngô Khảo Ký cũng không đành lòng… mà chỉ về phía xa xa..

mấy chiến giáp có nhét đầy thịt.

Lý Từ Huy nheo nheo mắt sau đó cố tình nhấc nỏ lia một vòng lớn sau đó vác nỏ chạy đi, động tác này lại làm hai tên vương tử sợ té đái ngồi thụp xuống đất một lần nữa.

Ngô Khảo Ký cũng lắc đầu chán nản, hết nói nên lời.

Hai tên vương tử xì xồ hướng Ngô Khảo Ký nói một tràng, đại loại gì hắn cũng không hiểu vì lúc này nào có phiên dịch.


Nhưng Ngô Khảo Ký đoán rằng cũng chẳng có lời tốt đẹp gì , khả năng là “ loại này vợ đại nhân cũng dám cưới, hai vương tử chúng tôi kính phục..

phái phục”.

Nhưng không phải hắn muốn cưới a… thực sự phiền phức vô cùng vô tận.

Ồ khoan, ả này nheo nheo mắt… chạy lại bia phía xa, càng chạy càng xa tít mà không bắn… quái..
Khi còn cách bia tầm 15 bước chân thì Lý Từ Huy mới dơ lên nỏ bóp cò, phực, phăng, tiếng dây nỏ bật bang lên trong không khí, phản lực của nó cung khiến cho hai tay Lý Từ Huy rung rung một hồi.

Cheng phập, mũi tên vô tình xuyên qua chiến giáp cắm sâu vào miếng thịt lợn phía sau.

Nỏ này có sức xuyên thấu giáp ghê hồn.

Lý Từ Huy nhảy lên xung sướng, từ xa nheo nheo mắt chạy lại sau tay thì sách nỏ vung vẩy, nói thật nhìn nàng như một đứa bé trai đàng nghich vũ khí không có chút nào thiếu nữ tính tình cả.

“ Cho kin mũi tên nữa.” Lý Từ Huy thở phì phò dơ tay ra trước mặt Ngô Khảo Ký.

Hắn bất đắc dĩ đưa cho nàng một nắm 3 -4 mũi tên.

Lý Từ Huy lại nheo nheo mắt xách theo nỏ lao đi mất.

Ngô Khảo Ký nhìn theo nàng quái lạ…
Phăng….Phăng ….

Phăng….
Lý Từ Huy liên tục lên dây rồi bắn, mỗi lần trúng đích nàng đều nhảy lên sung sướng vô cùng.

Rất quái…
Ngô Khảo Ký lò dò đi lại gần.

“ Cô bị cận thị?..”
“ Ha ha chơi thú vị… Ừ tôi bị cận… đây trả lại cho anh” Lý Từ Huy hưng phấn trả lại nỏ cho Ngô Khảo Ký.

Nàng gương mặt đỏ bừng vì vận động mạnh, nhưng tỏ ra rât thoải mái và hạnh phúc.

Nói thật nếu tính cách của nàng không nhơn nhơn thì Ngô Khảo Ký cũng xem như Từ Huy là một người hôn phối khá hợp cách.

Là một người hiện đại khắn cảm thấy mình khá khó thích ứng để cưới một người con gái cổ đại làm vợ.

Khác biệt tư tưởng rất khó chung chăn gối.

Nhưng tính cách của cô nàng này quá quái, Ngô Khảo Ký không dám nghĩ thật tán tỉnh cô ta.

— QUẢNG CÁO —
Nhưng sự thật không thể phủ nhận đó chính là Từ Huy rất xinh đẹp, lại còn trẻ và hồn hiên.

Gương mặt tươi cười của nàng như tỏa nắng khiến cho Ngô Khảo Ký thoáng chút ngât ngất.

Lê Văn Toản nói không sai “ Thành chủ háo sắc” đây không phải nói xấu mà là nói thật.

Nhưng thực tế có thằng đàn ông nào không háo sắc đâu?.
“ Ê..

Ê… anh nghĩ gì vậy?”
“ Khụ khụ ….

Không có gì, đang nghĩ xem làm kính cận ra sao nhưng rất khó..

à… sau này cấm cô dùng nỏ… đùa gì trứng… mắt cận cầm nỏ chĩa lung tung…” Ngô Khảo Ký ho khan xấu hổ đánh lạc vấn đề.


“ Nhỏ nhen…”
“ Kệ tôi”
Ngô Khảo Ký giao lại chiến nỏ cho hai tên vương tử ngoại quốc thử, giờ này không cần hướng dẫn họ cũng biết cách dùng rồi.

“ Ngô Khảo Ký, anh cho tôi 200 chiếc nỏ này tôi trang bị cho quân Chính Hòa…” Lý Từ Huy bắt đầu đánh chủ ý vũ khí của Ngô Khảo Ký.

“ Cô mua nổi sao?” Ngô Khảo Ký cười nói…
“ Mua?...” Lý Từ Huy ánh mắt bất thiện nheo nheo nhìn Ngô Khảo Ký.
“ Đúng vậy, mười lượng bạc một thanh nỏ.

200 thanh 2000 lượng bạc… tiền giao cháo múc…” Ngô Khảo Ký kiên quyết.

“ Người … người… một nhà… anh có thể nhỏ nhen như vậy? anh còn là đàn ông không?” Lý Từ Huy dậm chân tức tối…
“ Nhà cô ở Chính Hòa… nhà tôi ở Bố Chính..

cách nhau một con sông… Tôi còn phải nuôi cả gia tộc mấy vạn miệng ăn.

Không lo củi gạo không biết tiền quý… nói rồi, mất lòng trước được lòng sau.

Tiền giao cháo múc… à quên lúc nãy hai viên đá quý tổng tầm 1000 lượng, đấy là cô nợ tôi..” Ngô Khảo Ký cười cười.

“ Ngô Khảo Ký ngươi được… Bản Cung… Bản Cung…” Lý Từ Huy tức đến không nói nên lời.

“ Rất có phong phạm cổ nhân…” Ngô Khảo Ký giơ một ngón cái lên khen… hắ dùng chính câu nói của Từ Huy để trả cho cô ta.

Lý Từ Huy hết cách, cô ta ỉu xìu đá đá bụi đất dưới chân.

Nàng không có tiền a, thật ra nàng có chút của hồi môn, nhưng để xây dựng 300 căn hộ trên núi cho 100 binh sĩ và gia quyến cùng 200 hộ dân, cộng thêm lương thực đầu tư ban đầu cho họ thì Lý Từ Huy đã trắng tay.

Đến rồi Bố Chính chẳng những không cướp được xu nào lại bị dọa một mẻ công mông chạy về Chính Hòa.

Căn bản là nàng cứng miệng tuyên bố không xài tiền đàn ông cho nên lúc này tình cảnh nàng khó khăn vô cùng.

Lương thực cho 400 thân binh cũng là đang vay mượn của Ngô Khảo Ký từng ngày một.

“ Gớm ba đồng bạc thối… than của tôi sắp xửa bán được rồi.

Tiền sẽ nhanh trở lại Bố Chính, đến lúc đó tôi trả anh…” Lý Từ Huy làu bàu , đàn ông gì mà cực kỳ chi li lặt vặt, không hề ga lăng.

“ Tôi nói thật với cô, muốn để vài tuần nữa sau khi cô nhận được tin từ Long thành thì mới nói, sợ nói giờ cô không tin…”
“ Nhưng giờ thấy cô hi vọng nhiều, sợ cô lại ngã đau..

Than của cô mà bán được 1 ngàn đông đồng tôi xin bồi cô 1 ngàn xâu tiền…”
Ngô Khảo Ký cười cười, kinh bỉ, cô nàng này quá mơ mộng, cứ tưởng cái gì cũng dễ dàng.

Than đá dễ chơi như vậy Ngô Khảo Ký hắn chơi lâu rồi.

“ Tôi biết anh mới là khách hàng đại hộ của tôi, nhưng anh chê giá than cao mà không mua..

nhưng tôi bán lẻ cũng dư sức đạt ngàn đồng tiền.

Anh chờ đó… chuẩn bị 1 ngàn xâu tiền đi.

À không cần gán nợ hai viên đá quý là được..” Lý Từ Huy rất tự tin ngếch mặt thách thức.

Ngô Khảo Ký cười cười không nói câu nào… chỉ lắc đầu coi như mặc kệ , cô nàng này phải vấp ngã thật đau mới sáng mắt ra.

Lý Từ Huy thấy biểu hiện của Ngô Khảo Ký thì có hơn chột dạ.

— QUẢNG CÁO —
“ Mỏ than của tôi thực sự có vấn đề?” Lý Từ Huy lay lay tay Ngô Khảo Ký hỏi, vì lúc này hắn cao cao nhìn hai tên vương tử thủ Nỏ mà không lý đến nang.

“ Mỏ than của cô không vấn đề, than của cô không vấn đề, nhưng vấn đề nằm ở thời đại này… nói cô không hiểu” Ngô Khảo Ký bẹp bẹp miệng kiểu người lớn dạy trẻ con…
Lý Từ Huy cáu tiết lắm rồi, nhưng nàng hiểu cùng là người xuyên không nhưng kẻ trước mặt này hiểu biết rất nhiều và lợi hại hơn nàng.

Có thể về mặt kia hắn kém hơn nàng, nhưng còn lại rõ ràng nàng mờ mịt.

Nàng vốn dĩ nghĩ đến thoát khỏi cung cấm thì sẽ như rồng về biển, được thỏa sức sáng tao dựa trên những câu chuyện xuyên không của Hãn Ken hay Kenny , nhưng thực tế lúc này nàng không biết mình nên bắt đầu như thế nào và bắt đầu từ đâu.

“ Ngô đại nhân xin chỉ ta…” Lý Từ Huy hậm hực làm cái lễ cổ nhân, nàng biết chỉ có chọc chọc hắn kiểu này thì tên đáng ghét kia vui vẻ mới mở lời.


“ Có phong phạm cổ nhân..” Ngô Khảo Ký giơ ngón tay cái cười cười khen.

“ Cô không hiểu… người thời này rất dè chừng với các sản phẩm mới.

Tôi làm Ngọc Lộ Tửu vì tửu bọn họ biết từ lâu nên dễ đón nhận, tôi chế đao kiếm vũ khí, cung nỏ, đều là những thứ bọn họ biết.

Chỉ cần làm tốt hơn bọn họ thì sẽ bán được, sẽ hút hàng..”
“ Nhưng than đá ở nước ta đến thế kỷ 17 mới phát hiện tình cờ ở Đông Triều, Đến thời Nguyễn mới khai thác..

sử dụng một cách quen thuộc.

Vậy thì cô lấy gì để trong một thời gian ngắn thuyết phục mọi người dùng than đá.

Cuối cùng chỉ có thể bán cho tôi, chỉ tôi hiểu rõ nó.

Chỉ khi tôi sử dụng hiệu quả người khác mới bắt trước mà dùng.


Ngô Khảo Ký dạy bảo.

“ Ừ phải… tại sao tôi không nghĩ đến, chết thôi, vậy những người đân trên núi lây đâu ra lương thực trong tháng tới…” Lý Từ Huy tái mặt… “hay anh mua cho tôi một ít đi…” Lý Từ Huy năn nỉ cầu xin, nàng dở chiêu trò rung lắc lợi hai hay dùng với Ỷ Lan thái hậu.

“ Bớt lắc giá than của cô quá đắt, tôi dùng không được, thà tôi dùng than củi.

Nơi này toàn rừng, dang muốn đốn hạ cho thoáng đâu, gỗ củi vứt thối không dùng lại phải bỏ tiền mua than lởm của cô.

Tôi chưa sảng…” Ngô Khảo Ký rất kiên quyết vô tình, không thể vì cái lò vi sóng mà hỏng cái thẻ ATM.

“ Năn nỉ mà than của tôi đúng là từ núi Đông Triều tôi phải tìm mãi mới ra được địa điểm ấy để có thể khai thác…” Lý Từ Huy không cần mặt bắt đầu mè nheo..
“ Cô bị sảng.

tìm bừa ngọn núi vùng ven biển Hải Đông là có than cần gì bỏ công tìm Đông Triều, nó bên trong nội địa vận chuyển ra biển đến lúc nào?” Ngô Khảo Ký khinh bỉ.

“ Anh thì biết gì, đường xá lúc này đâu như hiện đại.

Anh nghĩ núi nào cũng có đường, ven biển Hải Đông toàn đầm lầy, núi hoang rừng rú.

Khai thác rồi vận chuyển ra sao? Đông Trều là huyện thành, bên cạnh lại có sông thông thẳng qua biển, chỉ cần tu sửa một chút đường núi là tốt rồi.

Tôi phải rất vất vả nghiên cứu để tìm ra nó… anh có biết không.

Cũng may tôi đã từng quá cái khu di tích Đông Triều nên có nhớ cái tên này liên quan đến than chứ không tôi cũng chịu rồi….” Lý Từ Huy xầm xì…
“ Ủa vậy hả… nhưng nói lại tôi không mua đâu.

Đơn giản nhé, một cân gạo giá 1,6 đồng.

một cân than gỗ giá 0,4 đồng , cô tính bán tôi than đá lởm giá một đồng, có lý nào như vậy? Nói cho cô giá hiện đại để cô hiểu.

Một cân gạo đắt nhất giá 25 ngàn đồng.

một cân than gỗ giá rẻ là 8 ngàn, còn một cân than cốc giá tàm 3,5 -4 ngàn… Than cốc cô hiểu không… không phải than mỡ của cô… cô mỡ ăn thì ngon, tha mỡ dùng không được…” Ngô Khảo Ký giật tay ra..

“ Cái gì mà tôi mỡ ăn ngon, anh bớt lưu manh….

Nhưng than cốc là sao… than mỡ là sao?” Lý Từ Huy ẩn ẩn cảm thấy gì không đúng.

“ Than mỡ chứa đầy lưu huỳnh, đốt mùi khó chịu có thể gây độc, luyện gang sẽ gây tạp chất lưu huỳnh trong gang.

Cho nên than mỡ , dùng nấu ăn không được, dùng luyện gang không được, chắc chỉ để nấu muối.

Mà chúng ta toàn là phơi muối bằng ruộng không nấu muối như người Trung quốc.

Cô nghĩ cô bán than cho ai?” Ngô Khảo Ký cười đểu.

“ Anh chỉ tôi làm than cốc…?” Lý Từ Huy cầu xin…
Ngô Khảo Ký giơ hai bàn tay xòe năm ngón mỗi bên.

“ Ý gì…?” Lý Từ Huy tò mò..
“ Chia 5/5” Ngô Khảo Ký thành thật.

“ Chị mày nhịn mày hơi bị lâu rồi đấy… grao”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi