Kỷ Ninh chỉ cảm thấy không gian biến đổi rồi trong phút chốc trở về bình thường.
"Sao?" Kỷ Ninh nhìn vào lối đi âm u ở sào huyệt, nơi này chính là chỗ lúc trước mình bị dời đi. Thấy thế thì hắn không khỏi mỉm cười.
Chuyện đi này thật sự là cửu tử nhất sinh.
Có điều bản thân mình vẫn còn sống đi ra, thực lực còn mạnh hơn trước rất nhiều.
"Lần sau muốn đi vào thì cần phải luyện hóa được tín phù này." Trên tay Kỷ Ninh xuất hiện mội khối phù bài thô ráp, trên phù bài có một chứ 'Hữu'. Kỷ Ninh cũng đã thử luyện hóa nhưng đáng tiếc chân nguyên Tiên Thiên căn bản không cách nào xâm nhập vào trong, xem ra phải đợi đến lúc mình trở thành tu sĩ Tử Phủ rồi.
"Hữu?" Kỷ Ninh thì thào nói. " Vì sao phù bài này lại có một chữ Hữu? Không biết lai lịch của nó ra sao."
Kỷ Ninh cũng không nghĩ nhiều nữa, thu phù bài lại, dưới chân khẽ động làm cả người hóa thành một cơn gió nhanh chóng bay ra ngoài sào huyệt.
...
Một gian nhà dựng bên hồ Dực Xà, vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên đang tạm cư ở đây.
Lúc này Uất Trì Tuyết đang im lặng ngồi bên hồ, từ từ uống chút nước ấm trên tay.
"Tuyết nhi, Tuyết nhi." Bỗng nhiên một tiếng nói vui mừng từ trong nhà vang lên. Uất Trì Tuyết lập tức quay đầu nhìn lại. Kỷ Nhất Xuyên như một ngọn núi băng tiến tới, mặt mũi đầy vẻ vui mừng kích động, trên ngực còn vương vãi chút rượu.
Uất Trì Tuyết thấy nam nhân của mình như vậy thì cũng hơi có dự cảm, liền nói. "Làm sao vậy?"
"Ta cảm ứng được rồi." Kỷ Nhất Xuyên liền nói. "Ta cảm ứng được ngọc bài rồi, ngọc bài không hề tổn hại chút nào! Lúc trước chắc là Kỷ Ninh tiến vào chỗ bí ẩn nào đó như không gian nhỏ, hoặc thế giới nhỏ hoặc là đại trận cổ xưa nào đó. Hiện tại nó còn sống đi ra từ chỗ bí ẩn đó rồi."
Vào được di tích đúng là thơi cơ khó gặp nhưng cũng đại biểu cho nguy hiểm cực lớn! Kỷ Ninh hơn một tháng rồi vẫn chưa ra làm cho vợ chồng họ ngày càng lo lắng, càng ngày càng thêm lo sợ.
Uất Trì Tuyết nhắm mắt lại nhưng hai hàng lệ vẫn cứ tuôn rơi. Nàng thì thào như tự nói. "Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất."
"Hiện giờ nó đang ở giữa hồ Dực Xà, có lẽ là ở trên đảo." Kỷ Nhất Xuyên liền nói.
Đọc Truyện Online Tại TruyệnY Y"Chúng ta đi tìm nó." Uất Trì Tuyết đứng phắt dậy.
"Được." Đã rất lâu rồi Kỷ Nhất Xuyên không có bối rối như vậy. Kể cả khi biết con mình đột phá trở thành Tiên Thiên sinh linh, hắn cũng không kích động đến vậy. Lúc này hắn nắm tay thê tử, trực tiếp bước lên mặt hồ. Giống như đi trên đất bằng, cả hai hóa thành một đường khói xanh thẳng hướng xa xa bay đi.
Thanh Diễm Điều cũng không để luôn ở bên được vì dù sao đó cũng là linh thú của Kỷ Hồng Hoa! Từ lúc Kỷ Nhất Xuyên cùng Uất Trì Tuyết ở lại bên cạnh hồ thì Thanh Diễm Điểu cũng đã sớm về rồi.
Bỗng nhiên...
"Đại yêu Dực Xà, Kỷ Ninh ta lại tới này! Còn không ra mau!" Một tiếng hét lớn truyền khắp bốn phương. Vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên đang đi trên mặt hồ cũng nghe thấy.
"Ninh nhi, nó?" Uất Trì Tuyết không khỏi lộ ra nét vui mừng. "Thật là... Vừa ra khỏi chỗ di tích mà đã lập tức đi khiêu chiến với đại yêu Dực Xà rồi."
Kỷ Nhất Xuyên gật đầu. "Kỷ Ninh dùng 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ' để trở thành Tiên Thiên, vốn ban đầu thực lực cũng không chênh lệch mấy với đại yêu Dực Xà. Mà lần này lại đi ra từ di tích bí ẩn kia thì có lẽ cũng có chút thu hoạch...Hiện tại ta đã cảm ứng được vị trí của nó, không cần phải lo lắng."
"Ừ." Uất Trì Tuyết cũng gật đầu.
Hai người bọn họ vẫn tiếp tục tiến lên.
Rất nhanh...
"Nhìn kìa!" Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía xa xa. Ở chỗ đó, nước trong hồ bị tách làm đôi, một thiếu niên nhảy xuống dưới đáy hồ. "Thằng nhỏ này vậy mà có thể rẽ được cả nước để nhảy xuống dưới đấy hồ cơ đấy."
"Xuống đáy hồ rồi à?" Uất Trì Tuyết kinh hãi.
Kỷ Nhất Xuyên lại lắc đầu. "Không cần phải lo lắng. Nàng chăm nom Kỷ Ninh từ lúc bé chẳng lẽ không biết tính cách của nó? Nếu như không nắm chắc thì làm sao nó dám xuống dưới đó?"
"Đúng." Uất Trì Tuyết gật đầu.
"Chúng ta đi qua đó, đứng trên mặt hồ xem xem." Kỷ Nhất Xuyên nói. "Ta sẽ cẩn thận cảm ứng tình huống dưới đáy hồ, một khi cảm thấy không ổn thì ta sẽ lập tức xuống dưới."
...
"Đại yêu Dực Xà. Kỷ Ninh ta lại tới nữa này! Còn không ra đây mau!" Sau một hồi đứng trên mặt nước hô hét mãi không thấy đại yêu Dực Xà đi ra, Kỷ Ninh quyết định rất nhanh, trực tiếp dựa vào năng lực thao túng nước lửa của mình bắt đầu điều khiển dòng nước ở hồ Dực Xà.
Ào ào ào ào...
Chỉ thấy hồ nước như bị một bàn tay vô hình tách ra tạo thành một lối đi giữa lòng hồ.
Kỷ Ninh đạp trên nước lao thẳng xuống đáy hồ. Càng xuống sâu thì áp lực nước càng lớn, Kỷ Ninh trực tiếp điều khiển tạo thành một lối đi hình tròn đường kính ba trượng rồi bước chân lên đó.
"Tên kia là Kỷ Ninh đó."
"Là hắn."
Một tí tiểu yêu thủy tộc ở đáy hồ nhìn về hướng xa xa, thấy một thiếu niên nhân tộc đang đi dưới nước. Lúc này cử ngay ra một đám đi bẩm báo.
Trong sào huyệt dưới đáy hồ.
Đại yêu Dực Xà đã biến thành hình người đang ngồi ở trên ghế, cố gắng nén lửa giận. "Tên Kỷ Ninh này hơn một tháng trước đã khiêu khích ta một lần, bây giờ lại đến khiêu khích nữa! Mặt hồ thì rộng lớn, làm sao mà biết được chỗ nào có hay không Tiên Thiên sinh linh ẩn nấp? Biết ngươi có cài bẫy thì ta làm sao có thể cho đầu vào rọ được?"
"Đại vương, Đại vương."
"Đại vương."
Ba tên tiểu yêu thủy tộc vọt đến.
"Chuyện gì?" Đại yêu Dực Xà gầm nhẹ.
Một con hà yêu(yêu quái tôm) đi đầu liền bẩm báo: "Đại vương, tên Kỷ Ninh này bỗng nhiên rẽ nước đi thẳng xuống đáy hồ rồi."
"Xuống đáy hồ rồi à?" Đại yêu Dực Xà đứng phắt dậy, rồi lại nói tiếp. "Hắn tách nước ra, làm sao có thể tách được?"
"Hắn không dùng chân nguyên Tiên Thiên, cũng không thấy cái gì khác. Nước cứ thế tự động tách ra." Tên hà yêu liền trả lời.
Đại yêu Dực Xà kinh ngạc nói: "Khó trách tại sao tên Kỷ Ninh này lại dám...khiêu khích như vậy. Thì ra là Thần Ma luyện thể bước vào cấp độ Tiên Thiên là có thể điều khiển nước rồi. Cũng không biết pháp môn hắn tu luyện là loại gì, lúc trước ta đến Tây Phủ thành thì mới thấy hắn là Hậu Thiên. Hiện tại dù đã bước vào Tiên Thiên thì cũng chỉ là giai đoạn đầu!"
"Vậy mà cũng dám chui xuống đáy hồ!" Hai con mắt hẹp dài của đại yêu Dực Xà lóe ra nét độc ác. "Ngươi đúng là địa ngục không lối lại muốn vào. Vậy thì ta sẽ thuận ý ngươi, tiễn ngươi đi mười tám tầng địa ngục."
Lúc này đại yêu Dực Xà chạy ra khỏi sào huyệt của mình.
Nếu như là ở trên mặt hồ thì đại yêu Dực Xà còn lo sợ có mai phục. Thế nhưng ở dưới đáy hồ thì chính là địa bàn của hắn, nhân tộc xuống dưới này thì thực lực phát huy chưa được tới một thành, dù là Kỷ Nhất Xuyên thì cũng lắm cũng chỉ làm hắn bị thương mà thôi.
"Tên Kỷ Ninh ngu xuẩn tự đại này. Cũng đúng, một tên nhãi mới mười một tuổi mà thực lực đã mạnh tới vậy thì sẽ tự cho mình là thiên tài tuyệt thế, dù ai cũng sẽ không để vào mắt rồi. Ngươi giết Xích Mang con ta, ta lần này nhất định phải giết ngươi." Đại yêu Dực Xà chạy thẳng ra ngoài sào huyệt, cả người liền trở về bản thể Dực Xà cực lớn nhanh chóng bơi đi.
"Thật đúng vậy!"
Đại yêu Dực Xà ngừng lại nhìn về phía xa. Chỉ thấy ở phía xa xa gần đáy hồ có một lối đi hình trụ đang kéo dài không ngừng ra, một thiếu niên đang chậm rãi bước đi.
"Đúng là nó đã đến đáy hồ rồi." Con ngươi đỏ thẫm của Dực Xà dựng thẳng lên tràn đầy độc ác. "Thực là muốn chết đây."
Ào ào...
Nó nhanh chóng bơi tới.
...
Kỷ Ninh cầm trong tay Bắc Minh kiếm, đi trên nước ở dưới hồ Dực Xà. Chỗ nào hắn đi qua là nước tự động tách ra tạo thành một lối đi.
"Hả?" Kỷ Ninh liếc nhìn phía xa xa thấy một bóng đen đang bơi hướng về chỗ này.
"Đại yêu Dực Xà!" Kỷ Ninh lập tức nhìn thấy rox bóng đen cực lớn đang tới gần. Chỉ thấy cái đầu dữ tợn của Dực Xà đang ngày một tiến gần, hai con mắt đầy tức giận đang nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh.
"Kỷ Ninh!" Đại yêu Dực Xà trực tiếp gào lên, thanh âm lại truyên tới. "Ngươi giết con ta. Hôm nay, ta sẽ bắt ngươi phải đền mạng!"
Kỷ Ninh quát: "Lão yêu, ngươi giết hàng ngàn vạn người, lại còn hại chết cả Xuân Thảo. Hôm nay ta nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi!"
Ngọn nguồn của tất cả! (Mời các bạn đọc truyện tại bạch ngọc sách và thảo luận, sự quan tâm của các bạn là động lực lớn nhất của nhóm dịch.)
Cái chết của bao nhiêu con người trong đó có Xuân Thảo, tất cả đều bắt đầu từ ân oán của mình cùng Dực Xà.
"Ha ha ha, ngươi giết ta? Tên nhãi nhà ngươi quả thật không biết tự lượng sức mình. Như thế mà dám xuống đáy hồ...Tên nông cạn nhà ngươi, muốn trở lại mặt hồ thì đợi đến kiếp sau đi." Lão yêu Dực Xà có chút tự tin. "Phụ thân ngươi làm tổn thương ta mấy lần, ta cũng cho hắn biết thế nào là sự thống khổ khi con mình chết đi!"
Vừa nói xong, lão yêu Dực Xà quật mạnh, bơi thẳng về hướng Kỷ Ninh.
"Ào ào..." Cả người nó uốn lại, một cái đuôi to lắn quét thẳng về hướng lối đi nơi Kỷ Ninh đang đứng. Tốc độ,uy lực của đuôi rắn này...mạnh hơn không biết bao nhiêu lần khi so với Không Thanh Xà Yêu.
"Không hổ là đại yêu đại cấp độ Tiên Thiên viên mãn." Kỷ Ninh cũng kinh ngạc. Nếu chỉ tính về tốc độ của đại yêu Dực Xà lúc Tiên Thiên sinh linh hậu kỳ thì cũng chỉ kém chút ít Không Thanh Xà Yêu nhưng lực lượng thì hoàn toàn hơn hẳn. Thế nhưng hiện tại dù tính riêng về khoản tốc độ thì nó cũng đã hơn hẳn Không Thanh Xà Yêu rồi.
Về phần ưu thế lực lượng vốn cố thì còn đạt tới tình trạng kinh người hơn trước rất nhiều.
"Lão yêu, nhận lấy cái chết đi!" Kỷ Ninh lại thi triển ra Phong Dực độn pháp, cả người hóa thành một làn khói mờ ảo, còn nhanh hơn cả cái đuôi của Dực Xà quật tới, cả người phi thẳng lên phía thân rắn.
"Gào..." Đại yêu Dực Xà quay đầu lại, cái miệng lớn đầy tanh tưởi mở rộng ra cắn thẳng về phía Kỷ Ninh.
Hai tay Kỷ Ninh cầm Bắc Minh kiếm nhảy thẳng về phía đầu đại yêu Dực Xà.
Ảo giác cực mạnh