MANG THAI CON CỦA CHỒNG CŨ


Đã tới nơi, Mặc Tần Minh bước xuống trước, anh đi tới cửa xe bên cô, mở cửa ra.
Dương Linh nhìn anh ngại ngùng, thấy Mặc Tần Minh chìa tay ra ngỏ ý muốn cô nắm tay anh, cô rụt rè nhận lấy.
Nhìn vào nhà hàng rất là nhiều người, Dương Linh trước giờ rất sợ nơi đông người, lại là một bữa tiệc sang trọng nữa, cô càng lo hơn.

Dương Linh sợ rằng lỡ may có việc gì sẽ ảnh hưởng tới công ty và Mặc Tần Minh.

Cô nắm chặt tay anh, Mặc Tần Minh nhận thấy được sự lo lắng của Dương Linh, anh lấy tay cô quàng vào khủynh tay mình.
"Đừng lo, hôm nay em đẹp lắm, cứ đi theo tôi"
Sau đó Mặc Tần Minh vỗ nhẹ vào bàn tay của cô như trấn an.

Anh mỉm cười trìu mến rồi dắt cô vào tiệc.
"Nhanh thôi mọi người đang chờ"
Hai người bước vào, mọi ánh mắt đều dán chặt.

Đúng là một cặp xứng đôi.
Thân hình của Dương Linh rất đẹp, Mặc Tần Minh cũng thế.

Một đôi nam thanh nữ tú khoác tay nhau.

Những cô gái đều nhìn Dương Linh với ánh mắt ghen tị.
Được một người đàn ông như Mặc Tần Minh yêu thương ai chẳng mà thích chứ.

Dương Linh lại càng nắm chặt tay anh hơn.

Mặc Tần Minh rất nhanh lấy một lý rượi vang đưa cho cô.

Nhớ hồi chuyến đi tuần trăng mật, có vẻ Dương Linh rất thích uống rượi vang.

Cô mỉm cười rồi nhận lấy từ anh.

Sau đó anh dẫn cô tới một người đàn ông, ở đó cũng có Mặc Thiên, cha của anh và Khả Ngân.
Trông mọi người nói chuyện rất vui.

Dương Linh thấy Mặc Thiên và người đàn ông đó liền cúi đầu chào.

Ông ấy cũng vui vẻ chào lại.
Đó là chủ tịch của công ty đối tác, Trương Khải, có vẻ ông ấy có vẻ bất ngờ, hình như chưa gặp cô bao giờ.
"Là con dâu của tôi đấy"
Mặc Thiên giới thiệu cô cho mọi người, Trương Khải nghe ông nói vậy liền gật đầu hiểu ý.
"Con dâu của ông đẹp thật đấy" Truơng Khải cảm thán.
Bỗng nhiên xuất hiện một cô gái, cô bước tới mỉm cười với tất cả mọi người.

Đó là Tiểu Linh, con giá của Trương Khải.

Cô ta Đưa ly rượi vang chúc từng người.

Tới lượt Dương Linh cô ta bỗng dừng lại, thấy cô khoác chặt tay Mặc Tần Minh liền tỏ vẻ không vừa ý.
"Cô đây là vợ của giám đốc Mặc Gia trong lời đồn sao"
Dương Linh nhẹ nhàng nâng ly với Tiểu Linh.
"Đúng, đây là vợ tôi, hôm nay tôi dẫn cô ấy ra mắt mọi người"
Tiểu Linh liếc nhìn cô rồi uống một ngụm rượi vang, nhếch miệng cười nhẹ.
"Cũng không tệ đấy"
"Cảm ơn tiểu thị đã quá khen"Mặc Tần Minh đáp.
"Không dấu gì cô, hồi xưa anh ấy và tôi súyt nữa thành một cặp rồi đấy"
Dương Linh nghe nói tới đây liền cảm thấy không vui, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, cô nở một nụ cười ngượng ngạo, rõ ràng là đang muốn làm Dương Linh khó chịu đây mà.
"Tôi đã có vợ rồi, xin tiểu thư đừng nói những chuyện không vui" Mặc Tần Minh lên tiếng như đang đứng về phía cô.

Tiểu Linh liếc cô một lần nữa, lạnh lùng bước đi, đi tới gần một cô nhân viên, nói nhỏ điều gì đó.
Đang lúc anh giới thiệu Dương Linh với mọi người, một người nhân viên đi qua cố ý va chạm vào Dương Linh làm cho chiếc váy bị dính đầy rượi vang, ả nhân viên còn cô ý ngã xuống tiện bấu víu chiếc váy của Dương Linh làm một phần bên vai bị rách.
Mọi người trong bữa tiệc đều há hốc miệng nhìn Dương Linh.

Trên người cô dính đầy màu đỏ của rượi vang, quần áo sộc sệch để lộ phần vai vương đầy sẹo.

Dương Linh sợ hãi nắm chặt người Mặc Tần Minh như đang tìm điềm tựa.


Người cô run cầm cập vì sợ hãi.

Lần đầu tiên cô bị sỉ nhục như vậy.
"Cô đang làm gì vậy hả"
Mặc Tần Minh la lớn, cô nhân viên sợ hãi trước ánh mắt của anh, miệng không ngừng lắp bắp.
"Tôi, tôi xin lỗi"
Rất nhanh Mặc Tần Minh lấy chiếc áo vest khoác lên cho cô.

Thấy bộ dạng sợ hãi của Dương Linh anh đau lòng không thôi.

Anh nói nhỏ
"Em đứng lên được không, nhanh! tôi đưa em ra khỏi đây"
Dương Linh đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn anh, cô gật đầu như vẫn ổn.

Mặc Tần Minh dìu cô đứng dậy rồi đưa ra ngoài.
"Nhanh thôi, sắp hết rồi" Anh an ủi.
Hai người đi rồi, trong bữa tiệc cũng không ngừng bàn tán về những vết sẹo trên lưng của Dương Linh.

Ở một góc tường nào đó, có một người đang nở một nụ cười thâm độc.
Mở cửa xe cho cô bước vào.

Mặc Tần Minh ngồi vào vị trí ghế lái, thấy cô cúi mặt không một cảm xí, trên váy vẫn còn thấm đỏ rượi vang.

Anh lấy trong hộp ra một chiếc khắn lớn chùm lên người cô.
"Tôi bật máy sưởi rồi, lát nữa sẽ ấm lên thôi, để tôi đưa em về nhà"
Mặc Tần Minh khởi động xe để rời khỏi đó thật nhanh.

Trên đường anh không ngừng suy nghĩ, tại sao cô lại bị đối xử như vậy.


Thấy cô gái tội nghiệp đang ngồi cạnh mình đang im lặng anh bỗng nhớ tới lời hứa lúc anh yêu cầu hai người kết hôn.
Lời hứa đó anh đã thực hiện xong rồi, vì quá bận việc mà anh quên nói với cô.
"Tôi đưa em đến chỗ này, chắc em sẽ thấy thoải mái hơn"
Dương Linh vẫn ngồi im ở đó, có vẻ không để ý lời anh nói lắm.

Mặc Tần Minh cũng không muốn làm phiền cô thêm nữa.

Anh lái xe tới một cửa hàng quần áo nhỏ, mua cho cô hai bộ đồ.
Dương Linh tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trông cô có vẻ bình tĩnh hơn rồi.

Mặc Tần Minh tập trung lái xe cũng không quên để ý đến tình trạng của cô.

Lúc này Dương Linh thấy trên đường có gì chút lạ hơn thường ngày, cô mới lên tiếng hỏi.
"Giám đốc đưa tôi đi đâu vậy"
Thật may cô đã nói chuyện với anh, suốt đoạn đường mà cô cứ im lặng như vậy, anh cũng không biết làm sao.
"Chút nữa em sẽ biết"
Đi khoảng 15 phút tiếp theo, Dương Linh mới nhận thấy con đường dần quen thuộc, đang tựa đầu vào cửa sổ, cô lại bừng tỉnh lại.

Chỗ này vừa lạ vừa quen, Như đã đi rất lâu rồi nhưng lại có chút thay đổi.

Một ý nghĩ bừng sáng trong đầu của cô.
Đây không lẽ là đường về nhà cô sao.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi