MÃNH THÚ

Thiệu Huy hạ khóe mắt, đôi lông mi rũ xuống, im lặng không nói lời nào. 

Linh Quân cười nhạt, hắn biết mà, ngay chính cả Thiệu Huy cũng không coi hắn là con người. Phải rồi, hắn đâu phải con người đâu, chỉ là một con chó của KJ mà thôi. Từ năm sáu tuổi đã bị Ha Quáng Xuất buộc gia nhập KJ, Linh Quân chỉ vì gia đình, chỉ vì người bà già yếu nên mới cắn răng đến mức này. Nhưng suy cho cùng, những gì hắn trải qua, cũng đã quá quen thuộc rồi. Thương trường, kẻ sống sót cuối cùng chính là kẻ tàn bạo nhất.

"Hừm, tôi hiểu mà. Chẳng có một ai, xem tôi là con người."

"Em nhầm rồi...."

 Thiệu Huy dùng mảnh khăn trắng lau đi những vệt máu đỏ thẫm, Linh Quân hơi nghiến chặt răng, gương mặt chau lại khó chịu.

 "Tôi không sợ hãi em, chẳng có lý do nào để tôi sợ hãi em cả."

Linh Quân ngạc nhiên quay lại, liền bị Thiệu Huy hắng giọng bảo ngồi im. Thiệu Huy lau sạch vết máu, dùng thuốc sát trùng bôi nhẹ lên, động tác rất nhẹ nhàng chậm rãi.

 "Tôi làm việc cho KJ, tổ chức khét tiếng nhất Đại Lục, tôi gϊếŧ biết bao nhiêu mạng người, phá hoại biết bao nhiêu gia đình. Cũng chính vì tôi, họ gọi tôi là MÃNH THÚ, họ ghét bỏ tôi, sợ hãi tôi, miệt thị tôi, nhưng sao thầy lại...."

Linh Quân khựng lại, bờ vai khẽ run lên. Tấm lưng lạnh buốt được bao trùm bởi một hơi ấm mạnh mẽ, làn da rám nắng được phả vào hơi nóng đầy nam tính. Linh Quân hơi ngạc nhiên quay lại, Thiệu Huy tựa đầu mình vào lưng hắn, đôi môi chạm nhẹ vào vết thương, lướt nhẹ trên từng vết máu còn lưu lại, nhẹ nhàng hút sạch lấy chúng. 

Nếu như là người khác, chắc chắn Linh Quân sẽ cho người đó chầu diêm vương.

Gì vậy? Loại cảm giác này, chưa bao giờ Linh Quân nếm trải. Thiệu Huy đối với hắn đặc biệt nhẹ nhàng, từng cử chỉ, hành động và cả lời nói, thật làm Linh Quân thấy có chút không quen. 

Thiệu Huy phun đi ngụm máu, bàn tay vuốt lại mái tóc rũ trước trán, hàng chân mày rậm khẽ nhếch lên.

"Em xem, tôi đối xử với em như một con người. Em nhớ cho kĩ, em là một con người, chỉ là một học sinh mười tám tuổi đơn thuần, và là học sinh của tôi."

Linh Quân mở to đôi mắt, ngẩn ra vài giây nhìn người trước mặt. Cái vẻ phong trần đầy uy mãnh đó của Thiệu Huy, hắn rất khâm phục. Hai tay chống xuống drap giường trắng mềm mại, Linh Quân hơi nghiêng đầu, môi hiện lên một ý cười, là điệu bộ thách thức người khác.

"Người thầy mà tôi biết, hôm nay lại khác so với thường ngày nhỉ?"

"Khác sao? Tôi vẫn bình thường mà." Thiệu Huy ngây ra một lúc, dùng tay gãi gãi đầu.

"Khác như thế nào... Thầy muốn biết không?"

Hắn tiến lại gần Thiệu Huy, khẽ cười. Gương mặt thoáng một ý trêu đùa, Linh Quân như một con sói hoang đang vờn con mồi của mình. Từng lời nói và cả hơi thở, đều mang một vẻ quyến rũ lạ thường, khác biệt so với mọi khi.

"Vậy thì.... em nói tôi biết xem."

Thiệu Huy bật cười, hai ngón tay đặt trên cằm của hắn, ánh mắt sâu hun hút nhìn trực diện vào Linh Quân. Hắn vuốt ngược tóc ra sau gáy, cúi xuống nhìn Thiệu Huy đầy ẩn khuất. Dù gì cũng là đàn ông, Linh Quân mang một vẻ đẹp nam tính nhưng mê mị, nhẹ nhàng nhưng thô bạo, hắn chính là như vậy.

"Vẻ đẹp của thầy.... là một vẻ đẹp đểu cáng. Là như thế nào nhỉ? A! Thư sinh bên ngoài hư hỏng bên trong."

Thiệu Huy khẽ cười, túm lấy cổ Linh Quân mà ghì chặt, áp mặt vào bờ vai săn chắc của hắn, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nặng nhọc phả nhẹ vào tai hắn. Hương thơm trên tóc Thiệu Huy, ma mị đến lạ, "Linh Quân... tốt hơn hết, em đừng động đến giới hạn của tôi."

Linh Quân rất thích mặt này của Thiệu Huy.

Hư hỏng, nhưng chẳng bao giờ để lộ ra cả.

Cũng là chính mặt này của Thiệu Huy, khiến Linh Quân một lần nữa phải xem lại khẩu vị của mình.

"Được, không chọc không chọc nữa."

Linh Quân đứng dậy, cầm lấy mảnh băng vết thương băng bó lại vết thương, động tác thuần thục đến mức chuẩn xác. Công việc này hắn đã quá quen thuộc rồi, hôm nay chỉ vì Thiệu Huy nằng nặc muốn làm nên hắn mới để Thiệu Huy làm.

"Mà này, nhà thầy còn dư cái áo nào không? Áo của tôi dính đầy máu rồi, không thể mặc lại nữa."

"Trong tủ đấy, em tìm xem có cái nào vừa không? Size của tôi và em cách biệt hơi lớn đấy." Thiệu Huy hất mặt về phía chiếc tủ to lớn bằng gỗ lim, cái vẻ mặt xấc xấc lên làm người khác buồn đập cho một phát.

Thiệu Huy nhìn chiếc áo đẫm máu dưới sàn, lại nhìn lại chiếc áo đang mặc, cách biệt không ít đâu.

Linh Quân lục lọi trong tủ hơn năm phút vẫn không tìm thấy chiếc áo phù hợp. Tủ quần áo Thiệu Huy đầy ắp đồ, nhưng kích cỡ của Linh Quân thì tìm mãi vẫn không thấy, cái nào cái nấy đều lớn gần gấp đôi size của hắn. Linh Quân cắn răng kìm nén cơn hỏa lôi đang dâng lên, còn Thiệu Huy vẫn thản nhiên nằm trên chiếc giường rộng lớn, chống một tay xuống nệm, thích thú nhìn hắn.

"Má!" Linh Quân bực bội phun ra một chữ.

"Thầy tìm giúp tôi đi, tủ quần áo của thầy không có size của tôi."

"Chậc, lại có ai mượn đồ của người khác mà dùng giọng điệu giống như em không? Thật làm người khác mất thiện cảm mà." Thiệu Huy thở dài, đứng dậy đi đến tủ quần áo. Thiệu Huy lần mò một lúc, cuối cùng lại lôi ra được một chiếc áo sơ mi nhỏ vừa đúng với kích cỡ của Linh Quân. 

Hắn nhận lấy cái áo, liền ngạc nhiên nhìn kiểu dáng của nó, "Cái này... sao giống áo của phụ nữ vậy?"

"Em nói lung tung cái gì vậy? Mặc vào đi, cảm lạnh bây giờ. Chỉ là áo sơ mi, nam hay nữ mặc cũng chẳng quan trọng đâu." Thiệu Huy hạ giọng, gương mặt thoáng chút khó chịu, nhưng lập tức quay đi không để Linh Quân nhìn thấy. 

Thiệu Huy thu xếp dụng cụ bỏ ngăn nắp vào hộp y tế, lẳng lặng bước ra ngoài.

"Mà khoan đã..."

"Hử? Lại không khỏe chỗ nào sao?"

Thiệu Huy khựng lại, quay đầu nhìn Linh Quân ngạc nhiên hỏi, mái tóc nghiêng sang một bên, để lộ vầng trán thanh tú đầy khí chất.

"Bây giờ cũng đã sơ cứu xong rồi, tôi về được chứ?"

Linh Quân đứng dậy, tay cài nốt nút áo cuối cùng, vẻ mặt ương ngạnh nhìn về Thiệu Huy.

"Không được."

"Tại sao lại không được?" Linh Quân có chút bất đồng, giọng nói trở nên hơi khó chịu. Từ trước đến nay không một ai có thể bắt hắn làm những thứ hắn không muốn, Thiệu Huy vậy là ép người quá đáng rồi.

"Tôi nói không được là không được. Một là ngoan ngoãn nghe lời, hai là.... Đừng trách tôi nặng tay với em." Thiệu Huy tiến lại gần, bờ môi kề sát mang tai Linh Quân phả vào một hơi ấm. Tông giọng tựa vũ bão, uy quyền tràn trề, khí thái tỏa ra đều lạnh buốt. 

Linh Quân đứng trơ ra nhìn, điệu bộ của Thiệu Huy rất khác so với mọi khi, cứ như trở thành con người khác rồi. Ánh mắt Thiệu Huy lạnh lẽo nhìn vào hắn, ánh mắt hung tàn mang theo khí thái bức người.

"Thầy... Là đang muốn gây hấn với tôi?" Linh Quân xắn tay áo sơ mi trắng, khó chịu chau mày.

 Vầng thái dương căng ra đôi chút, nheo đuôi mắt quan sát người trước mặt. Linh Quân là một người lãnh đạm nhưng cũng rất cứng đầu, mệnh lệnh đưa ra chỉ có thể là Ha Quáng Xuất, hắn mới phục tùng.

"Ha...." Thiệu Huy thở hắt một tiếng, không khí bao trùm lại trở nên nặng nề .

"Tôi không hề muốn gây hấn với một người đang trọng thương như em. Em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ra ngoài phòng khác ngủ. Còn về phần của bà em, một lát tôi sẽ gọi điện thông báo với bà ấy, em không cần bận tâm đâu, cứ tập trung dưỡng thương đã."

Hắn cảm thấy bản thân bị xem thường.

Cây súng trong túi được moi ra, chĩa thẳng vào sau gáy Thiệu Huy. 

Hắn không muốn, nhưng có vẻ Thiệu Huy đã đi quá giới hạn của mình rồi.

Thiệu Huy khựng lại, cánh vai thả lỏng xuống. Gương mặt thản nhiên quay lại, đối diện với nòng súng còn vương mùi thuốc, nhẹ nhàng tiến lại gần. Mỗi bước đi đều chậm rãi, mang theo một sự bình tĩnh đến gai góc, khiến cho người đối diện có phần chùng xuống.

"Thật sự muốn như vậy sao? Thầy muốn tôi làm đến mức này sao?"

Linh Quân cười nhạt, nòng súng chạm nhẹ vào trán Thiệu Huy, ánh mắt vô hồn.

 "Đừng tưởng nếu chỉ mới bao nhiêu đây chúng ta có thể thân thiết với nhau. Đối với tôi, thầy không có tư cách xen vào cũng như quản lí hành vi của tôi."

Bờ môi dày khẽ run, cơn giận trong người dần bùng phát. Con MÃNH THÚ này một khi đã phát tiết, thì có chúa mới có thể ngăn cản được.

Thiệu Huy vẫn thản nhiên nhìn hắn, cái vẻ mặt khiến người khác nhìn vào đều muốn nổi điên mà thụi một phát vào mặt. Hai bàn tay đút trong túi quần, sợi dây giữa ngực Thiệu Huy khẽ va chạm, những âm thanh kim loại vang lên buốt răng.

"Nếu muốn... cứ gϊếŧ đi. Em thích gϊếŧ người mà... vậy gϊếŧ đi. Gϊếŧ tôi khiến em thoải mái thì tôi chấp nhận."

Thiệu Huy nở một nụ cười. 

Tại sao vẫn có thể bình thản đến vậy? Cả Đại Lục ai cũng phải khiếp sợ trước Linh Quân, duy chỉ có Thiệu Huy dám đối xử với hắn như vậy. Cái vẻ mặt bất cần đời đó, thật khiến người khác cảm thấy khó chịu. Ánh mắt sắc lạnh làm chủ trong mọi tình huống, và đối với Linh Quân cũng không ngoại lệ. Cánh tay hắn khẽ run, tay cầm súng dần thả lỏng ra, đồng tử có hơi dao động.

Hắn thích gϊếŧ người....

Không phải, gϊếŧ người, chẳng có gì hay ho cả. Cướp đi một mạng người, lòng hắn thanh thản nổi sao? Đêm nào cũng gặp ác mộng, trong suốt mười hai năm qua, có giây phút nào hắn thật sự được sống?

Nhưng cuộc đời hắn vốn dĩ trớ trêu, hắn cũng đã tập làm quen với việc tay mình lúc nào cũng dính máu.

"Được rồi... đưa cho tôi."

Thiệu Huy chìa đôi bàn tay trước mặt hắn, Linh Quân chậm rãi đặt súng xuống. Thô ráp và ấm áp, tất cả từ ngữ hắn diễn tả về đôi bàn tay đó chỉ có thể như vậy. 

Linh Quân ngước nhìn người trước mặt, yết hầu chếch lên một chút, cảm giác cổ họng đau rát không ngừng. Đầu gối mất trọng lực va đập xuống nền nhà, cánh tay run rẩy ôm lấy gương mặt, hắn lặng đi một lúc.

Linh Quân thừa biết, việc bản thân làm là vô cùng sai trái, tự biến mình thành một con ác quỷ gϊếŧ người không gớm tay.

 Cho đến tận bây giờ, dường như đã quá quen thuộc với những cơn ác mộng tàn bạo hành hạ mỗi đêm. Con người làm bất cứ điều gì cũng cần có lý do, vị thủ lĩnh này cũng không ngoại lệ.

 Năm Linh Quân lên sáu tuổi, bà của hắn liền mắc một chứng bệnh lạ, lúc ấy cả Trung Quốc chỉ có khoảng 10% người mắc phải. Gia đình của hắn vốn không hạnh phúc, hắn không hề muốn đề cập đến. Cả cha lẫn mẹ đều không ở cùng hắn, cũng chính bởi vì vậy Linh Quân phải vay mượn khắp nơi, nhờ vả tất cả người thân họ hàng gần xa, đều cũng chỉ nhận một cái lắc đầu lạnh lùng của họ.

Hắn biết, thế gian này ích kỷ đến thế đấy.

Nhưng chính Ha Quáng Xuất, năm đó đã ra tay giúp đỡ hắn, cho Linh Quân vay mượn một khoản tiền lớn mà không cần trả lãi. Bản thân Linh Quân hiểu, cái gì cũng có cái giá của nó. Gia nhập tổ chức cho vay nặng lãi, đồng thời là tổ chức xã hội đen ngầm bậc nhất Đại Lục, chính là cái giá phải trả để đổi lấy những tháng ngày ngắn ngủi bên cạnh bà mình.

Những ngày tháng đó, thật không dễ dàng.

Linh Quân, từ một thiếu niên ngây ngô không nhiễm chút bụi trần, đã trở thành một kẻ đứng đầu tàn bạo. Cả Đại Lục nếu không biết đến Ha Quáng Xuất cũng có thể coi như là người điên, nhưng nếu không biết đến Linh Quân thì nên kiểm tra lại dây thần kinh một chút.

Linh Quân vẫn ôm lấy mặt, tuyệt nhiên vẫn không để lộ bất kì biểu cảm nào. Thiệu Huy nhìn con người nhỏ bé trước mặt, quỳ xuống, dang đôi tay rắn rỏi bao bọc người kia vào lòng.

"Em cũng là con người, có quyền lựa chọn của riêng mình. Đau buồn, khóc đi. Tức giận, mắng chửi đi, hay gϊếŧ người cũng được, tôi đều sẽ nghe theo em."

Từ chính khoảnh khắc đó, Linh Quân đã lựa chọn tin tưởng Thiệu Huy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi