MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Hàn Vân đạo trưởng cũng hơi tức giận, lão ta tới đây mà lại nghe tên nhóc này nói năng bậy bạ, còn khoác lác nói mình có vai vế là Long trên Mao Sơn, rõ ràng đây là chuyện không thể.

Tuy nhiên, nếu Cát Vũ đã biết về cách sắp xếp vai vế của Mao Sơn thì chắc chắn là người trong môn đạo, điều này chắc chắn không sai vì người bình thường không thể biết những điều này.

“Tin hay không thì tùy, biệt hiệu của ta chính là Long Viêm.” Cát Vũ đành chịu.

Cát Vũ không hề nói dối, là do đối phương không chịu tin mà thôi, không thể trách hắn có vai vế cao như thế, ai bảo lão già kia có vai vế cao chứ.

Lần này sắc mặt của Hàn Vân đạo trưởng cũng tối sầm lại, lão ta quát lớn: “Nít ranh miệng còn hôi sữa, nói năng bậy bạ! Thôi bỏ đi, bần đạo cũng lười hỏi ngươi là ai, Đàm gia là bạn của Hàn Vân ta, ngươi đã đắc tội với ông ấy, nên hôm nay bần đạo sẽ giúp Đàm gia dạy dỗ ngươi một trận.”

Nói rồi, Hàn Vân đạo trưởng phất tay giống như làm trò ảo thuật mà rút một thanh kiếm gỗ đào từ trong người ra.

Toàn thân kiếm gỗ đào đen sẫm, vừa lấy ra liền có một tia điện quang loé lên, Cát Vũ nheo mắt lại, hơi kinh ngạc.

“Ồ, chính là kiếm gỗ đào lôi kích, là vật chí dương chí cu0ng, là pháp khí chuyên khắc chế quỷ vật, xem ra lai lịch của lão già này cũng không hề nhỏ.”

Cát Vũ thầm nghĩ trong lòng, không khỏi liếc nhìn Hàn Vân đạo trưởng này.

Nhìn cây kiếm gỗ đào trong tay Hàn Vân đạo trưởng, dựa vào sức mạnh linh lực truyền vào, có chín điểm sáng trắng dày đặc bao phủ trên kiếm gỗ đào, chớp tắt bất định.

Đương nhiên, người thường không thể nhìn thấy những đốm sáng trắng này, nhưng Cát Vũ thì có thể.

Nói cách khác, Hàn Vân đạo trưởng trước mắt chính là pháp sư cửu tiền, vẫn chưa đạt đến cấp bậc đạo trưởng.

Pháp khí của pháp sư sẽ có những đốm sáng màu trắng trên đó, nếu bằng với tu vi của Cát Vũ, với cấp bậc đạo trưởng thì những đốm sáng trên pháp khí phải có màu vàng.

Đối phương chỉ là pháp sư cửu tiền, còn Cát Vũ lại sắp lên cấp bậc lục tiền, ai cao ai thấp, đương nhiên đã thấy rõ.

Nhìn thấy Hàn Vân đạo trưởng sắp ra tay, Cát Vũ vung bàn tay to lên nói: “Chờ đã…”

“Sao hả, sợ rồi à? Nếu sợ thì quỳ trên mặt đất làm chó cho ta!” Đàm gia cười khẩy nói.

“Cát Vũ ta mà sợ sao?” Cát Vũ mỉm cười nhìn lướt qua đám người Lý Hoa Khang và Phạm Hạ nói: “Nếu Hàn Vân đạo trưởng muốn so chiêu với ta cũng được, nhưng trước hết phải để đám người này đi, tránh làm bị thương người vô tội.”

Sắc mặt Đàm gia trầm xuống, liếc nhìn đám người Lý Hoa Khang mà trong lòng hơi do dự. Vừa rồi ông ta làm vậy là để hù doạ đám nhóc con này thôi, nếu thật sự muốn chặt đứt tay chân của đám người này, hoặc lợi dụng mấy cô gái này thì Đàm gia cũng không dám.

Nói gì thì nói, điều kiện gia đình của những sinh viên này cũng rất tốt, dù tệ đến đâu thì trong nhà vẫn có tài sản mấy trăm vạn, thậm chí có người lên tới hàng trăm triệu tệ. Nếu ông ta đắc tội với một người thì không sao, nhưng nếu ông ta xử lý hết đám người này thì chắc chắn cha mẹ của chúng sẽ “cá chết rách lưới”, Đàm gia cũng không thể chịu nổi.

Hơn nữa ở đây còn có một đứa con trai của cục trưởng Phạm, răn đe một ít là được rồi.

Mục đích chính của ông ta là làm cho Cát Vũ mất mặt.

“Để những người này đi.” Không đợi Đàm gia mở miệng, Hàn Vân ở bên cạnh đã lên tiếng.

Nếu Hàn Vân đã lên tiếng thì Đàm gia cũng coi như tìm được đường lui, bèn phất tay nói: “Các ngươi đi hết đi, nhớ kỹ sẽ không có lần sau đâu, nếu không các ngươi đã biết được hậu quả rồi đấy.”

Khi đám người Lý Hoa Khoang nghe tin Đàm gia để họ đi, thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ở trong này đã bị doạ cho sắp chết rồi nên họ vội đứng dậy chạy trối chết.

Nhưng khi những người này bước tới cửa, họ không quên quay lại nhìn Cát Vũ.

Cát Vũ đã hi sinh tính mạng vì chính nghĩa, hi sinh bản thân để cứu mọi người. Bản thân hắn ở lại để chịu ngọn lửa giận dữ của Đàm gia mà cứu mọi người, khiến trong lòng họ vẫn có chút cảm kích Cát Vũ.

Người này là Tô Mạn Thanh, cô không đành lòng để Cát Vũ ở đây một mình.

Khi Tô Mạn Thanh đi đến bên cạnh Cát Vũ, đôi mắt của Đàm gia không khỏi sáng lên.

Vừa rồi chỉ chú ý tới Cát Vũ nên vẫn chưa có thời gian nhìn kỹ cô gái bên cạnh, sau khi nhìn kỹ hơn, Đàm gia không khỏi hít một hơi lạnh, cô gái này quá xinh đẹp.

Thanh thuần dịu dàng, ngũ quan m3m mại, dáng người xuất chúng, nguc mông đầy đủ, thật sự muốn gì có nấy.

Đây chắc chắn là một người đẹp cực phẩm.

Cát Vũ nhìn về phía Tô Mạn Thanh, cười nói: “Mạn Thanh, đừng lo lắng cho ta, ta sẽ không sao đâu. Nếu cô ở lại đây sẽ khiến ta phân tâm hơn đấy, ngoan, mau về đi, ta sẽ nhanh chóng về nhà tìm cô thôi.”

“Vũ ca…” Tô Mạn Thanh không đành lòng lắc lắc cánh tay Cát Vũ.

“Ngoan, ta sẽ không sao đâu.” Cát Vũ thu lại nụ cười, lấy từ trong người ra một lá bùa màu vàng đưa cho Tô Mạn Thanh rồi nói: “Ra đến bên ngoài rồi hãy tìm một nơi đốt lá bùa này đi, nhất định phải nhớ kỹ.”

“Mạn Thanh, mau đi thôi...” Mấy cô gái đứng ở cửa, cũng chính là bạn học của Tô Mạn Thanh, nhìn cô bằng ánh mắt không nỡ. Họ cảm thấy Tô Mạn Thanh ở lại đây cũng vô dụng nên đã thúc giục cô mau chóng rời đi với họ.

Tô Mạn Thanh đành phải miễn cưỡng cắn môi cầm lấy lá bùa màu vàng từ tay Cát Vũ, mặc dù cô không biết Cát Vũ đưa cho mình lá bùa này để làm gì.

...

Dưới sự thúc giục của mấy bạn học nữ ở cửa, Tô Mạn Thanh xoay người rời khỏi đây từng bước một, cùng mọi người ra khỏi Ngọc Hoàng Cung.

Khi đám sinh viên bước ra khỏi Ngọc Hoàng Cung, thực sự cảm thấy như thể họ đã vượt qua quỷ môn quan, lúc này họ mới nhận ra rằng quần áo của họ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Chỉ có Tô Mạn Thanh là nặng trĩu trong lòng, cô lo lắng Cát Vũ sẽ không thể đi ra được.

Đứng cách cổng Ngọc Hoàng Cung không xa, mọi người dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.

“Lý Hoa Khang, ông nội ngươi, tất cả đều tại ngươi đã gây ra chuyện này, hại bọn ta suýt chút nữa là chết cả đám rồi.” Phạm Hạ oán giận nói.

“Ta… ta cũng không biết người đó là em vợ của Đàm gia, nếu biết, dù có đánh chết thì ta cũng không dám.” Lý Hoa Khang đuối lý, vẻ mặt cầu xin nói.

“Lần này cảm ơn bạn trai Cát Vũ của Mạn Thanh rồi, nếu không chúng ta sẽ không thể ra ngoài, cũng không biết hắn ở bên trong thế nào rồi…” Vương Bàn Đồng lo lắng nói.

Vừa nhắc tới Cát Vũ, trong lòng của vài người đã nặng trĩu, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Ngọc Hoàng Cung.

“Tên bảo vệ nhỏ nhoi kia đúng là đồ ngốc, không nên bướng bỉnh ra mặt như thế, không trách người khác được. Nói không chừng hắn đã bị Đàm gia nhấn chìm dưới biển để làm mồi cho cá ăn rồi. Mọi người đừng có đứng ngây ra như thế nữa, đi thôi.” Lữ Ngọc Long ôm cô gái m3m mại trong tay mà khinh thường mắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi