MẮT BỒ ĐỀ


Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
 
...........
Tiêu Khản nôn xong chực đồng loạt trút hết hơi sức, đầu gối mềm nhũn, ngồi bệch xuống đất.
Lâm Tầm Bạch cởi áo khoác đầm đìa máu, cuộn thành một đống ném về phía xa.

Khi xác nhận Tiêu Khản không bị thương, anh gấp gáp tới xem Yến Sơn Nguyệt trên xe, hên sao không xảy ra chuyện lớn.

Anh tháo dây an toàn, ôm cô ấy ra khỏi buồng lái và đến hàng ghế sau xe của mình, sau khi đặt cô ấy nằm phẳng lại giúp cô ấy lót gáy lên cao.
Xử lý xong người sẽ tới xử lý xe.

Anh vòng quanh xe Jeep một vòng mà vui buồn lẫn lộn, mừng vì xe còn chưa thành đống sắt triệt để, lo vì chắc chắn xe không còn chạy được trong một thời gian.

Nghĩ tới đây, anh quay đầu nhìn Tiêu Khản, không biết cô trải qua lần hãi hùng này rồi còn có thể thay đổi triệt để hay không, lại lần nữa...
Dè đâu Tiêu Khản đã đứng dậy khỏi mặt đất, đang dùng nước khoáng lấy trong cốp rửa sạch vết máu hai tay, hoàn toàn không có bộ dạng kinh hồn bạt vía khi nãy.
Nhưng nhìn kỹ vẫn thấy thật ra tay cô hãy còn khẽ run.
Rốt cuộc vẫn biết sợ đấy.
“Sao chỗ này lại có sói?” Cô hỏi.
Lâm Tầm Bạch lấy ra một gói khăn giấy đưa cho cô: “Vùng này là nội địa núi Kỳ Liên, bầy sói thi thoảng lui tới, không hiếm.

Sói Tây Bắc thích hoạt động về đêm còn được gọi là Sói Trăng Đêm.”
Tiêu Khản lau sạch mặt và tay, chỉ vào con sói chết ở đầu xe và nói với anh: “Sói do anh bắn chết.”
Lâm Tầm Bạch những tưởng cô muốn khen mình bèn không khỏi hất cằm lên: “Thế nào, kỹ thuật bắn súng không tệ phải không, chú họ dạy tôi...”
“Tôi nói nó bị anh giế.t chết.” Cô lặp lại nó một lần nữa.
Lúc này anh mới hiểu ý của cô.
“Tôi nổ súng thuộc về dạng khẩn cấp tránh nguy hiểm, giế.t chết nó vẫn không phạm pháp.” Giải thích xong, anh không dằn lòng nổi đã chửi bậy, “Ngày thường không thấy cô tuân thủ pháp luật được bao nhiêu, giờ lại nghiên cứu các quy định trong pháp luật.”
Tiêu Khản lườm anh và đi thẳng tới trước xe mà chẳng màng tới máu sói tanh nồng trên mui xe.

Cô không còn khiếp đảm như trước, cứ thế cầm một cái đuôi sói, lông sói màu nâu xám phát ra ánh sáng bạc độc đáo dưới ánh trăng, một vệt trắng ở phần đuôi càng sáng chói mắt.
Rất rõ ràng, nó đâm vào con mắt chỉ thấy tiền của cô.

“Da thật tốt, bóng loáng trơn mượt, vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng.”
Xem ra anh vẫn hiểu sai.
(P1)
“Bà chủ Tiêu, khẩn cấp tránh nguy hiểm không phạm pháp nhưng mua bán da sói thì có đấy.” Lâm Tầm Bạch vội vàng nhắc nhở.
“Không có không bán thì không có thương tổn, tôi hiểu nghĩa lý này.” Tiêu Khản nhìn lại anh, cuối cùng nói đến chỗ mấu chốt, “Mắc gì đột nhiên anh lại xuất hiện? Anh theo dõi tôi?”
Lâm Tầm Bạch móc xe Jeep vào sau xe mình, anh còn định nghĩ ra một đáp án vừa tinh tướng vừa kiêu ngạo, mỗi tội suy nghĩ hồi lâu mà cứ mãi chẳng nghĩ ra nên đành trả lời thành thật: “Tôi đi ba bốn tiếng đồng hồ, gọi dừng được một chiếc máy kéo vào thành phố mua hạt giống, mang tôi tới huyện thành.

Từ đầu tôi còn đi thẳng về Đôn Hoàng, về sau...”
Đại để cảm thấy mất mặt, anh nói được một nửa còn lại không nói nổi: “Ôi, con người cô kỳ quái quá, cô thiếu điều bị bầy sói cắn thành tám khúc, tôi cứu cô mà cô còn muốn truy vấn xem tôi có theo dõi cô không, làm gì thế? Chẳng lẽ cô muốn nói lần này việc tôi cứu cô cũng là chuyện dư thừa?”
Mặc dù sắc trời cực tối, song Tiêu Khản nhìn ra được lỗ tai anh đỏ lựng.
Nỗi hoài nghi và nghi kỵ trước kia đồ chừng quá mức mỏng manh vào lúc này, hễ là con người đều sẽ có cuộc sống và bí mật của mình, nói một ngàn nói mười ngàn lần đi chăng nữa âu Lâm Tầm Bạch vẫn nghiêm túc cứu được các cô.
Cô thừa nhận rằng lần này tuyệt không phải dư thừa.
“Cảm ơn.” Cô nói.
Lâm Tầm Bạch có vẻ không tin nổi vào tai mình.
“Cái gì?”
“Tôi nói cám ơn anh đã cứu chúng tôi.”
“Cái gì?”
“...!Có phải anh muốn ăn đòn lần nữa?”
“Đừng đừng...” Lâm Tầm Bạch vội vàng xua tay, “Chuyến này của chúng ta thật khó nhằn, người một nhà đừng quậy nữa, chóng lên xe, đưa bà chủ Yến đến bệnh viện kiểm tra xem.”
Tiêu Khản ném ra một cái bao tải to từ cốp xe, chép miệng, Lâm Tầm Bạch thở dài, nói hồi lâu đến thế mà không ngờ được cô ấy vẫn còn chưa quên con sói kia!
(P2)
------
Có hướng dẫn viên du lịch đương nhiên có phương hướng, xe ở trong núi không bao lâu đã lái ra tới quốc lộ.

Tiêu Khản hoàn toàn chẳng buồn ngủ, cứ thế dựa vào cửa sổ thất thần.

Lâm Tầm Bạch thấy trong lòng cô có thật nhiều chuyện, tám phần đang suy nghĩ về bức bích họa.
“Bà chủ Tiêu, các cô quay về tìm Chú Đậu mới lạc đường?” Khi anh phát hiện dấu vết của họ, anh đã hoàn toàn ở một nơi đồng không mông quạnh.
“Tìm được Chú Đậu rồi, là tính tới Tế Nhi Câu, có lẽ đã đi sai đường.” Tiêu Khản trả lời anh.
“Trở về tìm Sa Tuyết báo thù?” Lâm Tầm Bạch dở khóc dở cười.

Tiêu Khản lắc đầu, có một chuyện vẫn làm cô không nghĩ thông.

Theo lời Sa Tuyết nói, người tên Xuân Sinh nọ thường xuyên đến nhà cô ta sau khi Sa Vệ trộm bích họa, dễ thường là đồng bọn.

Giả như thật sự là đồng bọn, sau khi Sa Vệ sa lưới, hà cớ gì hắn không khai báo người này? Nếu như không phải đồng bọn, vậy thân phận của ông ta là gì?
Còn nữa, đó là về lời nguyền rủa của xác mù cùng với “Rừng Đắc Nhãn”, Sa Tuyết là con gái của Sa Vệ, lẽ ra phải biết nội dung chi tiết hơn, vậy mà hắn lại xếp chuyện báo thù là điều cuối cùng cần làm nhất.
Lâm Tầm Bạch than thở: “Cô đúng là liều mạng vì bức bích họa đó đấy.”
Tài xế chở anh tới huyện thành ở ngay thôn kề bên, một đường này cứ mãi nói chuyện lời nguyền với anh và cũng chính vì cơn cớ này nên anh mới quyết định quay lại đón Tiêu Khản.
Một là trông cậy vào việc cô lạc đường biết quay lại, hai là lo lắng nguyền rủa ứng nghiệm.
Tiêu Khản nhìn đăm chiêu vào con đường đen ngòm phía trước, bất thình lình hỏi ngược lại: “Nếu có một người rất quan trọng với anh bất ngờ tử vong mà anh hoài nghi nguyên nhân cái chết của anh ấy có vấn đề, anh có muốn biết đáp án không?”
“Hả?”
“Không phải lúc trước anh tò mò vì đâu tôi nghe được cái tên Liễu Thần Quang lại có phản ứng lớn như vậy à?” Có lẽ là vừa trải qua một hồi kiếp nạn dữ dội dắt dây tới sinh tử, thêm vài phần rộng lượng siêu việt, thế là cô thẳng thắn cho hay, “Anh ấy là bạn trai cũ của tôi.”
“5 năm trước, anh ấy nói với tôi có một bài luận văn cần khảo sát thực địa, cho nên đi tới Đôn Hoàng với thầy giáo.

Anh ấy nghiên cứu khảo cổ học thành thử khi khảo sát các di chỉ hoặc hầm mộ sẽ thi thoảng mất liên lạc trong vài ngày và tôi đã quen.

Cho đến khi tôi nhận được điện thoại của cảnh sát thông báo cho tôi về cái chết của anh ấy...”
So sánh với cơn đau tan nát cõi lòng 5 năm trước, hiện giờ đã lâu rồi cô không còn cảm giác đau đớn sâu sắc nhường đó.

Nhưng có nhiều thứ không phải hết đau có nghĩa là không quan trọng, cũng không phải nhìn về phía trước có nghĩa là cần quên bẵng quá khứ.
“Gia đình anh ấy tới Đôn Hoàng nhận xác, mang về tro cốt của anh ấy.

Anh trai anh ấy lén nói cho tôi trên cái xác thiếu mất cặp mắt.

Tôi đi hỏi nguyên nhân, người ta bảo gặp phải bão cát bèn lạc đường và bị dã thú ăn thịt.

Người chết không thể sống lại, tất cả mọi người toàn nói đến vậy cho nên hiển nhiên tôi phải chấp nhận sự thật.”
(P3)

“Mãi cho đến khi cô nghe về câu chuyện về xác mù?” Lâm Tầm Bạch có chút đầu mối.
“Lúc hướng dẫn viên Hồ nói xác mù, tôi chỉ coi đó là lời đồn đãi phóng đại.

Sau đó Chú Đậu nói đến lời nguyền của Rừng Đắc Nhãn mới làm tôi chính thức nhận ra có điều không ổn.”
Trong miệng Liễu Thần Quang, anh ấy muốn hoàn thành luận văn mới đến Đôn Hoàng.

Từ khi anh ấy rời đi đến khi chết, anh ấy không nói với Tiêu Khản bất kỳ lời nào về bức bích họa, vậy mà anh ấy lại có cùng một kiểu chết y những kẻ tìm bức bích họa.
Như vậy cả thảy mọi thứ không chỉ là một vụ tai nạn.
Xác mù và nguyền rủa, Liễu Thần Quang và Rừng Đắc Nhãn, đều có liên hệ chặt chẽ không thể tách rời.
Mà trước đây cô hoàn toàn không hay gì cả.
“Tôi cảm thấy anh ấy lừa tôi, hoặc là nói, không chỉ một người lừa tôi.”
Đôi lông mày anh tuấn của Lâm Tầm Bạch khẽ giật: “Còn ai nữa?”
“Thầy hướng dẫn của anh ấy, Chu Chính Ngôn.” Tiêu Khản cho hay, “Lần này được chính ông ta liên hệ nên tôi mới ký hợp đồng với Triệu Hà Viễn, đến Đôn Hoàng tìm bích họa.”
Trên đời này không có nhiều việc trùng hợp đến thế, trùng hợp nhiều chứng tỏ cố tình làm.
Lâm Tầm Bạch xem như đã tỏ tường.

Đối với Tiêu Khản mà nói tìm bức bích họa là một chuyện, tỏ tường nguyên nhân cái chết của Liễu Thần Quang lại là một chuyện khác, về phần bên nào nhẹ bên nào nặng… Anh nhớ tới năm hạt bồ đề mắt phượng trên chìa khóa xe.
Cô tiếp tục: “Anh tới cứu tôi đã làm tôi rất biết ơn, anh không cần phải mạo hiểm còn tôi nhất định cần mạo hiểm.

Vì vậy anh đưa chúng tôi về đến Vũ Uy là được, kế đó giữa hai chúng ta mỗi người một ngả.”
Điều này khác với thái độ trước đây của cô phải biết, Lâm Tầm Bạch suy nghĩ một lát, hỏi: “Cô có tin lời nguyền kia không?”
Tiêu Khản không lập tức trả lời.
Không tin quỷ thần, không che nhân quả, là niềm tin kiên định của cô.

Có điều con mắt của Chú Đậu và những điểm hoài nghi nối tiếp nhau đã làm cô bối rối, nhìn không rõ, không biết hiểm nguy nằm chốn nào.
Nhất là lúc nghĩ đến Liễu Thần Quang.
Lâm Tầm Bạch nhìn ra sự hoang mang nơi cô: “Có phải cô lo Liễu Thần Quang cũng trở thành xác mù, hồn phách còn đang du đãng ở sa mạc không?”
“Vậy thì không.” Về vấn đề này, Tiêu Khản trả lời vô cùng dứt khoát.
Câu tiếp theo là…
“Đã 5 năm rồi mà anh ấy vẫn còn chưa thành công à? Không phải chỉ là móc mắt người khác là sẽ tìm được Cầu Nại Hà sao? Năm năm rồi không đầu thai, chứng tỏ anh ấy thất bại quá!”
“...”
Trong lúc hoảng hốt, rốt cuộc Lâm Tầm Bạch hiểu được lòng táo gan và dũng cảm của cô đến từ đâu.
(P4)
Nếu không tin nguyền rủa, cô hoàn toàn không cho rằng tìm bích họa sẽ biến thành xác mù; còn nếu tin vào nó, cô lại bất cẩn biến thành xác mù, đại khái...!cô sẽ tích góp đủ một giỏ đầy mắt để đi đầu thai trong vòng không quá ba ngày.
Từ góc độ này mà nghĩ, cô không sợ, hoặc là sợ trong việc không sợ, cái nào cũng rất hợp lý.

“Tôi có thể tiếp tục làm hướng dẫn viên du lịch cho cô cho đến khi tôi đưa cô tới mục đích cuối cùng.” Lâm Tầm Bạch mở lời, “Nhưng tôi có mấy yêu cầu.”
“Anh nói xem.”
“Thứ nhất, mọi việc phải thương lượng cùng nhau, không riêng gì tôi và cô, nếu có cả bà chủ Yến ở đấy thì ba người chúng ta đều phải thương lượng với nhau.”
Tiêu Khản nhíu mày.
Giống như ngay cả điều đầu tiên đã không muốn đồng ý, cô là chủ thuê, là bà chủ đấy.
“Tôi là hướng dẫn viên du lịch.” Anh nhấn mạnh.
“Được rồi.” Cô phất tay, coi như đồng ý.
“Thứ hai, nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp mà tôi lại phán đoán ra có nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì nhất định phải nghe tôi sắp xếp, kịp thời rút lui.”
Tiêu Khản mím môi suy nghĩ, thay thành cách nói khác: “Tôi sẽ chú ý tham khảo lời đề nghị của anh.”
Đối với người bình thường mà nói đây là ý thức chung theo đoàn, nhưng đối với một ngài Diêm Vương mà nói thì thật sự đã là một sự nhượng bộ lớn.

Lâm Tầm Bạch vẫn hiểu lý lẽ “thấy tốt là lấy” này.
“Thứ ba, tôi và cô đã không còn tranh chấp nợ nần cho nên tôi làm hướng dẫn viên du lịch cần có lương chứ.”
Tiêu Khản đồng ý điều này, hai mạng của cô và Yến Sơn Nguyệt vẫn đáng giá 50 ngàn đồng: “Anh muốn bao nhiêu?”
Lâm Tầm Bạch không tham lam: “Cứ theo giá thị trường, không cần nhiều.”
“Chẳng qua tôi muốn nhận vào mỗi cuối ngày.” Anh tròng thêm một câu.
“Cuối ngày? Tại sao lại cuối ngày?”
“Cô chính là người muốn tìm bích họa, ai biết nguyền rủa tới khi nào.

Lỡ đâu hệt hôm nay, tôi đến trễ một bước còn cô mất luôn cả đầu, thì lấy đâu ra tiền trả cho tôi.” Anh hạ giọng lầm bầm, “Cô bí quá hóa liều còn có hoa hồng, có tình cũ, tôi lại chả có gì.

Tôi còn trẻ, tuấn tú lịch sụ, làm không công chả có đồng bạc nào, còn không bằng về nhà kết hôn...”
Thời gian trôi nhanh chực cát lún, đêm tối bị bỏ lại phía sau, ánh sáng mỏng manh từ phương xa nổi lên đầy mông lung, nhuộm cả một vùng sương mù màu xanh nhạt.

Đỉnh núi tuyết cao ngất hệt lưỡi dao sắc bén, ngọn lểu và lạnh căm căm đâm lên bầu trời.
Tiêu Khản nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người đang lải nhải bên cạnh.
“Lâm Tầm Bạch...”
“Sao cơ?”
“Mẹ nó, anh rất hợp để ở rể lắm đấy!”
Anh nhếch khóe miệng, nụ cười còn xán lạn hơn cả mặt trời mọc: “Cảm ơn bà chủ Tiêu!”
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi