MẮT BỒ ĐỀ


Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Tiêu Khản gần như phản xạ có điều kiện, một tay bắt lấy cổ dài nhỏ phía dưới đầu rắn, không thể bị rắn cắn là toàn bộ ý nghĩ trong đầu cô.
Cô nắm chặt tay phải, đồng thời dùng thêm tay trái.
Vảy rắn lạnh như băng và bóng lưỡng không có sự ma sát, bụng rắn mãnh liệt co rút, đuôi thật dài quấn lấy động mạch chủ trên cổ tay cô, máu ứ đọng khiến cô thả lỏng năm ngón tay, đầu rắn cấp tốc lao về phía trước.
Lâm Tầm Bạch rút dao chạy tới, tuy nhiên vì tránh né đầu rắn, Tiêu Khản nghiêng người quay cuồng trên mặt đất.
Người và rắn quấn lấy nhau, anh không có chỗ xuống tay trong phút chốc.
Đầu rắn bán mạng luồn về phía trước từ trong tay cô, cô liều mạng siết chặt thân rắn kéo về sau.
Lâm Tầm Bạch nhắm chuẩn cơ hội, vung lên một dao và vẽ ra một đường lóe sáng trên không trung.
Cô lại quay sang bên kia.
Đèn khẩn cấp bị đá lăn lộn trên mặt đất, bóng tối bao trọn bọn họ, chỉ còn lại hô hấp dồn dập, kịch liệt quay cuồng, và hơi lạnh đến từ lưỡi rắn xì xì.
“Dao!” Tiêu Khản la to.
“Tôi không nhìn thấy nó ở đâu!” Lâm Tầm Bạch cũng la lên như thế.
“Lấy đèn!”
Anh vội vàng xoay người, xách đèn khẩn cấp đang nằm trên mặt đất lên.

Ánh sáng mạnh chiếu tới, đồng tử Tiêu Khản co lại, cô buộc mình phải nhìn vào con rắn.
Dưới ánh đèn, màu sắc thân rắn nổi bần bật, phần bụng vàng trắng, sống lưng nâu xám có sọc dọc đen.
Đầu rắn hẹp dài, đồng tử tròn đen.
Cảm ứng được nhiệt độ của bóng đèn, con rắn càng thêm xao động.

Miệng rắn mở rộng, lộ ra hai hàng răng sắc nhọn, hai cái răng nanh hệt cặp loan đao mọc phía sau xương hàm trên, và đoan chắc đó chính là cặp răng mang độc.
Gần như cùng một lúc, Lâm Tầm Bạch lại vung dao và Tiêu Khản buông hai tay.
Đầu rắn trong nháy mắt bổ nhào tới…
(P1)
Cô vươn cánh tay trái, còn tay phải nắm lấy cổ tay Lâm Tầm Bạch.
Miệng rắn vững chắc cắn lên cánh tay của cô, răng rắn sắc nhọn đâm vào thịt.

Cô bị cắn nhưng con rắn cũng dừng lại trong một thoáng ngắn ngủi.
Vẻn vẹn một giây.
Cô nắm lấy thời cơ, dùng dao găm trong tay anh xả con rắn làm hai!
Nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ động tác.
Ngay cả con rắn còn không kịp phản ứng, đầu rắn hãy còn quặp dính trên da thịt cô trong khi nửa thân dưới đã vặn vẹo trên cát.
“Bà chủ Tiêu, cô...”

Lâm Tầm Bạch đứng tại chỗ, bộ não nhanh chóng suy nghĩ cần làm gì khi bị rắn độc cắn.

Nọc rắn thông qua máu lan khắp cơ thể trong vòng ba mươi phút, anh phải gấp rút băng bó vết thương, ngăn chặn nọc độc lan rộng, kế đó lập tức nhập viện…
Nhập viện?
Nơi này nào có bệnh viện!
Tiêu Khản không bối rối như anh, thẳng thừng nhổ đầu rắn khỏi cánh tay trái và ném xuống đất.
“Nọc rắn này không chết người.”
“Cái gì?”
Lâm Tầm Bạch không thể tin nổi, vừa nãy anh nhìn thấy hai cái răng độc trờ trờ.
Tiêu Khản xốc ống tay áo lên để lộ ra chấm máu to bằng hạt đậu xanh.

Răng đâm rất sâu, miệng vết thương là hai cái lỗ sâu, hiển nhiên vẫn có cảm giác đau đớn, chẳng qua xung quanh miệng vết thương không sưng tấy nghiêm trọng, càng không có hiện tượng bầm tím và biến đen.
“Răng mang nọc độc của nó là răng móc câu ở rãnh sau, không nằm phía trước xương hàm.

Nó có độc thật đấy tuy nhiên độc tính không cao, đồ chừng chỉ đủ độc chết con mồi nó muốn ăn.”
Cô khẽ cắn môi, dùng tay phải ép máu.

Máu không đông lại thật, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Một màu đỏ tươi chìm vào cát cấp kỳ.
(P2)
Lâm Tầm Bạch cuống quít lấy ra bộ dụng cụ sơ cứu, thay cô khử trùng vết thương.
Nói thật đến bây giờ tim anh vẫn còn đập dồn: “Sao cô lại biết cách phân biệt rắn chứ…”
“Vân Nam rắn nhiều, bốn năm trước tôi ở thôn trại nơi ấy tìm đồ đồng nước Cổ Điền, ở tận hai tháng.” Cô hời hợt cho hay, “Rắn càng độc, súp canh càng tươi.”
Lâm Tầm Bạch lấy lại tinh thần: “Cho nên cô phát hiện nó không có độc gì mới cố tình để nó cắn?”
“Đúng vậy, nó dùng răng móc câu ở rãnh sau cắn tôi, tất nhiên miệng rắn sẽ mở đến mức lớn nhất.

Một khi cắn nó sẽ không thu miệng nhỏ lại nhanh đến thế, vừa lúc tôi có thể dùng một dao chém nó thành hai nửa.”
“...”
Đây đích thị là diễn xuất điển hình của Tiêu Khản.
Nếu con rắn này biết điều, chủ động tự rời đi, cô sẽ tiễn nó đi.

Vậy mà nó lại trêu chọc cô, như vậy cô thà bằng lòng để bị cắn cũng phải cho nó về cõi Phật.
Không hiểu sao Lâm Tầm Bạch lại có một cảm giác khủng hoảng nhập vai đầy kỳ lạ.
Tiêu Khản dùng một tay quấn băng gạc cho mình, tiếp đó lấy ra đài cầm tay, một lần nữa bấm số: “Hướng dẫn viên Hồ, làm sao vậy? Có phải Chim Yến đã trở về không?”
Đèn đỏ lóe lên đôi lần, giọng nói Hồ Kim Thủy lại truyền tới.

Vẫn kinh hoàng, nói năng lộn xộn.
“Không phải, Chim Yến Nhỏ chưa có về mà trên xem có thêm một con mắt, tôi bị dọa muốn chết.

Là một con mắt to được vẽ lên.

Hai người chóng trở về đi, đúng là bị ma ám rồi, A Di Đà Phật, Thái Thượng Lão Quân...”
Tiêu Khản thẳng thừng tắt luôn đài cầm tay.
Không tìm được Yến Sơn Nguyệt, cô hoàn toàn không có ý định trở về.
Lâm Tầm Bạch không có gì bất ngờ trước điều này, anh chỉ hỏi cô: “Có muốn nghỉ ngơi một chút rồi đi không?”
“Không cần.” Cô đưa cánh tay trái qua, để anh thắt nút giúp mình, “Tiếp tục đi thôi.”
------
Độc tính từ răng móc câu tại rãnh sau con rắn đúng là không mạnh, nhưng ít nhiều hãy còn tí độc.

Nửa tiếng sau cánh tay Tiêu Khản bắt đầu mỏi nhừ sưng ê ẩm, vận động khiến tốc độ lưu thông máu nhanh hơn và làm cả người cô uể oải.
Nhưng cô kiên trì nín lặng đếm thầm, mỗi lần đi một trăm bước bèn dừng lại hô lên.
(P3)
Khi khoảng cách trở nên xa dần, âm lượng của cô không giảm trái lại còn tăng.
Nhưng âm lượng giọng nói của một người không đại diện cho mức độ tự tin của họ, đôi khi thường ngược lại.
Lâm Tầm Bạch nhìn lại con đường lúc tới, sa mạc đen ngòm như một tấm lưới khổng lồ, bọn họ như thể chạy ra từ trong lưới để rồi lại chạy trốn vào trong một tấm lưới khác.
“Nhất định tình cảm của cô và bà chủ Yến rất sâu đậm.” Anh thở than từ đáy lòng.
Tiêu Khản bặt thinh, không biết vì khật khừ hay bởi vì lẽ gì khác.
Có lẽ ở trong lòng cô, độc rắn còn dễ giải quyết hơn chuyện Yến Sơn Nguyệt lạc mất.

Độc rắn chả làm cô hãi cô lo trong khi chuyện mất tích lại làm cô không thấy đầu thấy cuối.
Ban đầu Lâm Tầm Bạch muốn an ủi vài câu, song anh lại nghĩ một chặp, tìm người trong sa mạc như mò kim đáy biển, tìm của báu ngàn dặm.
Cô vẫn luôn làm những chuyện như vậy.
An ủi dành cho những người chán nản, còn Tiêu Khản lại không có chế độ chán nản.
Đúng như dự đoán, cô la to lên một tiếng.
“ANH NHÌN XEM!”
Mây trên trời không ngừng trôi theo gió táp, bóng nga đến rồi đi, bấy giờ chính là khi tối hù vậy mà phía trước tối tăm lại có đèn sáng!
Trong vùng hoang dã, có đèn có nghĩa là có người, đã có người ắt sẽ có hy vọng.
Mỏi mệt của Tiêu Khản được quét sạch sành sanh, cố sức rảo cẳng về phía trước.


Đèn đuốc càng ngày càng gần, thậm chí không chỉ có một nơi.
Là một đội xe khác vào La Bố Bạc!
Bọn họ có nhân số nhiều hơn hẳn, chỉ riêng lều trại đã dựng tới sáu cái, có năm chiếc xe, người đã nghỉ ngơi từ lâu.

Đèn đuốc nơi cắm trại sáng trưng, xem ra nguồn điện ngoài trời không ít.
Lâm Tầm Bạch liếc mắt nhận ra lều trại của đội trưởng bèn cất bước nhanh chóng tiến lên: “Xin chào! Có ai không?”
Bên ngoài lều trại sáng đèn còn bên trong lại tối, một đợt xột xoạt qua đi, bên trong cũng sáng .
“Ai vậy?”
“Chúng tôi là khách du lịch đi xuyên qua La Bố Bạc, gặp phải phiền toái, tôi là hướng dẫn viên du lịch.” Người ta không mở lều vải, Lâm Tầm Bạch đứng trước cửa tự giới thiệu.
Người bên trong thì thầm đôi câu, lúc này mới kéo cửa cuốn.
(P4)
Một nam hướng dẫn viên du lịch áng chừng ba mươi tuổi khoác áo thò người ra, nhìn về phía một nam một nữ bên ngoài lều trại.

Thấy hai người bọn họ không có hành lý gì lại còn phong trần mệt mỏi, cầm đèn chống nạn, bèn không khỏi nhíu mày.
“Các người đi bộ xuyên qua La Bố Bạc?”
Thế là muốn học theo Dư Thuần Thuận, hay là muốn học Lôi Điện Sinh*?
*Dư Thuần Thuận: Dư Thuần Thuận quyết tâm phá vỡ tuyên bố không thể đi bộ vào La Bố Bạc vào tháng 6 tuy nhiên không thể hoàn thành chuyến đi này vào năm 1996.

Máy bay cứu hộ đã tìm thấy thi thể của ông chỉ cách đảo trung tâm hồ hơn 50 mét.

Các nhân viên cứu hộ tin rằng cái chết của ông vì lạc đường, thiếu nước và sốt cao.
*Lôi Điện Sinh: Trong 55 năm, ông đi đã hoàn thành các cuộc bộ đường dài qua các khu vực tập trung dân tộc thiểu số, qua mỗi tỉnh, khu tự trị, thành phố trực thuộc Trung Quốc, Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan.
“Không không không.” Lâm Tầm Bạch giải thích, “Chúng tôi có xe nhưng thiết bị định vị và điện thoại vệ tinh đều không có tín hiệu, trong lúc đợi lúc cứu viện thì một người bạn nữ đồng hành bị lạc, dấu chân đi về hướng này, thời gian vào 3 tiếng rưỡi trước.”
Tiêu Khản giơ tay tay múa chân: “Cùng tuổi tôi, cao như vậy, tóc dài, mặc...”
Đối phương không có kiên nhẫn tới nhường đó, thẳng thừng phủ nhận.
“Chưa từng thấy.”
Hy vọng vừa dấy lên trong nháy mắt lại bị dập tắt, Tiêu Khản không từ bỏ ý định: “Còn những người khác thì sao? Họ có thấy hay nghe thấy tiếng kêu cứu gì đó không?”
Cô chỉ vào những chiếc lều có kích thước khác nhau bên cạnh.
Nam hướng dẫn viên du lịch vốn bị đánh thức cho nên nổi đóa nói với cô một câu: “Cô không thấy bây giờ đã là mấy giờ rồi à.

Chúng tôi đã ngủ 4 tiếng rồi, cô nói xem ai mà thấy được đây!”
Lâm Tầm Bạch ngỡ ngàng nên nhìn đồng hồ đeo ở tay trái.
Đúng là đã ba giờ đêm!
“Vậy các anh có thể hỗ trợ cùng...” Anh hạ giọng, có ý muốn trao đổi với người ta.
Dẫu gì bọn họ có rất nhiều xe.
Người đàn ông này có tính khí không tốt nhưng cũng không tới nỗi quá nhẫn tâm, buồn ngủ nắm lấy sợi tóc, hỏi họ: “Trại của mấy người ở đâu?”
“Đại khái cách đây bốn km.”
“A.”
Người này cười gằn.

“Anh cười cái gì?” Lửa nóng trong lòng Tiêu Khản bỗng chợt vọt lên cao.
“Tôi cười vì mấy người giỡn với tôi chắc?” Người nọ lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh, thậm chí có cả một bộ định vị cầm tay từ trong lều, “Chỉ cách có 4 km mà tín hiệu ở chỗ tôi còn đầy đủ, mấy người nói không có tín hiệu?”
“Còn chờ cứu viện, người đi lạc? Muốn cướp phải không?”
Từ lâu đã nghe nói trong sa mạc có vụ nửa đường bị cướp, dè đâu còn có chuyện đơn phương độc mã tới cướp đoàn đội?
Lâm Tầm Bạch mơ hồ cảm giác có chỗ nào đó không đúng bèn muốn hỏi thêm đôi câu, Tiêu Khản ở một bên nắm chặt cổ tay anh, tay của cô thật lạnh và sức nắm lại lớn.
Thay đổi ngay thái độ không đụng vào bức tường phía Nam sẽ không quay đầu lại của cô hồi trước.
“Đi, chúng ta trở về.”
(P5)
------
Lúc trở về bọn cô đã chệch hướng hai trăm mét trước nhằm bao trùm khu vực chưa từng tới.

Họ vẫn đi theo hình chữ chi (之), và vì thuận gió nên bước chân nhanh hơn hẳn.
Đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì.
Tại nơi cắm trại, Hồ Kim Thủy lại lần nữa bày ra tế đàn, cờ vàng bay phấp phới trong gió.

Tay anh ta cầm một thứ như quạt da đang quạt múa trong khói trắng bảng lảng, không biết bày tới phương pháp chi.
Trần Khác giải đáp cho họ: “Đây là điệu múa trống Tây Tạng, kính thần trừ ma.”
Không thể không nói, trong lĩnh vực mê tín dị đoan, Hồ Kim Thủy thật là đa tài đa nghệ.
Tiêu Khản đứng sau xe Jeep nhìn lom lom đôi mắt đỏ đã khô trên kính, đây hẳn là nguồn gốc khiến Hồ Kim Thủy sợ tới mức gần chết.

Lâm Tầm Bạch muốn lấy vải lau sạch vết máu hãi người nhưng đã bị cô đưa tay ngăn lại.
Cô đang nhìn con mắt, con mắt cũng đang nhìn cô.
“Giữ lại đi.

Cứ cảm thấy có một đôi mắt đang quan sát chúng ta, thay vì bị nhìn chằm chằm không bằng tới đối mặt.”
Đây cũng là cơn cớ vì sao cô quyết định quay trở lại.
Lâm Tầm Bạch thấy sau cổ ớn lạnh, không dằn lòng được đã nhìn trái nhìn phải.

Chẳng lẽ tiếng quái dị trong đài cầm tay, thứ mang đi Bà chủ Yến, vẽ con mắt, đều là...
“Không chừng trên đời này thật sự có mấy thứ như Hồ Kim Thủy tin tưởng.” Cô tự giễu.
Nếu không cô chấp nhận tất cả mọi thứ trước mắt ra làm sao?
Tín hiệu tự dưng mất đi, Yến Sơn Nguyệt thốt nhiên biến mất, còn có…
Con mắt máu này.
Lời nói như vậy thốt ra từ trong miệng cô làm Lâm Tầm Bạch cảm thấy ngoài ý muốn: “Cô nói là Thần Phật à?”
Tiêu Khản ngửa đầu nhìn lại, trên mái vòm vô tận phía trên, bầu trời là tế đàn lớn nhất, mà bọn họ lại là sinh linh bé nhỏ không đáng nhắc tới tột cùng tong đợt cúng bái này.
Cô cho hay: “Nếu muốn tin vào Đức Phật thì nhất định phải tin vào ma quỷ, thế gian có ma quỷ trước thì thế nhân mới cần Thần Phật.”
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi