MẮT BỒ ĐỀ


Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Đội cứu hộ đến khi bầu trời phía Đông hãy còn chưa sáng.
Cả một mảnh sa mạc ửng sắc xanh tối, cát đất dưới bánh xe vẩn lên từng đợt khói bụi.

Bọn họ tới kịp thời phải biết bởi lẽ Hồ Kim Thủy đang ngồi xuống tụng kinh.

Anh ta đã niệm xong “Vô Lượng Thọ Kinh” và “Kim Cương Kinh”, hiện tại đang niệm “Diệu Pháp Liên Hoa Kinh” chương 28 quyển 7.
Lâm Tầm Bạch và đội trưởng đội cứu hộ gặp nhau, tóm tắt tình huống một cách ngắn gọn.
Trước mắt quan trọng nhất không phải là xe bị chôn vùi, không phải tín hiệu bị mất, mà là Yến Sơn Nguyệt.
Thời gian cứu hộ vàng sau thảm họa địa chất là 72 tiếng, thế nhưng tình hình sa mạc đặc biệt sẽ không áp dụng điều này, đây là lý do lúc đăng ký cứu hộ có thể chọn xin cứu hộ bằng máy bay trực thăng.
Hiệu quả cứu hộ hàng không cao hơn nhiều so với tìm kiếm trên mặt đất trong sa mạc rộng lớn.

Nhìn từ trên cao, liếc một cái là nhận ra ngay du khách mặc quần áo tươi sáng.
Lúc này hối hận chả có nghĩa lý gì, Tiêu Khản sốt ruột hỏi dồn: “Lập tức phái trực thăng tới đây được không?”
“Tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc trước.” Đội trưởng trả lời cô và lấy điện thoại vệ tinh gọi cho trung tâm cứu hộ.
Lâm Tầm Bạch lại nhìn thoáng qua thiết bị định vị và điện thoại vệ tinh trong tay mình.
Vẫn như cũ.
Như người hướng dẫn viên du lịch nam kia nói, tín hiệu của những người khác vẫn đủ đầy.
Đội trưởng cúp máy, mang theo áy náy: “Trực thăng của trung tâm cứu hộ thuộc sở hữu của công ty cho thuê thương mại, kế hoạch bay cần phải được khai báo trước.

Tất nhiên trong trường hợp khẩn cấp có thể đẩy nhanh việc phê duyệt nhưng ước tính không đạt được thời gian mong muốn của các cô.”
“Vậy phải làm sao đây?”
(P1)
Đội trưởng nhìn thoáng qua ba đội viên cùng tới theo xe: “Chỗ chúng tôi có 4 người, thiết bị định vị và điện thoại vệ tinh đều tốt, còn tổng cộng người đi được bên cô là ba người…”
“Tôi có thể đi!” Hồ Kim Thủy chống một chân đi tới, “Cho dù đi chậm vẫn có thể chia thành 4 tổ.”
“Được rồi.” Đội trưởng gật đầu, “Vậy thì chia hai người một tổ, trước tiên tìm kiếm xung quanh.


Theo miêu tả của các cô, có xác suất lớn là uống nhiều rượu, hôn mê ở đâu đó mà chính bản thân cũng không hay…”
“Nhưng mà...”
Lâm Tầm Bạch muốn nhắc tới tửu lượng của Yến Sơn Nguyệt.
Tiêu Khản đụng vào sau lưng anh, rồi đi thẳng đi tới trước mặt đội trưởng: “Vậy thì mau xuất phát đi, dấu chân cuối cùng ở phía trước dưới một gốc cây ba nhánh.”
Lâm Tầm Bạch nháy mắt mấy cái, đã tỏ.
Nhắc tới thông minh vẫn là bà chủ Tiêu thông minh.

Nếu nhắc tới những chuyện vô lý lại thần thánh gì đó, dọa đội cứu viện chạy đi thì tính sao ?
Phương thức tìm kiếm cứu hộ đại khái giống với tối hôm qua, chẳng qua ban ngày gió nhỏ tầm nhìn tốt, hơn nữa có trang bị có luôn người, làm cho hiệu suất tăng lên rất nhiều.
Không biết vì đội cứu viện có đủ kinh nghiệm hay là có khối người nên sức cũng lớn.
Qua cây ba nhánh không bao lâu, đài cầm tay của Tiêu Khản và đội trưởng đã vang lên, giọng nói thuộc về một tổ đội viên khác truyền ra: “Tìm được người rồi!”
Tim Tiêu Khản thót lại, cô hô to vào đài cầm tay: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Thoạt nhìn không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng choáng váng không tỉnh, có thể là sau khi uống rượu bị cảm lạnh, đầu rất nóng, sốt rồi.” Đây là giọng nói của Trần Khác.
“Các anh ở đâu?”
Bên kia đầu đài cầm tay, đội viên báo ra một điểm tọa độ.

Đội trưởng nhìn thoáng qua điều hướng: “Năm trăm mét chiếu hướng Đông Nam.”
“Gần như vậy?” Cô giật mình.
Đội trưởng thấy không thấy lạ, cười cười: “Trời tối thấy không rõ là chuyện thường tình, điều hướng mấy cô không dùng được thế này có vẻ bị quỷ đánh tường rồi.”
Quỷ đánh tường còn được gọi là quỷ che mắt.
Bảo là con người đi lại trong chốn hoang dã vào giấc đêm sẽ bị yêu ma quỷ quái sau lưng che mắt, không phân biệt được phương hướng cứ đi vòng quanh, thây kệ đi bao lâu đều sẽ vòng về lại chỗ cũ.
Nói trắng ra là quỷ đang trêu người “chơi”.
(P2)
Tiêu Khản nín thinh, ban đêm tối om, cô t đâu thấy rõ phương hướng, đường đi do Lâm Tầm Bạch chỉ dẫn.
Quãng đường 500 mét chạy rất mau, vài phút đã đến.

Đó là một gò đất nhỏ tạo hình vặn vẹo, Trần Khác và đội viên đang cùng nhau đỡ Yến Sơn Nguyệt khỏi mặt đất.

Người đang hôn mê có sắc mặt trắng bệch, môi không có màu máu trong khi cả người lại nóng muốn chết, trên hai cánh tay đều có một vết thương bầm tím như vết trầy xước, quần áo hoàn hảo, giày mất một chiếc.
Chiếc vớ của bàn chân trần đã toạc, lòng bàn chân phủ một lớp vảy máu thật dày trông như đã ma sát trên sa mạc thô ráp hồi lâu; đất cát và máu tươi trộn lẫn với nhau, không phân biệt được đâu ra đâu.
Đầu mũi Tiêu Khản chua xót, hốc mắt sưng lên.
Lâm Tầm Bạch và Hồ Kim Thủy chạy tới một trước một sau.

Họ nhìn thấy bản thân Yến Sơn Nguyệt mà lòng ai nấy đều chùng xuống.
“Tôi đã nói Chim Yến Nhỏ phúc lớn mạng lớn sẽ không sao.

Tôi đã lạy xin Phật Dược Sư để bảo vệ cô ấy bình an!” Hồ Kim Thủy chắp hai tay lại trước ngực, bái lạy về phía Tây.
Lâm Tầm Bạch khom lưng, trực tiếp cõng Yến Sơn Nguyệt lên, sải bước đi về phía nơi cắm trại.
Mặt trời mới nhú ra từ những đám mây trắng lạnh.
Chỉ trong nháy mắt ánh vàng trải rộng từ đường chân trời, bóng xanh xám rút đi hệt thủy triều, nhanh đến mức như thể đêm tối chưa từng ghé sang.
“May mà người còn ổn, không chạy xa.” Đội trưởng chỉ bầu trời đỏ thẫm, “Lúc này mặt trời vừa mới xuất hiện, nhiệt độ không khí còn chưa nóng, nếu sốt còn say nắng thêm chuyện mất nước, vậy thì thần tiên cũng khó cứu.”
Tiêu Khản cúi đầu nhìn một chút, phiến sa mạc này thưa thớt bình thường, cát còn thưa hơn xung quanh khu cắm trại.
“Người không đi xa mà lòng bàn chân lại bị mài đến cỡ này?” Cô hỏi.
(P3)
Đội trưởng thuận miệng trả lời: “Nhất định cô ấy mò mẫm đi vòng quanh, người không sao là được, mau trở về đi thôi, xe của mấy cô còn ở trong hố.”
Có thể trãi qua chuyện đáng lo lắng tại La Bố Bạc mà vẫn không sao chắc chắn là điều cực kỳ may mắn.
Người ta chỉ có thể phân tích và suy nghĩ trong hoàn cảnh khốn cùng, mà may mắn chính là may mắn, không cần bất kỳ lý do gì nữa.
Trước khi cất bước, Tiêu Khản theo bản năng nhìn lại.

Gò đất kia nhỏ cao và hẹp dần về dưới như một cây búa, phía dưới cán búa là một nơi vô cùng khó thấy.
Cô đưa tay chạm vào nó.
Dường như muốn tìm thấy chút gì đó trong biển cát mờ mịt này.
Là cái gì đây?
Bản thân cô không nói ra được.
Chỉ cảm thấy đôi mắt nhìn chăm chú vào bọn họ đang cách cô càng ngày càng gần.

------
Lâm Tầm Bạch đưa Yến Sơn Nguyệt về lều vải nơi cắm trại.

Tiêu Khản đút cho cô ấy nước muối sinh lý, thứ nhất nhằm bổ sung nước, thứ hai để cô ấy ra mồ hôi hạ nhiệt; tiếp theo cô lại cho ăn một ít đường glucose; cuối cùng là xử lý vết thương ngoài da.
Khử trùng băng bó không khó, mỗi tội những vết thương ở lòng bàn chân Yến Sơn Nguyệt trông cũng nặng.

Tiêu Khản dùng nước khoáng rửa sạch nhiều lần mới rửa sạch máu bẩn phía trên, lộ ra vết thương như dao cắt.
Hai đường dài nhất sâu chừng nửa cm, thịt lộ cả ra, cát vụn nhét vào khe hở vết thương, thành thử cô đành dùng tăm bông cứ thế lau sạch.
Hên sao cô ấy chỉ tạm thời choáng váng.
Lịu địu làm xong những thứ này, Lâm Tầm Bạch gọi Tiêu Khản ra khỏi lều trại.
“Bà chủ Tiêu, có chuyện cần thương lượng với cô.”
“Là chuyện của anh hay là chuyện của Chim Yến?” Cô hỏi ngược lại.
Đã tìm được người, suy nghĩ của cô tự động nhảy trở lại giai đoạn trước.
“Ặc...!Đó là việc của chúng ta.” Anh hắng giọng, nhấn mạnh một cách nghiêm túc.
“Nói đi.”
(P4)
“Đội cứu hộ vừa mới kéo Land Cruiser ra khỏi hố, nhiệm vụ của bọn họ chủ yếu là đưa tiếp tế và sửa chữa xe, làm xong phải trở về đường cũ.

Ý của tôi và hướng dẫn viên Hồ là trước mắt có rất nhiều người bị thương thế này, mọi người không còn tâm tư xem phong cảnh, hay là dứt khoát bỏ ra chút tiền làm phiền đội cứu hộ hộ tống chúng ta đến trấn La Trung, còn mấy cái Bia Bành Công, Dã Lạc Đà Câu thì không đi.

Điều kiện trong trấn tốt hơn cắm trại tại bờ Nam, còn có một trạm y tế.

Tốt nhất cô cũng nên xem miệng vết thương có nặng lắm không.”
Thị trấn La Trung, còn được gọi là thị trấn La Bố Bạc, nằm ở giữa Nhược Khương và Hami, nằm ở rìa sa mạc Taklamakan, là một thị trấn nhỏ thuộc sa mạc mới được xây dựng hơn một thập kỷ trước.
Tiêu Khản xem qua bản đồ, từ thị trấn La Trung tới Lâu Lan còn xẵng ngay hơn, điều này phù hợp với phương hướng lộ tuyến ban đầu của bọn họ, chẳng qua tăng nhanh tiến độ, từ điểm này tới thẳng điểm kia.
“Được.” Cô một lời đồng ý, từ đầu đã không thăm thú thắng cảnh, huống hồ như vậy càng tốt hơn cho Yến Sơn Nguyệt.
Ý kiến thống nhất, mọi thứ dễ dàng.
Hướng dẫn viên Hồ đàm phán giá cả với đội cứu viện, để bọn họ giúp lái xe.

Vội vàng thu dọn đồ đạc rồi, đoàn người nhanh chóng ra roi thúc ngựa, buổi chiều đã đến thị trấn La Trung.
Nói là một trấn chứ thật ra chủ thể của cả trấn chỉ có một tòa nhà ba tầng - Thành Thương Mại La Bố Bạc.
Trong phạm vi mấy trăm dặm đều là khu không người, tòa nhà tập trung tất cả các nhà hàng, khách sạn, siêu thị và tiệm sửa chữa ô tô trong thị trấn; cho nên thị trấn La Trung vừa là thị trấn có diện tích lớn nhất trong phạm vi quản lý của Trung Quốc, vừa là thị trấn có dân cư ít nhất.

Điều kiện trong khách sạn lưu trú đâu khác gì nhà nghỉ ven đường, cơ mà đi ra ngoài không cần phải chú ý tới nhiều đến thế.

Nhận phòng xong, việc đầu tiên là thu xếp ổn thỏa cho Yến Sơn Nguyệt hãy còn chưa tỉnh suốt cả đường xóc nảy, sau đó đến trạm y tế gọi bác sĩ.
Kết quả kiểm tra phù hợp với phán đoán trước đó, ban đêm nhiệt độ không khí thấp, vương gió lạnh, khiến người ta sốt mê man.

Ngoại trừ tiêm hạ sốt, bác sĩ còn tiêm cho Yến Sơn Nguyệt một mũi uốn ván.
Vết thương của Hồ Kim Thủy và Tiêu Khản không có gì đáng ngại, bác sĩ dặn dò cô uống nhiều nước là giải độc được.
(P5)
Tiêu Khản sợ giữa chừng Yến Sơn Nguyệt tỉnh lại không thấy người nên chẳng chịu rời đi, Lâm Tầm Bạch đành theo chân đám Hồ Kim Thủy đi ăn cơm, lại chuẩn bị đem về một phần cho cô.
Du khách năm sông bốn biển chỉ phân tán ở mấy nhà hàng nhỏ, một bàn đồ ăn, mấy chai rượu, cảnh tượng của ai nấy đều trông quày quả.
Đội trưởng đội cứu hộ trò chuyện với Hồ Kim Thủy, phát hiện hai người chính là đồng hương.
Nói về chuyện kỳ lạ trên đường đi, Hồ Kim Thủy rưng rưng nước mắt: “Làm hướng dẫn viên du lịch đâu có dễ gì, chạy một chuyến mà đã rớt nửa cái mạng nhỏ.”
“Cứu viện cũng vậy.” Đội trưởng trấn an anh ta, “Thật ra vận may của các anh còn tốt lắm, trắc trở thế mà không xảy ra chuyện lớn.

Như con rắn kia, tôi đoán tám chín phần là rắn dải hoa sọc, độc tính không cao, nếu gặp phải rắn hổ mang Alaxin, vậy lại là cảnh chặt cánh tay còn không kịp.”
Những lời này thoạt nghe khá xoa dịu.
Nhưng Hồ Kim Thủy bị kinh hãi quá lớn.
“Hàng năm nhiều đoàn xe xuyên qua La Bố Bạc đến thế, người khác không có chuyện gì còn chúng tôi thì được xem là may mắn?”
“Còn đài cầm tay thì sao?
“Còn mắt máu thì sao?”
...
Chẳng lẽ anh ta không thể làm một hướng dẫn viên du lịch bình thản tầm thường, nhất định phải làm loại mũi đao liếm máu, nạn lớn qua đi vẫn còn sống à?
Nếu không mang theo những pháp bảo bảo vệ bình an kia, anh ta ý chừng đã phơi thây miền hoang dã.
Đội trưởng xấu hổ ho khan đôi lần, gấp rút chuyển đề tài: “Không phải các cậu muốn tới Lâu Lan sao? Ra ngoài chơi vui vẻ là quan trọng nhất, đúng rồi, còn có thể lại tới Hami dạo một vòng.

Tôi nghe một người bạn nói bên kia có ông chủ lớn đang phát triển dự án, không chừng ngày sau giá cả sẽ cao...”
Chẳng qua những lời này đối với Hồ Kim Thủy mà nói là vào tai trái ra tai phải.
Anh ta cảm thấy không tương thích với buồn vui của nhân loại xíu nào.
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi