MẮT BỒ ĐỀ


Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Viên đạn bắn trúng phần cơ phía sau bắp chân Tiêu Khản, không làm tổn thương xương chày và xương mác, hơn nữa khẩu súng đất được cải tiến riêng có cỡ nòng nhỏ, sức bắn không lớn lắm, khi tiến hành phẫu thuật tương đối thuận lợi.
Khi thuốc tê rút đi rồi, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại và thấy một bắp chân lơ lửng giữa không trung, trên tay gắm thuốc bơm giảm đau, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.
Phòng bệnh đêm khuya hết sức yên tĩnh, thậm chí cô còn nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường ngoài hành lang.
Lâm Tầm Bạch tựa vào ghế xếp bên giường, cánh tay trái quấn băng trắng; phối hợp với bắp chân trái được quấn nhiều lớp của cô, trông hai người bị thương khá tương đồng.
Đôi mắt của anh nhắm nghiền, anh đang ngủ thiếp đi.
Ánh đèn trắng lạnh chiếu lên mặt anh, khắc rõ các đường nét trên mặt anh.
Hình như anh gầy hơn, cũng đen hơn so với trước kia.
Nhớ lúc trước bọn họ truy đuổi nhau trong con hẻm nhỏ, Tiêu Khản tuyệt đối không thể mường tượng được mình có thể đi cùng anh một đường tới hôm nay, đoàn kết như đồng đội, ăn ý như đối tác.
Vậy thì...!xem anh như một người bạn chăng?
Không hiểu vì đâu cô nhớ tới lời Trịnh Phi, nhớ tới câu trả lời của mình.
- Ai nấy toàn là người trưởng thành rồi.
Phải biết trong thế giới người trưởng thành, bạn bè là một điều hiếm hoi.
Nghiêm ngặt tính toán, người gần với danh xưng bạn bè nhất bên cạnh cô là Yến Sơn Nguyệt, bởi vì thời gian đủ dài, hợp tác đủ lâu, tin tưởng có đủ...
“A.”
Lâm Tầm Bạch giật giật mí mắt, tỉnh lại từ trong cơn mộng mị.

Đại khái tư thế ngủ này không thoải mái nên anh nhíu mày, lộ ra mấy phần đau đớn.
Tiêu Khản thu mắt, nhìn lên trần nhà.
“Hả, bà chủ Tiêu, cô tỉnh rồi!”
Khuôn mặt mệt mỏi trên mặt anh tản đi ngay, cười y như…
Tiêu Khản suy nghĩ một chút.
Ừ, trông như đồ đần…
(P1)
Cô chậm rãi quay mặt lại: “Còn anh thì sao? Anh thế nào rồi?”
Lâm Tầm Bạch khẽ nâng cánh tay lên một chút, xem thường: “Vết thương ngoài da không có việc gì, trái lại là chân cô đấy.

Bác sĩ nói ít nhất phải ba tuần mới có thể lành, một tháng sau dần khôi phục việc đi lại, điều kiện tiên quyết là vết thương không bị nhiễm trùng.

Gần đây trời nóng, đừng để nó nhiễm trùng.”
Thương gân động cốt một trăm ngày, Tiêu Khản hiểu câu châm ngôn ấy.

Chẳng qua...
Cô tính toán thời gian, hợp đồng với Triệu Hà Viễn được ký vào tháng tư với thời gian ba tháng, thời gian còn lại vừa đúng còn tròn một tháng.
Chậm trễ chuyện chính còn phiền hơn trúng đạn.
Nhất thời không thể động đậy, cô thuận miệng hỏi cái khác: “Lão Lục đâu?”
“Ở phòng chăm sóc đặc biệt, cô yên tâm, có cảnh sát nhìn y.”
Thấy môi cô bóng tróc, Lâm Tầm Bạch rót cho cô một ly nước ấm.
“Này.” Tiêu Khản cười nói: “Cảnh sát Lâm tiếp đón tổ chức nha.

Thế nào, có cho anh nhiệm vụ mới không?”
Lâm Tầm Bạch xem như nhìn ra hiệu quả của thuốc bơm giảm đau này tương đối không tệ, mỗi tội không biết sau 24 giờ, cô còn có tinh thần nói đùa không.
“Nhiệm vụ mới thì không, cơ mà lại có tin tức mới đấy...” Anh cố tình thừa nước đục thả câu.
Tiêu Khản trở mặt ngay trong một giây.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
“...”
Thật đúng tiêu chuẩn kép đầy hùng hồn.
Lâm Tầm bĩu môi, ai bảo giờ anh còn nợ cô chứ, huống hồ anh vốn muốn nói chuyện này.

Mới vừa rồi nói chuyện với Chu Chí Lương xong, anh gọi điện thoại cho “Chú Họ” để lấy bản ghi chép của Đậu Vạn Chương làm ở cục cảnh sát.
Trong tờ khai đó, Chú Đậu đã khai báo đầy đủ về những việc trải qua khi tham gia băng nhóm buôn người của mình cách đây 18 năm.
Mà câu chuyện lại bắt đầu từ 25 năm trước.
Đậu Vạn Chương còn đang trông coi động Ngàn Phật.
(P2)
Thời đại đó, thây kệ là “Đôn Hoàng” hay “hang Mạc Cao”, chúng đều là từ ngữ xa lạ đối với du khách.

Bản chất của người canh giữ hang động không khác gì nhân viên bảo vệ, do ít người ngoài nên công việc rất nhàn nhã.
Lúc đó mặt tiền Lầu Chín Tầng còn chưa trải xi măng, cát đất trộn lẫn đá.

Đi sang trái là ký túc xá của nhân viên nghiên cứu trong viện; về bên phải là một giàn nho thật dài, rễ dây leo già đan xen, cành lá xanh biếc xùm xòa.

Xuyên qua giàn nho là đền thờ nhỏ viết ba chữ “Hang Mạc Cao”.
Nơi ấy có một khu vườn cây ăn quả tươi tốt, trồng cây hạnh nhân, cây đào và cây táo.
Đúng, cây nhiều nhất trong động Ngàn Phật là bạch dương cao vút thẳng tắp.

Thân cây trắng có những lỗ thân đen, đường vân xen kẽ, nổi lên những nốt sần hệt từng con mắt sống động.
Sở dĩ nhớ mãi không quên rất nhiều chi tiết vì bởi những năm làm việc ở động Ngàn Phật là thời gian thoải mái nhất trong cuộc đời Đậu Vạn Chương.
Ông quen biết Sa Vệ trong rừng bạch dương.
Chính Sa Vệ nói cho ông biết các con mắt trên cây bạch dương được gọi là lỗ thân được thân cây dùng để hô hấp.

Do lớp gỗ không ngừng tăng sinh khiên lớp biểu bì phồng ra, và có vết nứt hình mắt.
“Cho nên, cây bạch dương hô hấp bằng mắt.”
Đậu Vạn Chương hãy còn nhớ rõ mười mươi những lời này.
Trong thời gian rỗi rãi, nhân viên trong viện thường uống rượu và trò chuyện dưới gốc cây ăn quả, đôi khi Đậu Vạn Chương sẽ tham gia với họ, nghe họ kể những câu chuyện xưa về bức bích họa.
Ông chưa học hết cấp 2 đã ra ngoài làm thuê, để vợ con ở lại quê nhà Trương Dịch.

Dẫu ông ưa nghe chuyện xưa nhưng chung quy vẫn không phải cùng một đường với nhóm người phần tử tri thức nho nhã nọ.

Còn Sa Vệ lại như ông, đều xa quê làm việc vất vả.
Thứ bất đồng chính là Sa Vệ trẻ hơn ông, mới chỉ đôi mươi.
Một ngày nọ uống quá nhiều rượu, họ nói về cuộc sống riêng của mình.
Sa Vệ nói quê hắn tại phía Tây Gia Dụ Quan, trong nhà chỉ có mỗi một đứa gái năm nay năm tuổi rưỡi.

Đậu Vạn Chương thì nói đến hai đứa con trai của mình, thằng lớn mười tám, thằng nhỏ mười lăm, cùng nhau làm việc ở Lan Châu.
(P3)
Ông bảo Sa Vệ: “Chú mày phải có một đứa con trai.”
Sa Vệ cười trả lời rằng bà nhà mình cứng đầu, lúc sinh con gái đã khó sinh và xuất huyết nhiều phải tiêu hết tiền trong nhà, thậm chí còn nợ bên ngoài kha khá.

Cho nên nếu không có tiền tuyệt đối không sinh nữa.
“Để tôi trồng thêm cây vài năm nữa đi.” Hắn nói.
Đậu Vạn Chương cảm thấy so với bảo vệ rừng, trông coi hang động vẫn thoải mái hơn nhiều.

Ông thuận miệng nói về các bức bích họa và tượng màu còn tốt đều nằm hết trong khu Nam động Ngàn Phật; phần lớn khu Bắc là hang thiền và phòng nhà tăng, thường chỉ cần tuần tra một lần.
“Cậu có biết động nào tốt nhất ở phía Bắc không?”
Ông làm việc ở đây 10 năm, chỉ có lúc đối mặt với Sa Vệ mới có tự tin nhường đó.
Đúng như dự đoán, Sa Vệ lắc đầu không hiểu.

Đậu Vạn Chương vênh vang: “Là động 465, được khai quật thời Tây Ngụy, bên trong có một bức bích họa tên là Rừng Đắc Nhãn...”
Chỉ có một câu như vậy, hai tháng sau đó, nó đã cung cấp sự giúp đỡ lớn nhất để Sa Vệ ăn cắp bích họa.
Tuyết rơi dày đặc, Đậu Vạn Chương xách chìa khóa đi tới khu Bắc kiểm tra.
Cửa động 465 vừa mở ra, bông tuyết thốc xoáy vào, Đậu Vạn Chương đứng trước cửa và chỉ thấy một bức tường bùn trơ trọi lộ ra bên ngoài tại phía tường Tây.
Trong một tích tắc ấy, cả người ông đã bị băng tuyết đông cứng, chỉ có hai tay khô nẻ không ngừng lẩy bẩy.
Gió Bắc gào thét, ông hoàn toàn mất tri giác.
Khiếp sợ, e dè, quýnh quýu...
Ông biết mình không giữ được công việc nữa.
Cảnh sát hỏi ông nhiều lần, lần nào ông cũng xin lỗi và cầu xin nỗi cảm thông.
Ông bức thiết hy vọng sẽ được thẳng thắn chất vấn Sa Vệ, ấn Sa Vệ ấn vào bức tường bùn kia và đạp cho một trận dữ dội.
Đến khi Sa Vệ bị bắt đi, ông bị buộc phải rời khỏi động Ngàn Phật.
Hai năm đầu tiên mới về quê, Đậu Vạn Chương kiên định trồng trọt mà cứ mãi trúng hạn lớn; không chỉ không thu hoạch, còn phí toi tiền hạt giống.

Ông đành ra ngoài làm công, ngặt nỗi ông đã 42, sau chót vẫn không tìm được công việc ổn định như trông coi động, làm việc vặt 5 năm mãi vẫn không tích góp được bao nhiêu.
Ông luôn biết có những người trong thôn đang làm cái nghề bắt cóc mấy đứa con gái.
Nhưng ông tốt xấu gì vẫn là người đã từng ở động Ngàn Phật.

Hàng năm vào ngày Phật Đản mùng 8 tháng tư, tín đồ toàn bộ khu vực Hà Tây sẽ chạy từ các nơi tới Đôn Hoàng, thắp hương lễ Phật trước Lầu Chín Tầng.
Đậu Vạn Chương từng gặp một nhóm nhà sư đến từ Tây Tạng.

Họ vận áo cà sa, đi ba bước sẽ cúi đầu một lần.

Họ xuất phát từ La Tát, đi hành hương, trèo núi tuyết, qua sa mạc.

Mất mấy tháng, cuối cùng họ đã đến động Ngàn Phật, tham gia lễ Tắm Phật.
Một vị sư già nói với ông biết nếu khắc ra một con mắt trên cây bồ đề, Đức Phật có thể nhìn thấy hết thảy thế gian.
Ông hỏi vị sư già: “Sau khi Đức Phật nhìn thấy thì sao?”
(P4)
Vị sư già không trả lời ông.
Trong hoàn cảnh như vậy, Đậu Vạn Chương được mưa dầm thấm đất, hiển nhiên tin Phật hướng thiện.

Mỗi tội rời khỏi động Ngàn Phật âu ngày tháng càng khổ sở, hai đứa con trai lại ồn ào muốn cưới vợ.
Gánh nặng trong lòng ông là thế, không muốn buông cũng phải buông.
Suy cho cùng cây bồ đề không mọc trong sa mạc, đời này của ông sẽ không được nhìn thấy cây bồ đề.
Ông quyết định “mua bán da” với người trong thôn.

Nghe họ nói, họ chỉ là một trong những “kíp nổ” mà thôi.


Ông chủ lớn thật lại ở phía Nam, chịu trách nhiệm bán đi món hàng họ dụ được.
“Phía Đông Nam có nhiều ông lớn thích nhất là mấy đứa nhị chuyển tử!”
Nhị chuyển tử được dùng để chỉ những đứa trẻ sinh ra bởi người Hán và người dân tộc thiểu số tại Tân Cương, diện mạo chúng hệt con lai.

Nói thẳng ra là chúng sáng sủa và mịn màng, và phần lớn phân bố ở khu vực Tây Bắc.
Lúc đầu Đậu Vạn Chương chỉ muốn kiếm chút tiền để con trai lấy vợ.

Ông ích kỷ nghĩ lỡ đâu lừa được đứa nào ngon, còn có thể giữ lại cho hai thằng con trai.

Dè đâu những người khác nói cho ông biết bán tụi con gái đẹp sang câu lạc bộ về đêm phía Nam còn lời nhiều hơn bán cho bọn côn đồ.
Đó là lần đầu tiên ông biết nghĩa cụm từ câu lạc bộ về đêm.
Mặc dù vào nghề, ông vẫn không am hiểu nói dối bắt cóc người khác, chỉ có thể phụ trách canh chừng đám con gái bị lừa.
Canh người với trông coi động không khác là bao, người khác cảm thấy ngột ngạt chứ ông lại thấy thật quen tay.
Số tiền trả cho công việc này tuy ít nhưng đã tạo cơ hội để hai thằng con cưới vợ.

Nói tới cũng nực cười, bọn ông bán những cô gái Tây Bắc để rồi mua về hai đứa con gái người Vân Nam.
Như vậy qua ba năm, Đậu Vạn Chương tính thu tay, làm một chuyến cuối nữa rồi thôi.
Mùa thu hôm đó, ông nghe đồng bọn bảo có một kíp nổ theo tuyến Tửu Tuyền, lừa mất năm con nhóc gần Gia Dụ Quan, trong đó có một đứa đã nhảy khỏi xe lửa.

Bọn người nọ lo lắng 4 đứa còn lại sẽ có chuyện bèn kéo tới Vũ Uy gần đấy bán đi.
“Toàn bộ năm đứa toa toa kia đều là hàng vàng, ba đứa trong đó là nhị chuyển tử!”
Trong phương ngữ Cam Túc, “toa toa” có nghĩa là mỹ nữ.
Đậu Vạn Chương tính ra có năm toa toa mà một đứa trốn mất, bốn đứa còn lại thì bán tháo đi, đúng là một khoản tổn thất lớn.
Đồng bọn nói tiếp ông chủ lớn phía Nam nổi đóa vì chuyện này, muốn tự mình đến một chuyến để lập lại quy tắc.
Kết quả là việc rút đầu nhang (rút khỏi bang nhóm) bị Đậu Vạn Chương tạm thời chôn đi.
Trước khi rời đi, ông muốn gặp ông chủ kia một tí, nghe ngóng thử cuộc sống của những người giàu có ở phía Nam ra làm sao, giường trong nhà lớn cỡ nào, trên đất có mấy con trâu.
Bà vợ trong nhà có biết nấu bè ruột dê, mì chà cá không?
-------
Cảm nghĩ của tác giả
Mạc Hề
Sợ mọi người quên một ít tiếng lóng đã dùng lúc trước, ghi chú lại một lần
Kíp nổ - Tên bắt cóc
Da - Phụ nữ
Hàng vàng - Cô gái chưa lập gia đình
Rút đầu nhang – Rút khỏi bang nhóm
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi