MẮT BỒ ĐỀ


Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Đêm nay Tiêu Khản ngủ thật không tệ, bù đắp bằng sạch những mỏi mệt thức đêm ngồi xổm ở Chợ Quỷ một tuần trước.

Chẳng qua cô ngủ quá lâu, tỉnh lại khó tránh khỏi mơ mơ màng màng.

Cô tắm rửa trước mới đi ra khỏi phòng, khi mái tóc ngắn hãy còn ẩm nhỏ cả giọt nước, cô đã đi ngay xuống lầu.
Trong phòng ăn lầu một, Yến Sơn Nguyệt ngồi ở một góc bàn ăn canh bún thịt dê, đối diện là Lâm Tầm Bạch, xem ra hai người đã đối mặt với nhau.
Tiêu Khản vẫy tay với hai đầu bếp, gọi hai tô sợi kéo* và một phần cà tím tây cay.
*Sợi kéo: trộn mì cho một lượng muối vừa phải, trải qua quá trình nhào nặn, nặn, tỉnh, làm thành bột, khi ăn thì chà xát tròn vào nồi nấu chín, trộn với các loại rau xào hoặc sốt chiên.
“Đã biết nhau?”
Cô đi qua vỗ bả vai Yến Sơn Nguyệt, người này chậm rãi ngẩng đầu, vươn tay ra trước cô.
Tiêu Khản hiểu rõ ý tứ của cô nàng bèn trả lời một câu trước: “Không có tranh lụa.”.

Tiếp theo cô mới giới thiệu, “Đây là người cộng tác với tôi tên Yến Sơn Nguyệt; đây là người dẫn đường mới của chúng ta, Lâm Tầm Bạch.”
Một đêm trôi qua, Lâm Tầm Bạch đã thoát thai hoán cốt, miệng không còn vẻ thiếu đòn, cả người cũng trung thực hẳn.

Chí ít khi nghe được hai chữ tranh lụa, cổ anh đã rụt lại, chả dám thở mạnh.
Ngược lại Yến Sơn Nguyệt nhìn chằm chằm anh.

Cô là người kiệm lời, cảm xúc đặt hết trong mắt.
Tiêu Khản cho rằng cô nàng không hài lòng bèn cúi người nói nhỏ: “Trừ nợ, trước ráng chịu đựng mà dùng.”
Yến Sơn Nguyệt lại nói lời kinh người: “Không, trông anh ta đẹp trai phải biết.”
Hả?
Cơn buồn ngủ nửa xót lại nửa tiêu tan của Tiêu Khản lập tức bay biến.
Phải nói cái tên nhóc Lâm Tầm Bạch này có dáng bộ không tệ, nhưng có thể làm cho cái vị Bồ Tát Sắt Yến Sơn Nguyệt rung động cũng coi như là lần đầu kể từ lúc khai thiên lập địa: “Vậy tốt quá, bắt được tên đàn ông về cho chị em mình hân hoan.

Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lâm, anh nói có đúng hay không?”
(P1)
Lâm Tầm Bạch nào dám nói không.
Có điều hai nhà tuyển dụng lao động có cùng một thái độ đối với mình là điều có thể chấp nhận, cuộc sống sau này sẽ dễ chịu hơn một tí cũng nên.

Anh không khỏi nhếch khóe miệng, có ý để cho mình thoạt nhìn càng khiến người ta thích thú.
Ngón tay Yến Sơn Nguyệt dựng lên: “Bán anh ta tới cửa hàng Ngưu Lang, nói không chừng còn chồng ra đủ tiền cho tranh lụa.”
Lâm Tầm Bạch:...
Tiêu Khản chớp chớp mắt, quả xứng đáng là cộng sự tốt của cô, mạch suy nghĩ đã y nhau như vậy thì còn có tổn thất gì không thể cứu vãn?

Nhưng bán hay không, bây giờ quyết định vẫn còn sớm đôi chút.
Một đĩa cà tím tây cay lần lượt phủ lên hai tô sợi kéo, cô đẩy một trong số đó cho Lâm Tầm Bạch và trấn an: “Nào, ăn trước, hôm nay định đưa tôi đi đâu?”
Lâm Tầm Bạch như nhận được đặc xá, anh nhận cái tô: “Đi tới động Ngàn Phật.”
“Ồ.” Tiêu Khản nở nụ cười: “Tối hôm qua vẫn còn chưa thỏa mãn?”
“...!Cửa chính.” Anh nói trong run rẩy, “Tôi đã đặt vé vào cửa, hôm nay đi vào cửa chính.”
Ồ, cửa chính đấy.
Tiêu Khản buông đũa, xoay người đi lên lầu.
Lâm Tầm Bạch hoang mang nhìn, Yến Sơn Nguyệt cho hay: “Cửa chính có kiểm tra an ninh, cô ấy đi cất dao.”
“Cô ta vừa mới rời giường đã mang theo dao bên người?!”
Yến Sơn Nguyệt bưng tô uống canh, đặt tô lau miệng, lạnh căm hỏi ngược lại: “Nếu không chả lẽ lại mang súng? Anh có à?”
Lâm Tầm Bạch bặt thinh.
Ở đây có hai Diêm Vương mà mình chỉ có một nghệ danh, mẹ kiếp, rõ ràng không đủ mà!
------
Động Ngàn Phật ban ngày thêm hoành tráng hùng vĩ so với giấc đêm, là một vùng xanh thẳm chực biển cả dưới bầu trời cát vàng.

Vách đá ở chân núi phía Đông hệt một cây búa dài tự nhiên, chợt cắt đứt biển cát.

Mấy trăm triệu năm trước, sa mạc đã từng là đại dương mênh mông, vách đá này chính là một hẻm núi được hình thành bởi các con sông liên tục xói mòn sau khi đáy biển dâng lên, kết cấu lớp sỏi đá đặc thù cung cấp khả năng khai quật hang đá.
(P2)
Hàng trăm hang động dày đặc bao quanh lấp kín, cao thấp đan xen, phản chiếu vào đám mây trắng cát vàng hệt từng con mắt được khảm trên vách đá, ngóng nhìn về phía núi Tam Nguy đối diện.
Hai chữ “Mạc Cao” lấy ý nghĩa từ “chỗ cao trên sa mạc”.
Hơn 400 hang động với các bức bích họa và điêu khắc màu mà chỉ được mở ra chưa tới 70 cái, du khách có thể ghé thăm ngẫu nhiên 8 cái trong đó bằng vé.

Mùa ế thì ít người, hướng dẫn viên mang theo một nhóm khách du lịch, dùng một giờ đã bước vào khúc cuối cùng.
Cô gái trẻ mặc đồng phục chỉnh thể, cầm micro, vừa đi vừa nói: “Động 323 cuối cùng tại động lớn quay về phía Bắc được kiến tạo từ thời Sơ Đường.

Nó được chia làm hai phòng trước sau, phòng trước đã bị hư hại; năm bức tượng đắp nặn được thờ cúng trong đỉnh mái bằng ở bức tường phía Tây thuộc căn phòng phía sau đã trải qua năm đời, ba lần trùng tu Tây Hạ và Thanh...”
Vừa mới đi ra từ Động Tàng Kinh không lâu, tri thức trong đầu mọi người còn nóng hổi, có một ông chú trong đội ngũ nói hớt: “Đó là cái thứ từng được đạo sĩ họ Vương sửa, có cái gì đẹp mắt đâu.”
“Dẫu rằng tượng trong động này đã được sửa chữa, nhưng hai bức tranh ở vách Bắc Nam mang tính lịch sử Phật giáo; có Trương Khiên đi sứ Tây Vực, có A Dục Vương bái lạy bên ngoài tháp Ni Càn Tử; thậm chí còn có Tùy Văn Đế nghênh đón pháp sư Đàm Duyên vào triều.

Loại đề tài này tương đối hiếm thấy ở hang Mạc Cao, cho nên vẫn đáng xem.” Người hướng dẫn kiên nhẫn giải thích, “Vâng, một bức bích họa nằm giữa tường phía Nam đã bị một người Mỹ tên là Warner đánh cắp vào năm 1924.

Và giờ đây trên bức tường vẫn còn để lại giấu vết vụ trộm của ông ta.”
Ông chú trung niên không ưa gì mấy cái tên nước ngoài quái lạ này nọ, nghe được hai chữ người Mỹ đã đủ rồi: “Người Mỹ làm được chuyện gì hay, còn đi trộm cái Động Tàng Kinh đó nữa.

Rồi gì mà Stein, nhóm người Anh chả có ai tốt…”
Yêu nước là một chủ đề vĩnh cửu, và bầu không khí ngay lập tức nóng lên.

Có cặp tình nhân nhỏ chỉ lo chụp ảnh tự sướng ở một bên cũng buông điện thoại xuống, gia nhập đội ngũ: “Đồ trong bảo tàng Anh là cướp từ Trung Quốc chúng ta!”
(P3)
Tinh thần quần chúng kích động, người hướng dẫn không khỏi cười lên: “Mọi người đừng tức giận nữa, trước kia hang Mạc Cao bị trộm do không có chính phủ quản lý, sau khi xây dựng đất nước thì khác.

Các vị thấy mỗi động đều có hai cánh cửa, ngoại trừ chống gió các, còn vì an toàn.

Văn vật bên trong được bảo hộ rất tốt, không thể thiếu dù một chút.”
“Thật sao?”
Trong đám đông bất thình lình phát ra một giọng nói.
Người hướng dẫn sững người, nhìn về phía cuối đội ngũ.

Một nữ du khách khoanh hai tay, mang kính râm, không thấy rõ biểu hiện nhưng lại nhìn ra dung mạo lạnh lùng và phong thái không dễ chọc.
“Đương nhiên.” Người hướng dẫn nhanh chóng trả lời một câu, chợt đi vào động 323, “Đã tới động 323 rồi, mọi người theo tôi đi vào…”
Đội ngũ đi về phía trước có trật tự, Tiêu Khản lại dừng bước bên ngoài động.
Lâm Tầm Bạch ở phía trước phát giác không thấy tăm hơi của nhà tuyển dụng bèn vội vàng quay đầu tìm kiếm: “Bà chủ Tiêu?”
Cô tháo kính râm và lặng lẽ nhìn anh.
Lâm Tầm Bạch đánh giá ánh nhìn này, đại khái có ý nếu không đi sang sẽ bán anh ngay này nọ, thế là anh vội vàng lui đến cuối hàng và đi ra khỏi động.
Dù sao nhà tuyển dụng này chẳng phải tới để xem hang động.
Hai người đi về phía Bắc dọc theo vách đá, trở lại vị trí Động Tàng Kinh, cứ đi về phía trước nữa sẽ kết thúc.
Đợi đến khi bốn bề vắng lặng, Lâm Tầm Bạch mới từ tốn mở miệng: “Bức bích họa mà cô muốn tìm ấy, hẳn là bức tranh bị trộm 25 năm trước.

Đó là tin tức cấm truyền ra ngoài, trong mười người có chín người không biết, người biết cũng không dám nói.

Cho nên cô mãi không nghe được tin tức đầy đủ, đúng không?”
Lời nói của anh thật chậm, có cảm giác đang treo cảm giác của người ta lên.
Tiêu Khản gật đầu thừa nhận, nếu không phải không có đầu mối thật, cô tuyệt đối chẳng cho cái tên này có cơ hội đắc chí.
“Anh có tin tức?”
“Tôi có một người thân...” Anh sờ cằm, quả nhiên đắc ý.
“Thím họ?”
“Làm sao cô biết?”
(P4)
“Chẳng phải quan hệ thân thích của anh chỉ có chừng này thôi sao?” Cô hừ lạnh bảo, không chút che giấu nỗi hoài nghi của mình, “Có chuyện nói thẳng, bớt bớt lòe loẹt rào trước đi.”
“À.” Lâm Tầm Bạch thành thật, “Tóm lại, thím họ tôi từng là người hướng dẫn ở đây thành thử biết chuyện bích họa bị đánh cắp.”
“Nói một chút xem.”
“À...!Để tôi nhớ.


Thím nói mùa đông năm đó tuyết rơi rất lớn cho nên động đóng cửa sớm.

Nhưng đến một ngày trước đó vào năm ấy, bà đột nhiên nhận được thông báo bảo bà trở về trong viện một chuyến.

Tuyết rơi ngập núi, chú họ tôi phải lái xe lừa đưa thím ấy đi.

Tới khi thím ấy đi rồi mới phát hiện không chỉ là nhân viên địa phương, ngay cả nghiên cứu viên ở nơi khác đã trở về nhà cũng bị gọi sang, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

Hỏi lại mới biết là động Ngàn Phật bị trộm, kêu mọi người quay lại để in dấu tay, đo vân tay.” ‘Trong viện’ từ miệng anh chỉ Viện nghiên cứu Đôn Hoàng, đơn vị phụ trách quản lý bảo vệ di tích văn hóa và bảo tàng của hang Mạc Cao.
“Động nào bị trộm?” Tiêu Khản hỏi.
“A?” Lâm Tầm Bạch lộ vẻ kinh ngạc, “Ngay cả động nào bị trộm mà cô cũng không biết?”
“Không biết, nhưng tôi biết dùng tay không giết anh làm sao.”
“Ở khu Bắc, là động ở khu Bắc.” Anh lập tức giơ tay ra chỉ một hướng, “Toàn bộ động Ngàn Phật chia làm hai khu Nam Bắc.

Các động ở khu Nam tập trung, là khu vực cho du khách tham quan; mà động khu Bắc lỏng lẻo, phần lớn là phòng nhà sư dùng để thiền tu và hang chôn người chết.

Tầm hai trăm động chỉ có bốn cái có bích họa, một mực không mở cửa cho bên ngoài.

Cô đừng xem bây giờ ba bước một chòi, năm bước một trạm gác, phía sau núi còn kéo lưới sắt mà nghĩ khó khăn đến thế.

Hơn mươi năm trước khách du lịch chẳng có là bao, khu bảo vệ nào có nhiều người như vậy.

Phần lớn tinh lực đều đặt ở khu Nam, cho nên mãi đến khi phát hiện bích họa bị trộm, trên thực tế đã qua hơn một tuần.”
“Tại sao nhân viên phải in dấu tay?”
Lâm Tầm Bạch nhớ rõ mình cũng hỏi thím như vậy, và thím ấy trả lời do cách thức gây án.
Tội phạm đào một đường hầm từ đỉnh núi Minh Sa phía sau động Ngàn Phật và lẻn vào một gian động thiền.

Kế đó lại đào thông bàn thờ Phật trong động thiền, tiến vào sát vách động, cắt một khối bích họa rồi bỏ chạy mất dạng.

Thế là khóa cửa động không nhúc nhích tí gì, thật lâu không bị phát hiện.

Người có thể hiểu rõ kết cấu động đến thế ắt là nhân viên bên trong.
(P5)
Tối hôm qua Tiêu Khản muốn anh dẫn đường tới sau núi, anh hoài nghi ngay mục đích của cô.

Dù sao từ lúc lập nước tới nay chỉ có một trường hợp bích họa bị trộm thế này.

Có chăng dao gá lên cổ, anh đành liều chết thử một lần.
Kết quả đã bị anh đoán trúng thật!
“Cô có thể nghe ngóng được lộ trình gây án của tội phạm, khẳng định biết sau đó tên này bị bắt.” Lâm Tầm Bạch tiếp tục nói, “Đáng tiếc có cảnh sát áp giải hắn đi lấy bích họa, trên đường đụng phải bão cát, thế là hai người cùng chết ở sa mạc và khối bích họa đó cứ thế mất tích.”
Nói xong câu này, anh lại thấy dư thừa.
“Cũng đúng, nếu không phải người chết rồi, bức họa mất đi, cô sẽ không tới tìm nó.”

Cách lớp hàng rào rắn cao và rừng bạch dương làm Tiêu Khản không thấy rõ cái gọi là “khu Bắc”.

Cô chỉ nhớ rõ lúc tới, cô đã nhìn thấy một vùng động rải rác và hoang vắng khi còn ở trên xe buýt.

Cô nghĩ chính là nơi đó.
Lúc trước ký hợp đồng, thư ký của Triệu Hà Viễn chỉ cho cô hai manh mối: Thứ nhất, 25 năm trước có bích họa trong hang Mạc Cao bị đánh cắp.

Thứ hai, thủ phạm trốn thoát từ phía sau núi mang theo bích họa.
Phần còn lại không biết gì cả.
Nói cách khác, có người trả tiền cho cô để tìm bích họa, tất cả những gì cô phải làm là tìm hàng, giao hàng và thu tiền.
Không có bản lĩnh lớn, Tiêu Khản sẽ không làm những điều vượt quá khả năng.

Nhưng mà đến Đôn Hoàng rồi, cô mới phát hiện việc này cực kỳ bí ẩn, nếu không phải...!Cô liếc mắt nhìn Lâm Tầm Bạch, ánh mắt nhìn anh bỗng nhiên có biến hóa.
“Anh có biết thân phận thủ phạm không?” Cô hỏi lại.
“Nghe nói là nhân viên kiểm lâm, trồng cây ở động Ngàn Phật hai năm, sau khi quen thuộc với hoàn cảnh thì trong lòng sinh ra điều xấu.

Cụ thể thím tôi cũng không nói quá nhiều bởi lẽ trong viện không cho truyền ra ngoài.

Cô biết đấy, nội bộ gây án, tổn hại thể diện.”
“Cơ mà..

Cô thật sự không có ý định tìm bức bích họa, phải không?” Anh cẩn thận thăm dò.
“Có thì làm sao?”
Lâm Tầm Bạch gãi đầu, khó có thể lý giải: “Người ta đã chết nhiều năm như vậy, ai còn biết bức bích họa ở đâu.

Xung quanh toàn là sa mạc, nguy hiểm biết bao.”
Lời anh nói cũng thành khẩn, bởi vì anh thật sự có tin tức nhưng chẳng có hứng thú.
Tiêu Khản lườm một cái: “Người trẻ tuổi không chịu khổ không mạo hiểm làm sao kiếm tiền?” Một chốc trước cô nhìn anh ta thấy còn vài phần cao lớn, hiện tại đã trở về bình thường.
Mà giây tiếp theo, nó rơi thẳng xuống đáy cốc.
Bởi vì anh ta nói...
“Đi ở rể đó.”
--------------------
Editor có lời muốn nói: Truyện được viết dựa trên các sự kiện có thật bao gồm các nhà khảo cổ nước ngoài trộm đi văn vật, đe dọa di sản tôn giáo cổ ở Đôn Hoàng.

Mình dẫn link cho ở những trường hợp như vậy, các bạn có thể đọc tham khảo:
Link 1:
Làn sóng du lịch đe dọa di sản tôn giáo cổ ở Trung Quốc
 
Link 2:
Kinh Kim Cương tại Đôn Hoàng: công kẻ tinh ranh, tội ông ngớ ngẩn
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi