MẮT BỒ ĐỀ


Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Việc tại ngoại chờ xét xử của Tiêu Khản được chấp thuận cấp kỳ, và người thả cô ra khỏi trại giam là Trương Dương, người đã đưa cô vào.
“Được tại ngoại chờ xét xử không có nghĩa là vô tội.

Nếu cô rời khỏi Đôn Hoàng trong thời gian tại ngoại, cô phải báo cáo với tôi.” Trương Dương làm theo thông lệ đâu ra đấy.
Tiêu Khản khinh thường phất tay.
“Yên tâm đi, vụ án chưa kết thúc thì anh có mời đi tôi vẫn không đi.”
Trên đời này không có nhiều thứ có thể làm cho Tiêu Khản ngậm bồ hòn, giả mà rời đi trong nỗi chán chường lúc này thì quá ư mất mặt.
Cô hoặc thắng đẹp hoặc thua nặng.
Lâm Tầm Bạch lái xe tới đón cô, cô lưu loát ngồi lên ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa khen anh.
“Không tệ đó, nghe nói là anh đi tìm Triệu Hà Viễn?
Lâm Tầm Bạch chột dạ, không dám khởi động xe, cứ thế nói cho cô biết trước: “Tôi đi cùng bà chủ Yến, Triệu Hà Viễn muốn bà chủ Yến làm thêm một bức Rừng Đắc Nhãn mới chịu làm chứng cho cô...”
Vốn những tưởng Tiêu Khản nghe được tin tức này sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ được cô yên lặng nghe xong rồi phán một câu: “Chim Yến làm như vậy là đúng.”
“Nhưng đây là cố tình làm đồ giả, nếu Triệu Hà Viễn cầm bích họa giả làm chuyện mờ ám gì thì sao?
Tiêu Khản duỗi gân cốt: “Cho nên mới phải tranh thủ thời gian.”
Ba ngày tai ương lao ngục làm cho cô thoạt trông có vài phần tiều tụy, chẳng qua tinh-khí-thần lại không tệ.
Cô nói: “Đầu tiên việc làm lại bích họa không nhanh đến thế.

Một khi Chim Yến đồng ý, thời gian sẽ được kiểm soát bởi chúng ta.

Thứ hai, tính tình Triệu Hà Viễn lạnh lùng đó giờ, dùng cái cớ này sẽ tiếp xúc được với ông ta nhiều hơn, không có một chỗ xấu nào cho chúng ta.

Thứ ba, nếu hoa hồng bay mất thì ít nhất phải lấy về tí tiền chế tác chứ.”
Lâm Tầm Bạch bội phục gật đầu, hai bà chủ hợp tác nhiều năm, sự ăn ý của hai người đúng là thứ anh không thể đoán được.
Anh đã lo lắng nhiều rồi!
(P1)
“Đúng rồi, bà chủ Yến đã rời đi với Triệu Hà Viễn, chắc cô cũng nghĩ đến điều này chứ?”
“Cái gì?!”
Lâm Tầm Bạch gãi đầu: “Thì..

Triệu Hà Viễn sợ bà chủ Yến đổi ý giữa chừng, cũng sợ cô ấy không nghiêm túc vẽ bích họa, muốn bà chủ Yến tới làm việc tại chỗ của ông ta, khi nào làm xong sẽ thả người.

Bà chủ Yến đồng ý.”
“Mẹ kiếp!”
“...!Không phải cô nói muốn tiếp cận Triệu Hà Viễn nhiều hơn sao?”
“Mẹ nó chứ Triệu Hà Viễn, nhân lúc cháy nhà còn đi hôi của, tính đánh lên tới đầu bà! Chờ bà làm xong việc, bà vặn đầu trọc mi xuống làm banh đá!”

------
Vừa đến khách sạn Đôn Hoàng, Tiêu Khản còn chưa kịp trở về phòng đã bị người ta ngăn lại ở sảnh chính khách sạn.
“Tiêu Khản! Tiêu Khản! Cuối cùng tôi đã tìm thấy cô!”
Anh chàng Tây Bắc vạm vỡ cường tráng nắm chặt tay hai người bọn họ, kích động cơ hồ rơi lệ.
“Hướng dẫn viên Hồ!”
Gặp lại Hồ Kim Thủy, Lâm Tầm Bạch vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Anh ta không xuất hiện trong buổi họp báo cùng với những người khác, sao lúc này lại tới đây?
“Về phòng rồi nói đi.” Tiêu Khản nhìn lướt qua bốn phía, họng Hồ Kim Thủy to, vừa mới gọi thế thôi đã làm bao người chú ý.
“Được được được!
Hồ Kim Thủy liên tục đáp lại, xem ra lời anh ta muốn nói cũng không thích hợp nói tại nơi công cộng.
Tạm thời phòng Tiêu Khản không dùng được nên bọn họ đi đến gian phòng của Lâm Tầm Bạch.

Cửa phòng vừa đóng, cảm xúc đè nén của Hồ Kim Thủy đột nhiên dâng trào.

Thì ra anh ta đi theo Trần Khác và một mực ở lại Khorgos.

Một tuần trước, Trần Khác nhận được thông báo, muốn khẩn cấp chạy về Đôn Hoàng nên chấm dứt chấm dứt hợp đồng hướng dẫn viên tư nhân với Hồ Kim Thủy.

Anh ta cầm tiền công vui vẻ về nhà nghỉ ngơi, đâu ngờ…
“Mấy người nói xem số của tôi đen tới cỡ nào đây.

Lần trước dẫn đoàn xong thì cậu chủ Tôn và bạn gái của cậu ta chết, lần này lại tới nữa! Toàn bộ chuyến tham quan chỉ có một vị khách, cuối cùng người ta cũng bay luôn!”
Nghe giọng điệu, có vẻ cảnh sát tìm Hồ Kim Thủy hỏi chuyện sau khi Trần Khác chết.
“Công ty bảo tôi tạm thời đừng dẫn khách, hai người phân xử giúp xem, có trách tôi được à?”
(P2)
“Ấy...”
Lâm Tầm Bạch muốn nói lại thôi, từ góc độ khoa học thì không trách Hồ Kim Thủy cho được, song từ góc độ huyền học, Hồ Kim Thủy có vẻ xui.
Bản thân anh đồng ý với điểm này.
Thậm chí là đồng tình tột cùng.
Anh ta lải nhải: “Tôi suy nghĩ cẩn thận, thấy vấn đề nằm ở hang Mạc Cao.”
“Nói như thế nào?” Tiêu Khản nhíu mày.
“Tôi dẫn đoàn đi tham quan hai lần mà không bái Phật Lớn Phía Bắc! Cho nên đấy, đừng trách tôi vì người chết, Phật tổ trách tôi rồi!”
“...”
Được rồi.
Cô thật sự không nên mong nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ một người ưa mê tín dị đoan nặng.
Hồ Kim Thủy thở dài: “Thôi thôi, tôi dự định tới chùa ở một thời gian, ăn chay niệm Phật cầu Phật tổ tha thứ.”

Lâm Tầm Bạch trấn an: “Anh không cần chán nản thế đâu, chờ vụ án được phá là ổn thôi.”
“Hầy, có thế phán vụ án này?” Hồ Kim Thủy tặc lưỡi, bộ râu mới mọc bị anh ta thổi bay múa phây phẩy, “Cảnh sát nói cho tôi biết mắt anh Trần bị móc! Sau này tôi thay anh ta thắp chút nhang, hy vọng di nguyện của anh ta có thể thực hiện...”
“Di nguyện?”
Tiêu Khản một lần nữa bắt lấy mấu chốt: “Trần Khác có di nguyện gì?”
Hồ Kim Thủy xoa cái mũi chua xót, nhớ lại: “Ngày nhận được thông báo, anh Trần thanh toán tiền công với tôi.

Lúc tôi về phòng thu dọn hành lý mới tính lại thì phát hiện anh ta cho tôi thêm 50, thế là tôi đi tìm anh ta trả lại tiền…”
Lúc ấy đêm đã khuya, Hồ Kim Thủy đi đến trước cửa phòng Trần Khác.

Dợm gõ cửa, anh ta nghe thấy trong phòng có tranh chấp.
Anh ta nhận ra giọng nói của hai người, một thuộc về Trần Khác, còn lại là Trần Hải.
“Họ đang cãi nhau?” Lâm Tầm Bạch hỏi.
(P3)
Hồ Kim Thủy gật đầu, mỗi tội anh ta nghe được không đầu không đuôi, chỉ nhớ Trần Khác nói:
- Bích họa tìm được là chuyện tốt, nhưng rốt cuộc bên cha muốn tổ chức tour triển lãm làm gì?
Trần Hải trả lời:
- Cha đã nói rồi, con vừa mới về nước, không biết rất nhiều chuyện.

Chỉ cần tour triển lãm thuận lợi, tâm nguyện của ông ngoại con…
Trần Khác dữ dội ngắt lời ông ta:
- Ông ngoại bệnh nặng, ý thức không rõ từ lâu.

Người có lòng tham không đáy chính là cha.

Tốt nhất cái tour triển lãm kia nên chết từ trong trứng nước đi, nếu không, nếu không…
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi đã rời đi.” Hồ Kim Thủy thành thật trả lời, “Cha con người ta cãi nhau, tôi lén nghe nhiều không tốt.”
Tiêu Khản hiểu rồi.
“Chính tai anh nghe Trần Khác nói hy vọng tour triển lãm không thành?”
“Đúng rồi.

Hiện tại Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ bị niêm phong, bích họa không thấy bóng dáng.

Tôi giúp anh ta thắp tí nhang, có lẽ anh ta sẽ được toại nguyện, dù không có mắt cũng đầu thai được.”
Hồ Kim Thủy chắp hai tay trước ngực, lẩm bẩm trong miệng.
“Nam mô A Di Ða bà đạ.”

“Ða tha dà đa dạ.”
“Ða điệt dạ tha.”
...
Tiêu Khản từng nghe thấy chuỗi chú ngữ thật dài này.
Là Chú Vãng Sanh.
Nghe nói thành kính và kiêm trì niệm sẽ có thể có thể diệt ngũ nghịch thập ác, đạt được điều mình sở cầu trong thế giới này, vãng sinh chốn bồng lai Tây Phương Cực Lạc.
Cô thốt nhiên nhớ tới đêm đầu tiên ở La Bố Bạc, Trần Khác bảo:
- Mỗi người đều có số mệnh của mình, nhân quả, nhân quả, tất nhiên trước có nhân rồi mới có quả.
Khi đó anh ta có từng nghĩ tới sẽ có kết quả thế này?
(P4)
------
Tiễn Hồ Kim Thủy đi đã quá giờ cơm, Lâm Tầm Bạch gọi hai phần đồ ăn mang đi.
Đồ ăn trong trại tạm giam đúng là một lời khó nói hết, Tiêu Khản ăn xong cả một tô mì, ngay cả nước súp cũng uống sạch sẽ, cô thật sự đói muốn chết.
Cuối cùng cô lau miệng, chia sẻ suy nghĩ của mình với Lâm Tầm Bạch để phân tích: “Anh còn nhớ chuyện hôm đó cãi nhau ở bảo tàng nghệ thuật không?”
Đương nhiên Lâm Tầm Bạch nhớ rõ.
Trần Khác giận dữ xài xể Tiêu Khản vi phạm thỏa thuận, Tiêu Khản hỏi ngược lại lý do của gã nhưng gã lại không trả lời.
Vừa rồi Hồ Kim Thủy xác nhận phỏng đoán trước đó của cô.

Tuy Trần Khác là con trai của Trần Hải song không cùng một đường với nhóm người họ.

Lúc trước gã uy hiếp Yến Sơn Nguyệt đã tạo ra hiềm nghi sẽ lấy bức bích họa làm của riêng thật.

Tuy nhiên tới khi gã đưa tờ biên lai cho Tiêu Khản, loại khả năng này không còn tồn tại.
Người một lòng muốn chiếm bích họa tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường cơ hội cho người khác.
“Cho nên anh ta biết mục đích xây dựng bảo tàng của Triệu Hà Viễn không trong sạch mới cản cô giao bức tranh cho Triệu Hà Viễn?”
“Có lẽ anh ta đã biết chuyện Triệu Hà Viễn lợi dụng bảo tàng ôm đất sớm hơn tôi.” Tiêu Khản nói xong, liếc sang Lâm Tầm Bạch, “Có điều không sớm bằng anh.”
Cái gọi là “ôm đất” là một mô tả trừu tượng.
Trên thực tế nó đề cập đến việc phê duyệt và mua đất thương mại theo chính sách đất đai hiện hành đầy khó khăn, số tiền lại cao, trong khi đất dùng cho mục đích văn hóa và giáo dục thì không.

Trước tiên Triệu Hà Viễn dùng việc quyên góp xây dựng bảo tàng làm vỏ bọc, lấy giá thấp để có được một vùng đất rộng lớn.

Tiếp đó ông ta đóng cửa bảo tàng, khơi thông quan hệ trên dưới, thần không biết quỷ không hay biến bảo tàng thành trung tâm mua sắm, khách sạn, công viên khoa học kỹ thuật này nọ.
Đây là lý do tại sao Bảo tàng Tàng Vân gieo neo duy trì trong thời gian giao thông không thuận tiện, đến khi tàu điện ngầm được đưa vào sử dụng thì lại đóng cửa.
Vì giao thông thuận tiện, giá trị thương mại mới lớn.
“Lúc trước anh cứ mãi không nói gì vì đang thu thập chứng cứ hả?” Cô hỏi.
“Ừ.”
(P5)
“Vậy xem chừng chú họ anh muốn chửi anh cho một chận vì anh đã đánh rắn động cỏ rồi.”
Trong lòng Lâm Tầm Bạch cũng đang hối hận.
Anh nhỏ giọng nói thầm: “Còn không phải vì muốn cứu cô…”
Tiêu Khản vỗ vai anh: “Được rồi, sau này nếu anh bị sa thải thì tôi có thể thuê anh làm tài xế.

Tám ngàn sau thuế, năm khoản bảo hiểm một quỹ nhà ở.”

Lâm Tầm Bạch không thèm để ý chuyện này, thứ chân chính làm cho tâm trạng anh phức tạp…
Vẫn là Trần Khác.
“Vậy...!Anh ta biết rõ cô được Triệu Hà Viễn thuê, vì sao còn đưa biên lai cho cô rồi dặn dò cô không giao bức tranh ra?”
Tiêu Khản suy nghĩ một lát: “Có lẽ do không thoát thân ra nổi.”
Lâm Tầm Bạch bừng tỉnh.
Khi Trần Khác mới đến Đôn Hoàng, gã quyết tâm tự mình tìm tranh.

Đến khi bị Trần Hải gọi đến Hami, hành động của gã mới bị hạn chế, bởi lẽ chuyện gã muốn làm trái ngược với Trần Hải!
Như vậy hết thảy đã có nghĩa, Trần Khác phát hiện chân tướng Triệu Hà Viễn và Trần Hải hợp tác, lại bị chính thân phận hạn chế, không bề nào vì việc nước quên tình nhà, thế nên có lúc hành vi của gã làm cho người ta cảm thấy phi lý.
Mà lúc này đây, nhất định gã đã nhận ra sau lưng tour triển lãm có âm mưu khác mới giận quá mất khôn, tuyên bố muốn đoạt lại bích họa.
Trên thực tế gã đã làm như vậy.
Có điều phải trả cái giá quá thê thiết.
Lâm Tầm Bạch cắn môi dưới, ân oán trong quá khứ ào ào mà đến, và anh hãy còn một điều cuối cùng cứ mãi không thông.
“Anh ta và cô quen nhau ở Chợ Quỷ rồi cùng nhau kết bạn tới La Bố Bạc mà thôi, vì đâu yên tâm giao cho cô chuyện quan trọng đến thế?”
Dù gì Trần Khác không phải là người bốc đồng lỗ mãng.
Tiêu Khản nhìn lăm lăm vào anh.
“Tôi cảm thấy người Trần Khác tin tưởng không phải tôi.”
Lâm Tầm Bạch ngớ người.
“Anh là cảnh sát, anh ta tin tưởng anh từ đầu đến cuối...”
“Thật ra tất cả đều do anh.”
(P6)
------
Dọc theo sông Đảng về hướng Bắc có dãy biệt thự đơn độc ven sông bên bờ Tây, tỷ lệ người vào ở không cao, tới khi tối sẩm đã đen sì.
Một tòa nhà ở giữa có đèn đuốc sáng trưng, có hai người vệ sĩ mặc đồ đen đứng ở cửa, cửa lớn mở ra từ trong, thư ký Lưu dẫn đầu đi ra, thay ông chủ giữ cửa.
Triệu Hà Viễn bước lững thững ra ngoài, dừng ở giữa sân trong.
Ngôi nhà vừa được xây dựng không lâu, sân vẫn chưa được xử lý, vẫn trụi lủi.
Ông ta nghiêng người dặn dò cấp dưới: “Cô ta cần tài liệu gì thì anh phải lập tức chuẩn bị, thời gian không đợi người, càng sớm hoàn thành càng tốt.”
“Vâng.” Thư ký Lưu cung kính đáp, “Bên Thất Bảo Các lại báo giá mới, ngài xem...”
“Trước tiên gạt họ sang một bên, đến khi bích họa hoàn thành rồi sẽ có nhiều bên hợp tác hơn…”
“Tổng giám đốc Trần kia...”
“Hắn bận tang con trai, tạm thời không có lòng dạ làm ăn.

Hơn nữa cái vị ở cách cả Thái Bình Dương kia đã không ổn rồi.” Triệu Hà Viễn lấy ra hộp thuốc lá, rút ra một điếu.
Thư ký Lưu cúi xuống châm thuốc cho ông ta.
“Còn nữa ạ, vợ ngài gọi điện thoại, hỏi khi nào ngài trở về?”
Triệu Hà Viễn nheo mắt nhìn về bầu trời đêm xanh thẳm, nơi này có trăng sáng sao tỏ, ngân hà rực rỡ, đẹp gấp trăm ngàn lần so với ánh đèn neon nhiều màu sắc ở thành phố lớn.
Thật là một nơi tuyệt vời.
Ông ta phả ra một làn khói trắng, nói hời hợt: “Mua một vé máy bay báo cô ấy ra ngoài chờ tôi.”
--------------------
HẾT CHƯƠNG
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi