MẮT BỒ ĐỀ


Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Thôn Họ Sa không hợp để ở lại, bọn họ đi tới thành phố Gia Dụ Quan theo kế hoạch ban đầu, chọn một nhà trọ kiểu khách sạn ở phía Nam thành phố, gần lối vào cao tốc.
Gia Dụ Quan nổi tiếng vì “cửa ải hiểm yếu có một không hai”, song người tới nơi này du lịch ít hơn hẳn Đôn Hoàng.

Tiêu Khản nhìn một vòng phòng, cuối cùng đặt giường trong hai phòng tám người ở.
Lâm Tầm Bạch không xoi mói, chỉ tò mò hỏi: “Bà chủ Tiêu, cô không ở phòng đơn?”
“Trong tiệm chỉ có hai người khách là chúng ta, ở phòng nào cũng là phòng đơn, không bằng ở sao cho tiện nghi.”
Logic của cô luôn không chê vào đâu được, Lâm Tầm Bạch không phản bác, cứ thế đặt hành lý xuống và đi vào phòng ăn ăn cơm.
Một cái giường trong phòng tám người chỉ tốn 50 đồng, tất nhiên đồ ăn không thể nào sang trọng, Dưới sự cân nhắc, anh gọi một tô mì chà cá*, thậm chí còn không dám thêm thịt.
*Mì chà cá (mì được nặn hai đầu lại như cọng bánh canh bên mình): là một món mì truyền thống đặc trưng ở thành phố Trương Trai, tỉnh Cam Túc.

Bởi vì hình dạng thành phẩm của sợi mì là thô ở giữa, hai đầu nhọn, giống như con cá nhỏ nên mới được gọi là cá.
Đợi một hồi lâu mà không thấy Tiêu Khản đi ra khỏi phòng khách bên nữ, anh nghi hoặc nhìn quanh quất, bấy giờ mới thấy cô đang gọi điện thoại chỗ cửa chính.
Có vẻ không được suôn sẻ .
Bởi vì cô cứ cách một chặp lại phải lấy điện thoại di động khỏi tai, một lần nữa nhấn nút gọi một lần, vẻ mặt càng mất kiên nhẫn, xem ra không ai bắt máy.
Có thể làm cho Tiêu Khản khó chịu lại kiên trì như thế, Lâm Tầm Bạch suy đoán hẳn là một người rất quan trọng.
May sao thêm đôi ba lần nữa, cuối cùng điện thoại đã được kết nối.
Cô nói: “Thư ký Lưu, phiền giúp tôi liên lạc với Tổng giám đốc Triệu một chút, tôi tìm ông ấy có việc gấp.”
Không biết đối phương nói cái gì, đại để khéo léo cự tuyệt này nọ, Tiêu Khản đành nâng cao ngữ điệu: “Tôi biết hợp đồng đã ký, Tổng giám đốc Triệu bỏ tiền còn tôi xuất lực, nhưng cứ đà không tiến triển thế nào cũng bất lợi với đôi bên.

Tòa án Tửu Tuyền có một hồ sơ về vụ án buôn bán người, tôi cần xem nội dung bên trong.

Đúng, vụ án đã kết thúc, có ủy quyền là có thể tra cứu, nếu không được cứ để tôi vào tù gặp thẳng phạm nhân.”
(P1)
Lâm Tầm Bạch dựng thẳng lỗ tai, cũng được tính là nghe rõ ràng.

Thì ra cô nói muốn tìm kẻ buôn người là thật sự muốn tìm người buôn người đấy, chẳng qua không biết người cô tìm có tác dụng hay không, tay có thể duỗi dài tới chừng đó hay không.
Mì chà cá vừa lên bàn là Tiêu Khản cũng quay vào từ cửa.

Khẩu vị của cô không tốt, chỉ cần một chén canh thịt dê.
Lâm Tầm Bạch quan sát sắc mặt cô, cẩn thận hỏi: “Cô đang tìm người giúp đỡ?”
Tiêu Khản cầm lấy mấy tép tỏi trên bàn, chà xát lớp vỏ ngoài khô sần, nhướng mày hỏi ngược lại: “Hay anh biết người bên công tố?”
Lâm Tầm lắc đầu chực trống bỏi.
“Thật ra có một vấn đề tôi vẫn muốn hỏi cô...”
“Nói đi.”
“Tôi không biết người mời cô tìm bích họa là ai, nhưng bức bích họa này bị lấy cắp từ hang Mạc Cao, cho dù tìm được, cũng không có khả năng chiếm làm của riêng.”
Ý tứ của anh rành rọt phải biết.

“Rừng Đắc Nhãn” không giống với đám tranh chữ cổ qua tay cô thời cô còn làm mối lái trước đây.

Đã khai quật nó sau khi đất nước được thành lập thì đừng nói không cho phép giao dịch văn vật bị trộm cắp, có là đồ sưu tầm tư nhân cũng không thể.
Trừ phi muốn tìm một chỗ bao ăn bao ở.
“Làm sao anh biết người ta tìm bích họa vì muốn chiếm làm của riêng?”
“Chẳng lẽ các cô muốn...!bán nó?”
Không phải thế càng đáng sợ hơn?!
Canh thịt dê lên bàn, Tiêu Khản thổi một hơi lên lớp dầu loang phía trên: “Biết Tập đoàn Hà Viễn không? Ông chủ người ta chỉ có sở thích này, không riêng gì bảo bối trong nước, còn mua kha khá những món mất đi ở nước ngoài, mang về xây dựng bảo tàng, cùng nhau mở túi quyên góp.”
“Bỏ tiền ra thuê người tìm bích họa sau đó quyên góp cho quốc gia?” Mì chà cá trong miệng Lâm Tầm Bạch lập tức nhạt như nước ốc.
Có phải cuộc sống của một người giàu sẽ đầy khoe mẽ đến thế?
“Vậy bà chủ Tiêu...” Anh liếm môi, “Hẳn việc làm ăn này của cô sẽ kiếm được không ít đâu hả?”
Tiêu Khản giương mắt, lia ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh: “Sao, anh muốn được chia công?”
(P2)
Lâm Tầm Bạch dùng đũa chỉ thực đơn trên tường: “Tôi muốn thêm một phần thịt dê xào hành tây.”
Tiêu Khản gật đầu, rất tốt, cô thưởng thức tâm tính hiếu kỳ nhưng không hiếu thắng của Lâm Tầm Bạch tột cùng, miễn cưỡng vẫn đồng ý được.


Vừa giơ tay lên toan gọi ông chủ thêm thịt, trong sảnh chính đã có một nhóm người xông vào ào ào.

Ông chủ ngó lơ cô, cứ thế chạy thẳng tới đón khách.
Phòng ăn mới vừa rồi chỉ có hai người nay ầm ã hẳn.

Hướng dẫn viên du lịch dẫn đầu đâu đó bốn mươi tuổi, để râu quai nón đen trĩu, bộ dạng khôi ngô cường tráng.

Ông chủ thân thiết chào hỏi anh ta, xem ra là khách quen.
“Chúng ta đến Đại Tây Bắc thì đừng ở mấy loại khách sạn có sao, tốn nhiều tiền mà không đáng gì, ở dạng nhà trọ này mới có cảm giác ở trong sa mạc, đúng không!”
Hướng dẫn viên du lịch này la lên bằng giọng cao vút tới nỗi làm màng nhĩ Tiêu Khản chấn động đau nhức.
Cô thuận thế liếc mắt nhìn toàn bộ lữ đoàn, nhân số không nhiều lắm, bốn nam hai nữ, trông diện mạo là người vùng Triều Sán.
“Đây là một đoàn tư nhân.” Lâm Tầm Bạch thì thầm, “Mấy cậu chủ nhỏ làm ăn ở phía Nam, toàn thích kết bạn thuê đoàn nhỏ, hành trình tự do, lúc trước tôi đã dẫn theo mấy người.”
Tiêu Khản vốn lo lắng phòng một người ở của mình sẽ biến thành phòng có ba người, nào ngờ sáu người lại muốn 4 phòng giường lớn, đã chứng minh lời nói của Lâm Tầm Bạch - là cậu chủ nhỏ.
Chuẩn bị gian phòng xong, đội ngũ này không vội vàng để hành lý, trong đó có một đôi vợ chồng ồn ào bảo đói bụng, thế là ăn cơm ở phòng ăn trước.

Mấy cậu chủ nhỏ ra tay hào phóng, lưu loát gọi cả bàn đồ ăn, còn có người hỏi hướng dẫn viên du lịch: “Hướng dẫn viên Hồ, anh uống rượu trắng hay đỏ?”
Người hơn người lúc chết, đồ hơn đồ lúc bị vứt đi.
Cùng là hướng dẫn viên tư nhân, người khác có thịt có rượu, Lâm Tầm Bạch chỉ có trơ tô mì.
Tiêu Khản nhìn ra sự mất mát nơi anh bèn trấn an một câu: “Mấy người kia là cái dạng trưởng thành không làm được gì ngoài ở rể, phúc khí của anh còn ở phía sau!”
“...!Cảm ơn cô!”
Đoan chắc một bàn người ăn cơm sẽ náo nhiệt đến cực điểm.
Qua 3 lần rượu, hướng dẫn viên râu quai nón đỏ cả mặt hệt Quan Công, nâng ly rượu nói với một cậu chủ nhỏ gầy nho bên cạnh: “Tổng giám đốc Tôn, qua Gia Dụ Quan chính là Đôn Hoàng, anh không thể chạy lung tung nữa, càng đi về phía Tây càng nguy hiểm.

Ra khỏi Dương Quan và Ngọc Môn Quan là sa mạc hẳn hoi, chạy mất thì thần tiên cũng không tìm được.”
Nghe giọng điệu đồ chừng có ai không nghe theo sự sắp xếp, tự mình thoát khỏi nhóm.

(P3)
Cậu chủ nhỏ mang sĩ diện cao, bị quở trách tới nỗi sượng cả mặt, thế là đỏ mặt phản bác: “Anh ít hù dọa người khác, tôi chưa bao giờ tới Tây Bắc nhưng từng xem phim tài liệu.

Chỉ cần mang theo điện thoại vệ tinh, đừng nói ra Dương Quan, ngay cả vào La Bố Bạc còn đi ra được nữa là.”
Bên cạnh cậu ta là một cô con gái trẻ tuổi trang điểm thật khéo, phối hợp lấy ra hai cục gạch màu đen đầy hào phóng từ trong túi xách.
Cậu chủ họ Tôn lấy một cái, vỗ lên bàn: “Nhìn thấy chưa!”
“Tôi không hậm họe anh, anh đừng ngó lơ.” Vì thiết lập quyền uy, giọng điệu hướng dẫn viên họ Hồ nặng nề, “Hàng năm đều có dân lập nhóm du lịch mất liên lạc ở sa mạc, có mấy ai không mang theo điện thoại vệ tinh? Không phải vẫn chết như cũ sao; tới nỗi khô quắt, rồi bị cảnh sát đào ra từ trong đống cát, tới hồi lôi ra thì không còn là thi thể bình thường!”
“Không phải thi thể bình thường thì là cái gì, cương thi hay là xác sống đây?” Người con gái trang điểm đậm cầm lấy một xâu thịt dê, dùng đầu ngón tay đỏ tươi kéo miếng thịt xuống, đoạn bỏ vào miệng nhai.
Cậu chủ Tôn cười đến mức nhéo eo cô ta một cái.
“Đó là xác mù! Người chết không có mắt!”
Cậu chủ Tôn không tin: “Tại sao tôi không thấy trong phim tài liệu?”
“Phim tài liệu quay được cảnh này cho anh chắc? Có rất nhiều điều huyền bí trong sa mạc.” Hướng dẫn viên Hồ nâng một ly rượu trắng, uống một ngụm là hết, như thể ngay cả anh ta vẫn cần thêm lòng dũng cảm khi nói đến đề tài này, “Đây là chuyện của một người anh em làm trong nhà tang lễ lén nói tôi hay.

Người chết trong sa mạc không có gì lạ, tuy nhiên sa mạc xung quanh Đôn Hoàng thường có loại xác khô không có mắt, lúc phát hiện thì trên người chả thiếu chỗ nào ngoài con mắt.”
“Thật hay giả?” Người con gái trang điểm đậm buông xiên thịt xuống, vẻ mặt bồn chồn hẳn.
“Giết người liên hoàn hay sao?” Một ông chủ béo khác trong đội hỏi.
Hướng dẫn viên Hồ xua tay, hạ thấp giọng: “Dân lập nhóm du lịch toàn tự xuất phát, ai biết bọn họ đi mấy giờ, đi đâu? Chẳng lẽ hung thủ còn phục kích lâu dài trên sa mạc? Người anh em của tôi bảo trên thi thể hoàn toàn không có dấu vết đánh nhau, trên mặt có hai cái lỗ, trong hốc mắt trống trơn chả còn gì.”
(P4)
“Loại quỷ chết đi không có mắt này sẽ không thấy rõ phương hướng, tìm không ra cầu Nại Hà, không đầu thai được, chỉ đành du đãng trên sa mạc, gặp phải du khách lạc đàn sẽ bám vào sau lưng người đó, hút đi nước trong người họ, đợi đến khi trời tối khi người này bị hút nước cạn sạch thì bọn quỷ này sẽ bò xuống, hỏi mượn con mắt của người ta…”
“Mượn mắt kiểu gì?” Người con gái trang điểm đậm hít vào một hơi.
“Dù người nọ đã teo tóp, hốc mắt nứt dữ dội, nhưng tròng mắt vẫn ngập nước, hệt quả cầu lăn trong hốc mắt, tay móc một cái là rơi xuống lục cục.

Bọn quỷ nhét hai khối thịt vào hốc mắt của mình, thế là mượn được con mắt.”
“Vậy… mượn rồi có trả được không?”
“Đương nhiên có thể.” Hướng dẫn viên Hồ đáp, “Xác mù có mắt sẽ đi đầu thai, người bị mượn mắt chính là xác mù tiếp theo.

Và mãi tới khi hắn lại ‘mượn’ được con mắt, thế chả phải có nghĩa là ‘trả lại’ rồi à?”
“Cái này gọi là xác mù mượn mắt, có vay có trả.”
Không biết ai gọi dái dê nướng trên bàn, từng miếng thịt nứt ra dưới lớp mỡ cháy vàng đang bao bọc lấy từng viên thịt, vậy mà ai nấy nào còn khẩu vị.
Cậu chủ Tôn ngượng ngùng thu lại điện thoại vệ tinh, mặt người con gái trang điểm đậm trắng bệch, hai vợ chồng lúc trước đói đến mức kêu la đã rời khỏi chỗ ngồi từ đời tám hoánh và về phòng thu dọn hành lý.
Cách một cái bàn, Tiêu Khản tiếp tục uống canh.


Mãi đến khi canh cạn chén sạch, cô mới hỏi Lâm Tầm Bạch: “Có biết cách nói này không?”
“Nghe nói qua, phiên bản cũng na ná.” Lâm Tầm Bạch gật đầu.
“Thành thử anh mới đặt nghệ danh ngăn tai ương?”
“Đúng vậy đó.

Bà chủ Tiêu, cô có muốn mua một cái để giữ bình an không? Nghe nói mua của người chết càng thảm càng có hiệu quả!”
Tiêu Khản không đáp lại, cứ thế nói tiếp: “Xác mù móc mắt người khác, tự mình đi đầu thai, để cho người khác làm xác mù.

Với vòng tuần hoàn như thế, trong sa mạc luôn có xác mù và luôn có người chết, vậy...”
“Xác mù đầu tiên là ai?”
Lâm Tầm Bạch chớp chớp hai mắt vô tri, dưới ánh đèn màu trắng sáng, anh tinh xảo hệt cái bình hoa thủy tinh không nhiễm bụi trần.
Tiêu Khản lười hỏi.
------
Trong phòng tám người có 4 cái giường tầng, Tiêu Khản chọn lấy một cái tùy ý, và nằm trên một cái giường dưới cửa sổ.

Sắc trời ngoài phòng tan mất, tựa như rơi vào cái động sâu đen rầm, gió đêm vừa gấp vừa mạnh, mơn man dọc theo khe cửa sổ chui vào trong.
Âm thanh vừa mảnh vừa kéo dài, hệt đang rút tơ bóc kén.
Cô đắp chăn và nhắm hai mắt.
- Hàng năm đều có dân lập nhóm du lịch mất liên lạc ở sa mạc, có mấy ai không mang theo điện thoại vệ tinh? Không phải vẫn chết như cũ sao; tới nỗi khô quắt, rồi bị cảnh sát đào ra từ trong đống cát, tới hồi lôi ra thì không còn là thi thể bình thường!
- Loại quỷ không có mắt này khi chết sẽ không thấy rõ phương hướng, tìm không ra cầu Nại Hà, không đầu thai được.
Tiêu Khản xoay người ngồi dậy, rời khỏi giường.
Cô rón rén kéo cửa phòng ra, hành lang không bật đèn, trong bóng tối có gió chợt tới chợt lùi, vẩn vòng quanh mắt cá chân cô, lạnh lẽo buốt giá.
Cuối đường là phòng tám người cho khách nam, Lâm Tầm Bạch ở bên trong.
Cô gõ cửa, chẳng có lời đáp lại.
Cửa đẩy, mở ra.
Không có ai cả.
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi