MẠT THẾ CHI MỘC HỆ CHI PHỐI GIẢ


Edit: Cacao
Lại là liên hệ một chiều.

Loại hình thức “Ta có thể tìm anh, anh không thể tìm ta” này làm Thẩm Mộc cảm thấy thật không tiện, lúc này tóm được Hughes, lập tức hỏi: 【 Rốt cuộc làm thế nào tôi mới tìm được cậu? 】
Bên kia dừng một chút.

Thẩm Mộc rất kiên nhẫn chờ đợi, thuận tiện nhớ lại một chút bữa ăn đêm nay.

Dưa chuột xanh nhạt tươi mới, còn xa xỉ mà gọt vỏ, trứng gà được rán tới màu sắc hài lòng; thịt heo đặt trong bát inox, ớt cay xanh đỏ điểm xuyết ở giữa, đúng vậy, thoạt nhìn thịt còn nhiều hơn ớt cay; làm người kinh dị chính là rau muống, ăn vào rất tươi mới, cũng không phải cảm giác bảo quản lâu trong tủ lạnh.

Cho nên viện nghiên cứu còn có đất trồng rau?
Tưởng tượng đến dáng vẻ nhóm nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng múa may cái cuốc, Thẩm Mộc 囧.

Không, có lẽ trồng rau chính là nhân viên có sức khỏe như bảo tiêu linh tinh……Các loại kỹ thuật trồng cây không cần đất tựa hồ càng phù hợp phong cách hơn?
Nếu dẫn đầu viện nghiên cứu này là giáo sư sinh vật học có thẩm quyền, vậy chắc hẳn nghiên cứu cũng là sinh vật, bao gồm thực vật và động vật, có lẽ còn có con người.

Thẩm Mộc đột nhiên liên tưởng đến những nhà khoa học mất sạch nhân tính trong phim điện ảnh, ngay sau đó thoát khỏi cái suy nghĩ này —— Hiện thực cũng không phải là phim, đâu ra nhiều nhà khoa học điên cuồng như vậy chứ?
【 Bây giờ đã là lúc nào rồi, là lúc quan tâm đến chuyện này hả?! 】
Thanh âm của Hughes một lần nữa vang lên, thanh điệu âm cuối cùng nâng cao, ra vẻ như không thể tin được, Thẩm Mộc cảm thấy anh thậm chí nghe ra dấu chấm than cuối câu.

Anh chậm rãi thu hồi suy nghĩ trong khoảng thời gian ngắn đã không biết chạy như điên tới đâu rồi, sau đó rất kinh hỉ phát hiện tốc độ tư duy của mình nhanh hơn, trước kia chút thời gian như vậy, cũng không đủ để nghĩ nhiều như thế.

Đối phương càng sốt ruột, Thẩm Mộc liền càng thong dong, không nhanh không chậm trả lời: 【 Chính là tôi muốn biết.


Câu trả lời anh mong muốn, đương nhiên không phải là “Chờ lúc anh đủ mạnh”.

Hughes quả thực bị tùy sự hứng này tức đến phát cười, nhưng hiển nhiên không có biện pháp với Thẩm Mộc, chỉ có thể nói: 【 Có thời gian lại nói cho anh, bây giờ suy nghĩ làm thế nào tránh chuyện buổi tối cho tốt đi.


Dáng vẻ rất coi trọng.


Thẩm Mộc ngạc nhiên nói: 【 Chuyện này không có quan hệ gì tới cậu mà? 】
Ngữ khí của anh không thản nhiên giống ngày thường, mà mang theo cảm giác tức chết người không đền mạng, ừm, chính là cái loại giọng điệu như Thẩm Hạo nói chuyện.

【 Chúng ta lớn lên giống nhau như đúc.

】 Hughes nhắc nhở.

Thẩm Mộc càng ngạc nhiên: 【 Cho nên nếu có người chỉnh dung thành dáng vẻ của chúng ta, hắn liền không có sinh hoạt cá nhân? 】
【……】
【 Anh thật không giống bình thường, ăn nhầm thứ gì à? 】
Những lời này không có nghĩa bóng.

Vô luận là thế giới nào, đều có một vài dược vật tác dụng khác nhau, nơi Thẩm Mộc ăn cơm ngoại trừ tiểu ca dẫn đường thì không có người khác, tiểu ca cũng không ăn cơm cùng mâm với anh, bởi vậy suy đoán này vẫn rất hợp lý.

Dựa theo lẽ thường suy đoán, nếu phải chuẩn bị cho buổi tối, thứ ăn trước đó hẳn là dùng trợ hứng, nhưng biểu hiện của Thẩm Mộc lại hưng phấn, còn có chút biểu hiện vượt quá bình thường, trong ngôn ngữ Hoa Quốc Hughes học được, cái này hình như gọi là…… giải phóng bản thân*?
* 放飞自我(fàng fēi zì wǒ): Nghĩa gốc là buông bỏ bản thân và theo đuổi ước mơ của mình.

Sau này, do nhiều cuộc thảo luận sôi nổi trên Weibo, nó mang ý nghĩa phá bỏ tính cách và thể hiện khí chất thật.

【 Không sao.

Tôi chỉ là…… ngửi thấy mùi nguy hiểm.


Thẩm Mộc khống chế không được mà cong khóe môi.

Đây là một tươi cười thực xán lạn, không hề khói mù, đủ để hấp dẫn ánh mắt xung quanh.

Mặt tiểu ca hơi hơi đỏ lên, mặt ngoài nghiêm trang kỳ thật không ngừng dùng khóe mắt ngắm người bên cạnh, tiếp theo liền phát hiện, sắc mặt thiếu niên lập tức biến trắng.

Thời gian quay về vài giây trước, Hughes đã nói vài câu.


【 Ta mặc kệ anh có phải là thể chất gặp nguy hiểm sẽ hưng phấn hay không 】 Ngữ khí của cậu thập phần bình tĩnh, thong thả ung dung, khôi phục giọng điệu như ngâm thơ ca, như là đang đề ra chân lý nào đó, nghiêm túc nói: 【 Chúng ta là một thể, cảm giác anh cảm thụ đến, ta cũng có thể cảm thụ được.


【……】 Vào ưattpad đọc nhe quý zị.
Thẩm Mộc chịu mười vạn điểm thương tổn.

Có lẽ là do bị lật thẻ bài, anh nháy mắt nghĩ tới phương diện người lớn, năm mười bốn tuổi khi dậy sớm ướt qu@n lót kia, còn có những năm gần đây ngẫu nhiên cùng hữu cô nương* thề non hẹn biển…… Còn cần thiết phải tiếp tục sống sao?
* là tay phải á, anya cười híp mắt.jpg
Thế giới vô tâm này.

Vẫy tay bái bai.

“Cậu không thoải mái à? Chỗ nào không thoải mái?” Tiểu ca đi bên cạnh quan tâm nói: “Trong phòng Chu ca có thuốc.”
Cho dù là lúc đang vạn phần uể oải, não Thẩm Mộc vẫn đang vận động như cũ, tự hỏi tiếp thu tin tức, anh rất nhanh đã từ trong này câu nói hàm nghĩa phong phú này nghĩ ra gì đó, vẻ mặt ôn hoà nói: “Tôi là Thẩm Mộc, mộc có ba chấm thủy, cậu tên là gì?”
“Lương Xán!”
Ở trong mắt Thẩm Mộc, tiểu ca dẫn đường thoạt nhìn tuy rằng trẻ tuổi lại hoạt bát, nhưng có thể đi lại những nơi này kia nhất định là được Chu Lâm tín nhiệm sâu sắc, cho nên vẻ ngoài là chỉ là lừa dối, bên trong hẳn là có tính cảnh giác rất cao.

Rất nhanh anh đã bị vả mặt.

Tiểu ca thập phần hay nói, trừ bỏ thật sự phải bảo mật, có thể nói đều nói, thành ý đầy đến độ sắp tràn ra ngoài, đặc biệt quỷ dị.

Chuyện này không khoa học!
Thẳng đến đi vào trong phòng Chu Lâm, Thẩm Mộc còn chưa hồi phục lại tinh thần.

Anh không biết chính là, phán đoán của mình không hề sai, nhưng tiểu ca còn có một thuộc tính ẩn là nhan cẩu, vừa mới nãy đã bị kích hoạt rồi.

Lương Xán ân cần trải lên ghế một tấm chiếu lót, lúc này mới dẫn Thẩm Mộc ngồi xuống, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Cậu yên tâm, ở viện nghiên cứu này, Chu ca tuyệt đối coi như người tốt, nếu cậu không thoải mái cứ việc nói thẳng, Chu ca sẽ thông cảm.” Vẻ mặt của cậu ta nghiêm túc hơn, nói: “Bất quá, đừng nghĩ lừa hắn, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Thẩm Mộc liếc mặt Lương Xán một cái, liền biết đối phương đang não bổ tiết mục “Không muốn bị đè vì thế giả bệnh”, say.

Tội phạm cũng có một tên ngốc bạch ngọt như này sao?
Hay là nói, đối phương thấy anh không có uy hiếp nên mới như vậy?

Trong lòng Thẩm Mộc vừa động, nói: “Những người lưu lại trước kia đâu?”
Hai tên bên phe Dương Phán kia khi giao dịch với Chu Lâm biểu hiện rất quen thuộc tuyệt đối không phải lần đầu, phải chăng có thể thuyết minh trước kia cũng có người được lưu lại? Nếu anh không đoán sai, nơi những người đó đang ở hiện tại, cũng là chỗ Thẩm Hạo và Lý Hòa Quang.

Lương Xán cười nói: “Cậu đang lo lắng cho hai đồng bạn kia à? Chỉ cần bọn họ có thể làm việc liền không có việc gì.”
Trong đầu Thẩm Mộc lại nhảy ra hình ảnh có người cầm cuốc vung tới vung lui, nhanh chóng ném ra khỏi đầu, làm bộ tò mò hỏi: “Cậu vừa mới nói, nơi này là viện nghiên cứu?”
Theo giả thiết, ba người bọn họ đậu xe ven đường gần đây, vừa vặn gặp phải hai nam nhân cầm súng đi ra xem có thứ gì chiếm tiện nghi hay không chiếm tiện nghi, vì thế thuận lý thành chương mà cả người cùng xe đều bị đoạt, đưa tới đưới đây.

Nói cách khác, đối với chỗ này, Thẩm Mộc hẳn là hoàn toàn không biết gì cả.

Lương Xán gật gật đầu: “Nghe rất ngầu phải không?”
Thẩm Mộc cảm thấy tuổi tâm lý của tiểu ca này và Thẩm Hạo không cách nhau nhiều lắm.

Anh nhảy qua câu này: “Vậy cậu là nghiên cứu gì?”
Lương Xán ngẩn ra, đôi mắt tỏa sáng nói: “Cậu thấy tôi giống nghiên cứu viên sao?”
Thẩm Mộc nói thật lòng: “Không giống.”
Lương Xán thật sự không hiểu cái logic này: “Vậy sao cậu còn hỏi tôi nghiên cứu cái gì?”
Thẩm Mộc đương nhiên nói: “Chính là bởi vì không giống, nên mới muốn hỏi một chút.”
“…… Cậu thật sự biết nói chuyện.”
“Cảm ơn.”
“……”
“Cho nên cậu là lao công vệ sinh? Thợ điện nước? Thợ sửa chữa máy móc?”
Dưới sự truy vấn của Thẩm Mộc, Lương Xán chọn rút lui, cậu ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn: “Bây giờ là 6 giờ, chắc là Chu ca sắp tới rồi, tôi đi đây, hẹn gặp lại.”
Cửa không khóa.

Có thể tưởng tượng được, trong một hoàn cảnh rắc rối phức tạp như vậy, nếu Thẩm Mộc tùy tiện ra khỏi cửa, có thể lạc đường hay không tạm thời không nói, nếu gặp phải hung đồ tàn bạo, không biết sẽ bị tra tấn như thế nào, gặp phải người như tên gầy thích ăn thịt người, càng là sống không bằng chết.

Bởi vậy anh không đi ra ngoài.

Trong phòng có một cái giường lớn thoạt nhìn rất mềm mại thoải mái, một cái tủ quần áo màu trắng trang nhã, còn có một cái bàn gỗ thô, bên trên còn có giá sách cùng màu, bên trong để đầy sách, Thẩm Mộc nhìn qua mấy quyển, đều liên quan đến sinh vật.

Đọc không hiểu.

Tất cả đều là chữ, tranh minh hoạ ít đến đáng thương, còn không phải màu sắc rực rỡ, đánh giá kém!
Thật vất vả tìm được một quyển miễn cưỡng có thể đọc giết thời gian, người nào đó lại tới thúc giục: 【 Anh dự định ngồi chờ chết như vậy? 】
Thẩm Mộc dừng tay đang lật sách, như suy tư gì đó: 【 Hughes, cậu có thể cùng chung cảm quan với tôi sao? 】
【 Phải.



【 Bắt đầu từ khi nào? 】
【 Anh không phải không biết.


Thẩm Mộc suy đoán: 【 Bắt đầu từ khi tôi có thể câu thông với Niếp Niếp, cũng chính là sau khi tôi vào đại học.

Khi đó, giữa thiên địa đã xảy ra biến hóa nào đó mà người thường không phát hiện được, sức mạnh của cậu tăng cường —— không, phải nói là sức mạnh của cậu cuối cùng cũng không bị áp chế gắt gao như vậy nữa, đúng không? 】
【 Không hổ là ‘ ta ’.


Thân, thời điểm khen người có thể không kèm theo chính mình được sao?
Bất quá…… Thẩm Mộc nhẹ nhàng thở ra.

Những chuyện sớm hơn Hughes không nhìn thấy, vạn hạnh.

Đồng hồ chậm rãi chỉ tới vị trí 7 giờ.

Ăn uống no đủ, đãi ngộ có thể nói là dành cho khách quý, Thẩm Mộc chống cằm, nghĩ tới em trai ngu ngốc nhà mình, cũng không biết hắn có gặp rắc rối hay không?
Thẩm Hạo được nhớ thương lúc này đang đứng ngồi không yên.

Cơm chiều là màn thầu cháo cải bẹ, chỉ ăn được lửng dạ, đương nhiên không nhất thiết phải tản bộ tiêu thực, Thẩm Hạo lại bước chân không ngừng, đi tới đi lui, tâm phiền ý loạn.

Sau một lúc lâu, hắn nắm tay: “Lý ca, chúng ta đi cứu anh em đi!”
Trong miệng Lý Hòa Quang ngậm cọng cỏ đuôi chó không biết bứt từ đâu tới, tùy ý nói: “Cứu? Tiểu Mộc an toàn mà.”
“Nhưng trinh tiết khó giữ a!”
Thẩm Hạo thập phần bi phẫn.

Lý Hòa Quang há miệng th ở dốc, cỏ đuôi chó rớt xuống dưới, hắn đột nhiên cười phá lên: “Ha ha ha, Tiểu Hạo em…… em……”
“Vô tâm vô phế!”
Trong tiếng rầm rì của hắn, Lý Hòa Quang cuối cùng cũng cười xong, có thể nói ra lời: “Em sẽ không cho rằng Chu Lâm thật sự thích nam nhân chứ?”
“Hả?”
“Vốn dĩ anh chỉ hoài nghi, nhưng tới nơi này, gặp được người cùng làm việc, liền thêm vài phần nắm chắc.” Lý Hòa Quang vẫy vẫy tay: “Đến anh còn có thể nghĩ đến, Tiểu Mộc khẳng định đã sớm nghĩ tới.”
Như vậy…… chỉ có mình ta không nghĩ tới thôi sao?
Thẩm Hạo chịu đả kích nặng nề, sau đó phấn khởi, nhảy dựng lên nắm cổ áo Lý Hòa Quang: “Rốt cuộc còn giấu em gì nữa, nói!”
Lý Hòa Quang gỡ hắn xuống khỏi người: “Thời gian này, không biết Tiểu Mộc đang làm gì.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi