MẠT THẾ CHI TRÙNG NHÂN QUẬT KHỞI


Ngừng thở, suy nghĩ đến nát óc Nhạc Tử Mặc cũng không thể hiểu nổi vì sao lại phát triển thành một màn thế này, nuốt miếng cháo trong miệng xuống, lại nghênh đón lần cho ăn thứ ba của người đàn ông trùng tộc bá đạo lại cường thế kia, Nhạc Tử Mặc rất muốn che mặt.
Thật sự không thể chấp nhận nổi.
Đè xuống sự ghét bỏ trong lòng, Nhạc Tử Mặc quay mặt sang chỗ khác, hết sức bất đắc dĩ đưa tay ngăn cản người đàn ông trùng tộc đang kề sát đến lần nữa.
“Tôi, tôi có thể tự ăn được.” – Thanh âm Nhạc Tử Mặc khàn khàn.
Liêm đang bưng bát cháo dừng lại một chút, đưa bát cháo cho Nhạc Tử Mặc.

Hành động của Nhạc Tử Mặc lại lần nữa chứng minh nhân loại yếu đuối đến nhường nào, vùng vẫy nửa ngày cũng không thể ngồi dậy được, cuối cùng vẫn phải nhờ Liêm trợ giúp mới có thể miễn cưỡng ngồi dựa vào tường, cậu đưa tay đón lấy cái bát đựng cháo kia, phía đối diện lại cưỡng hôn một cái.
Khí tức nóng bỏng bao trùm, hơi thở ấm áp, răng môi va chạm vào nhau, Nhạc Tử Mặc đáng thương bị dọa sợ lộ ra vẻ vô cùng khó xử cùng kinh dị, cậu hơi ngọ nguậy, cái ót đã bị cánh tay đối thương giam cầm.
“Ưm…” – Sau đó, lại là một ngụm cháo nóng.
Chật vật không chịu nổi mà nuốt vào, mặt mũi Nhạc Tử Mặc tràn đầy vẻ lên án, cậu phẫn nộ cực kỳ, ngón tay run rẩy chỉ vào tay đối phương.
“Cho em.” – Liêm lau lau khóe miệng, khóe môi hơi hơi đỏ lên có một vệt máu.
Trông thấy rõ ràng là môi dưới đã bị cắn rách.

Nhìn thấy ánh mắt băng lãnh của đối phương, vẻ mặt tức giận, lúc này Nhạc Tử Mặc mới nhớ ra người đàn ông lạnh lùng đẹp trai này là người thế nào, trong lòng không khỏi thấp thỏm mấy phần, thanh âm cậu vừa nghiêm túc vừa yếu ớt nói: “Rõ ràng tôi đã nói là muốn tự mình uống rồi, sao anh còn hôn tôi?”
Liêm dùng tay chậm lau khóe môi một chút.
“…Tôi chỉ muốn đem cháo trong miệng đút cho em ăn.” – Mặt Nhạc Tử Mặc đùng một cái bốc khói, Liêm còn không ngừng cố gắng nói: “Cháo quá ít, nhả ra thì sẽ hết.”
Rõ ràng một khắc trước còn đang giận điên, giờ phút này Nhạc Tử Mặc lại xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái hố mà chui vào, cậu cảm nhận được có hai đường ánh mắt dị dạng đang dò xét trên người cậu.
Đơn giản là không có chỗ dung thân.
Hoang mang rối loạn, dùng tốc độ nhanh nhất đoạt lấy cái bát trong tay Liêm, vì che dấu cảm giác chột dạ khó hiểu trong lòng, không thèm để ý đến việc cháo có nóng hay không, Nhạc Tử Mặc vùi đầu vào, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, thanh âm lớn đến đáng sợ, sức lực mạnh mẽ kia không hề giống với một người đang bị bệnh.
Sau khi ăn xong, lúc này Nhạc Tử Mặc mới chậm rãi lấy lại sức lực, tựa vào vách tường thở dốc.

Cậu nhìn qua người đàn ông trùng tộc vẫn ngồi ở mép giường bên cạnh như cũ, ánh mắt của đối phương quét một vòng, yên lặng nhận lấy cái bát sắp rơi xuống đất, hỏi: “Có muốn nữa không?”
“Muốn chứ, tôi còn chưa ăn no mà.” – Nhạc Tử Mặc thành thật nói.
Đừng có phải là loại chủ nhân không chịu cho ăn đấy nhé, bất kể thế nào thì đầu tiên phải đem đụng lấp đầy mới là quan trọng nhất.
Cậu sờ lên hình săm trên vai, vết thương trên đó đã khép lại, chỉ còn lại một vết sẹo màu đỏ sậm lưu lại bên ngoài, liếc nhìn hoa văn dữ tợn, cơn đau đớn thảm liệt ngày hôm qua vẫn còn sót lại trong não hải, loại đau đớn kịch liệt kia khiến cậu dù thế nào cũng không thể quên được.

Liêm đem bát đặt lên trên bàn nhỏ, sai một nô lệ đi làm chút thức ăn, quay người nhìn thấy cử động của Nhạc Tử Mặc, ánh mắt hơi tối xuống, khóe miệng hơi cong lên, đây chính là ký hiệu, là đại biểu cho việc nhân loại này thuộc về hắn, thuộc vể sở hữu của riêng mình hắn.
Chỉ là, khi nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của đối phương hiện lên vẻ đau khổ đè nén, đường cong trên khóe môi kia của Liêm biến mất.
“Tôi là Thác Trạch Mộc Thập Quân, em có thể gọi tôi là Liêm.” – Người đàn ông cao lớn lạnh lùng thản nhiên nói.
Đây là đang tự giới thiệu?
Nhạc Tử Mặc gật gật đầu, vẻ mặt giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, cậu nói: “Chào anh, Liêm, tôi tên là Nhạc Tử Mặc, anh gọi tôi là Tiểu Mặc là được rồi.” – Nhập gia tùy tục, cậu sẽ không cố tình khiến mình chịu dằn vặt, cũng sẽ không khổ sở cầu xin cái gì cả.
Vẻn vẹn chỉ mấy ngày, cậu đã biết thế giới này đến tột cùng tàn khốc đến nhường nào, cậu phản kháng, cậu giãy dụa, trong mắt những dị tộc này chẳng qua chỉ là chuyện cười.
Cậu muốn tiếp tục sống, sau đó đến khi thời cơ trong tương lai đã chín muồi thì sẽ trở về hiện đại, trở lại niên đại thực sự thuộc về cậu, mà ở chỗ này, cậu muốn thu lại tất cả gai nhọn trên người, đem mình mài giũa thành một tảng đá hình tròn.
Liêm phát hiện, dường như nhân loại trước mắt này so với ba nhân loại mà y đã mua trước kia không giống nhau, dường như dễ câu thông hơn, tối thiểu là lần đầu tiên đã có thể cùng nói chuyện.

Nếu là lúc trước, tù binh bị mua về nếu không phải buồn bực không chịu lên tiếng thì chính là chân tay đấm đá, hoặc là hai mắt tràn ngập oán hận, ngay cả xưng hô của nhau cũng không rõ, mỗi lần ở chung cả tâm lẫn thân đều mệt mỏi, lại càng không chịu giao phối.

Y thả lỏng chút đề phòng cùng cảnh giác trong lòng, mang theo một loại cảm xúc không biết tên tiếp tục trò chuyện với tù binh nhìn vô cùng thuận theo này.

“Là tôi mua em về, về sau em sẽ thuộc về tôi, sau này em sẽ cùng tôi sinh sống.” – Liêm nghiêm mặt nói.
Đương nhiên như vậy, hùng hồn như thế.
Nếu không phải nơi này là tận thế, đối diện là một người đàn ông dị tộc, lại tùy ý nhả ra sát khí, một người đàn ông mạnh mẽ mặt mũi tràn đầy lãnh khốc, Nhạc Tử Mặc thật sự muốn táng một bạt tay qua!
Mặt mũi của anh cũng lớn thật đấy nhỉ!
Trong lòng Nhạc Tử Mặc gầm thét, nhưng mà dường như tất cả trùng nhân đều có mặt mũi lớn như thế, làm tù binh thì phải có tự giác của tù binh, Nhạc Tử Mặc hít vào một hơi thật sâu, hạ thấp bản thân, cực kỳ đáng thương nói: “Vâng, Liêm, sau này tôi sẽ thuộc về anh.”
Chờ chút, thốt ra lời này xong, toàn thân cậu liền khẽ run rẩy, giống như rơi vào trong hố băng.
Liêm đối với điều này càng thêm vừa lòng.
Trong lòng y có một loại cảm giác thỏa mãn không nói thành lời.
Nhân loại này cũng đã thừa nhận là thuộc về mình, chỉ thuộc về riêng hắn, một nhân loại rất nghe lời, có lẽ tương lai còn là bạn đời của mình.
Vẻ mặt lạnh lẽo có một chút dấu hiệu hòa tan, Liêm tới gần tù binh da thịt trắng mịn này hơn một chút, muốn cẩn thận đánh giá đối phương.
Có lẽ, đối phương không giống với những nhân loại trước kia, hay là do y không phát hiện được?
Nhạc Tử Mặc không chút dấu vết hơi lùi về sau.
Cậu cảnh giác nhìn người đàn ông cao lớn này, trong lòng không yên.
Rất nhanh Liêm đã phát hiện sự kháng cự cùng né tránh của Nhạc Tử Mặc, chút dấu hiệu bị hòa tan trên mặt tựa như là giả mà biến mất, y đứng lên, chần chừ nhìn thoáng qua Nhạc Tử Mặc, chuẩn bị ra ngoài.


Lúc này, nô lệ được giao đi chuẩn bị đồ ăn đã trở về, lại bưng một bát cháo tới.
“Đưa cho ta.” – Liêm nói xong, không chờ nô lệ kia phản ứng đã nhận lấy, đưa tới tay Nhạc Tử Mặc.
“…”
Đã đói đến mức nằm sấp, còn làm kiêu thì đúng là xạo sự, vả lại cậu cũng không muốn lại bị dùng loại phương thức kia để cho ăn lần hai.
Lần này rõ ràng ăn chậm hơn nhiều, hai bát cháo lớn nóng hầm hập vào bụng, dạ dày ấm áp, Nhạc Tử Mặc cảm thấy cả người lại có chút sức lực.
Quả nhiên đồ ăn mới là quan trọng nhất.
Buông bát xuống, Nhạc Tử Mặc phát hiện Liêm đang nói gì đó với một trùng tộc khác, đó là một loại ngôn ngữ rất kỳ quái, rất nhỏ, rất nhẹ, có chút giống với thanh âm tần suất thấp mà côn trùng phát ra, trùng nhân ở đây đều nghe được rõ ràng, duy chỉ có Nhạc Tử Mặc cùng với nô lệ nhân loại kia là trên mặt đầy vẻ mờ mịt.
Hẳn là ngôn ngữ của trùng tộc.
Liêm lại đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tử Mặc, duỗi cánh tay thô ráp to lớn ra sờ lên khuôn mặt Nhạc Tử Mặc, giống như đang cẩn thận xem xét gì đó.

Trong lòng Nhạc Tử Mặc nổi da gà, chịu đựng khó chịu, còn tưởng rằng quân thượng này lại bắt đầu ghét bỏ cậu.
Sau đó cậu nghe được Liêm nói: “Lát nữa đi đến chợ Thác Trạch Mộc, tôi mua cho em mấy nô lệ, em muốn đi không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi