MẠT THẾ DƯỠNG OA BẢN CHÉP TAY

Bóng đêm từng chút từng chút dần sâu, Ngô Thu Nguyệt khá ân cần giới thiệu tình huống bà hỏi thăm

được cho An Nhiên, bản lĩnh hỏi thăm của phụ nữ dù sao vẫn lợi hại hơn với đàn ông, Ngô Thu Nguyệt

nói kỹ càng tỉ mỉ hơn rất nhiều so với lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn.

Sau đó bà và vị lãnh đạo của Thiên Viêm Sơn vào một chiếc xe phía trước dẫn đường cho An Nhiên và

Trần Triều Cung.

"Nghe vậy thì người đàn ông kia vẫn có chút tác dụng."

Trần Triều Cung ngồi ở ghế phụ, gõ gõ ngón tay trêи đầu gối, biểu tình suy tư, sau đó hắn quay đầu

lại, nhìn An Nhiên ngồi ở ghế sau nói:

"Chỉ là có chút tham lam, phỏng chừng vớt được không ít tiền từ Hồ Trình, nếu muốn đem đứa nhỏ cùng

nàng đón ra thì cho tinh hạch còn chưa đủ, sợ

người này sau này sẽ tới cửa tiếp tục đòi tiền." "Không được thì giết đi."

An Nhiên vừa gặp người kia đã không thích, ánh mắt tham lam kia, vạn lần không thể để người như vậy

tìm tới một chuỗi phiền toái, nàng khá chán ghét loại phiền toái này.

"Chút nữa, ta sẽ nói chuyện với bọn họ, hành sự tùy theo hoàn cảnh đi." Trần Triều Cung ngồi phía

trước gật gật đầu, không cự tuyệt lời An Nhiên nói, chiếc xe của bọn họ theo sau chiếc xe của Ngô



Thu Nguyệt đi vào khu 5.

Dân cư nơi này không nhiều như bên ngoài nhưng rất lộn xộn, bởi vì căn cứ Thiên Viêm Sơn không quá

quản lý cho nên phòng ở nơi này càng rách nát hơn, ven đường có vài người thanh niên, đang cầm chai

bia hi hi ha ha trò chuyện gì đó, miệng đầy lời thô tục, rất bất nhã.

Hai chiếc xe đi qua, người qua đường đều ghé mắt, có người nhận ra xe của lãnh đạo Thiên Viêm Sơn,

đợi khi xe dừng lại, cửa mở thì vài người ngoi đầu nịnh nọt tiến lên chắn trước mặt vị lãnh đạo

kia.

"Nha, lãnh đạo tới thị sát a, có việc gì không a?"

Trong đó có một người tuổi còn trẻ tới gần nhưng lệ khí trêи người khá nặng, nhìn vị

lãnh đạo với ánh mắt khá kiêu ngạo thậm chí còn mang theo một loại khiêu khích mơ hồ.

Người lãnh đạo này lúc đối mặt với An Nhiên cũng không quá khác với lãnh đạo của Tiểu

Chu thành, vâng vâng dạ dạ nhưng đối mặt với những người kia lại khá khí phách.

Hắn duỗi tay cầm lấy cánh tay của người trẻ tuổi kia, đôi mắt dữ dằn, kiêu ngạo nói:

"Tôn trọng một chút, hôm nay có khách quý, gọi người cầm đầu của các ngươi tới đây!"



"A! đau đau đau!!! Cứu mạng, cứu mạng a, thả ta đi!"

Bả vai của người này bị đốt thành một mảng đỏ, mắt thấy sắp bị thiêu đốt,hắn nhanh

chóng xin tha, người bên cạnh hắn đã sớm chạy mất.

Vị lãnh đạo kia thấy thế biết người kia đi gọi người cầm đầu ở đây, lúc này mới buông lỏng tay ra.

An Nhiên lại mở cửa xe ra, dắt Oa Oa xuống xe, nói với vị lãnh đạo kia: "Đừng chờ tự chúng ta đi

tìm thôi."

Nàng muốn xuống xe đi một chút, mang theo Oa Oa nhìn khu 5 này rốt cuộc là đầu trâu mặt ngựa gì.

Vì thế dưới sự dẫn đường của Ngô Thu Nguyệt, dẫm lên đường phố rách nát hắc ám, chậm rãi đi tới nhà

của Hồ Trinh.

"Ma ma, người nơi này đều sống không tốt."

Khi đi đường Oa Oa ngẩng đầu nhìn An Nhiên nhẹ nhàng nói: "Bọn họ có phẫn nộ lại bi thương."

Dừng một chút, Oa Oa còn nói thêm:

"Hơn nữa còn không nói đạo lý." "Đây mới chân chính là mạt thế."

An Nhiên nắm chặt tay Oa Oa, nhìn hắc ám chung quanh lại hỏi hai người dẫn đường.

"Tại sao ngay cả đèn đường cũng không kéo cho bọn họ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi