MẠT THẾ DƯỠNG OA BẢN CHÉP TAY

Nhưng Triệu Như có thể nói gì? Lúc trước khi mọi người giới thiệu với nhau, Lạc Phi

Phàm chưa đem việc An Nhiên là dị năng giả hệ mộc nói cho Vương Uy nghe, cũng không đem công năng

cách không lấy vật của Tiểu Bạc Hà nói ra, cho nên Triệu Như cũng không muốn nói trắng ra, dị năng

hệ mộc của An Nhiên, cường đại đến nỗi có thể hỗ trợ chống đỡ một phần tang thi.

Mà tác dụng của Tiểu Bạc Hà, đó là giải phóng toàn bộ đôi tay của dị năng giả lực lượng, đội ngũ

khác giết xong tang thi rồi còn phải động thủ đi đào tinh hạch, còn Tiểu Bạc Hà ngồi một chỗ là có

thể đem toàn bộ tinh hạch đều đào hết.

Cho nên hiện tại Tiểu Bạc Hà trừ bỏ ngủ ra nàng ấy có thể làm cái gì a? Nơi này lại chưa có tinh

hạch để đứa nhỏ lấy a! Đối đãi với tiểu hài tử khoan

dung một chút thì đã sao?!

Nghe Triệu Như nói móc nàng, Từ Lệ Như phát ra một tiếng cười nhạo.

"Ta a, không muốn dựa vào đàn ông đâu, ta có thể thả nước, là bọn họ phải dựa vào ta a!"

"Đúng vậy, nguyên lai ngươi lợi hại như vậy a."

Triệu Như mím môi cười, xoay người cách Từ Lệ Nhi xa một chút, nàng không tính toán thâm giao với

người như vậy.

An Nhiên ở tầng 1 tìm khắp đại sảnh mới tìm thấy hai bồn hoa ở ngoài cửa, trong đầu gọi Cầu Gai Béo

một chút, Cầu Gai Béo đang trốn ở dưới gầm xe liền lăn tới đây, dựa gần cọ vào cổ chân nàng một



chút sau đó lăn ra cửa hông, chính mình bò vào bồn hoa, đào đất một chút, rồi đứng vào.

An Nhiên nhìn vậy cảm thấy rất buồn cười, nàng phát ra chút đường cho Cầu Gai Béo rồi đứng ở cửa

hông nhìn phong cảnh bên ngoài, thuận tiện thông qua Cầu Gai Béo cảm thụ thế giới dưới bồn hoa,

thật ra có sâu nhỏ nhưng đều không làm được gì, nhiều lắm chỉ có thể nhét kẽ răng cho Cầu Gai Béo

mà thôi.

Dù sao có ít còn hơn không a.

Nàng đang nghĩ ngợi tìm đâu ra chút gì ăn ngon cho Cầu Gai Béo thì trong miệng Oa Oa đột nhiên rầm

rì, nàng liền nhìn theo ánh mắt của đứa nhỏ, đó là một chiếc xe lắc hình con thỏ.

Màu sắc của chiếc xe lắc này rất diễm lệ, thân xe có màu đó, hai mắt của con thỏ rất lớn, cái miệng

rộng ngoác tươi cười còn có hai chiếc răng hô rất lớn, đang cười với Oa Oa đâu.

An Nhiên nhìn Oa Oa xem đến nhập thần, liền hỏi:

"Con muốn ngồi xe lắc hay không?"

Đương nhiên Oa Oa không nghe hiểu đứa nhỏ chỉ nhìn chằm chằm con thỏ trêи xe lắc cười cười, An

Nhiên liền ôm Oa Oa đi tới gần, nhìn xe lắc còn sạch sẽ, liền đặt Oa Oa ở trêи xe lắc.

Không có điện, nên không thể đung đưa, nhưng này cũng đủ để Oa Oa cảm thấy mới lạ.

Nàng nâng lên bàn tay thịt thịt ngắn ngủn nho nhỏ múa may, trong miệng chảy ra nước miếng, ê ê a a



không biết đang nói cái gì a, đứa nhỏ đã hơn bốn tháng, ngồi còn chưa vững, còn cần An

Nhiên đỡ lưng, nói đặc biệt hăng say, tựa như đang rất cao hứng.

Chiến Luyện tìm được xăng về vội vàng chạy tới, thấy An Nhiên đang khom mình đỡ Oa Oa

ngồi trêи xe lắc, bộ dáng rất vất vả liền vung tay lên, đột nhiên hai tấm kim loại nhảy ra tạo

thành một vòng bảo hộ đỡ Oa Oa ngồi trêи ghế, đỡ đứa nhỏ không quá chặt không quá lỏng dựa cố định

trêи ghế.

An Nhiên buông lỏng đôi tay ra, ngồi dậy, quay đầu nhìn Chiến Luyện đang đi tới, hỏi:

"Tang thi tới sao?"

"Sắp tới rồi, nhìn đứa nhỏ cẩn thận."

Chiến Luyện tiến đến, ôm chặt An Nhiên, gắt gao ôm eo nàng, cúi đầu. "Ta ở ngay bên ngoài, đừng sợ,

ngươi kêu một tiếng ta lập tức sẽ tới."

Hắn giống như còn khẩn trương hơn so với An Nhiên, làm An Nhiên đột nhiên bị ôm lấy nội tâm hoảng

hốt một trận, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã buông nàng ra, cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng

một cái, sau đó khom lưng, lại "bang" một cái lên mặt Oa Oa.

Rồi vội vàng chạy mất.

Bộ dạng hấp tấp như vậy, đây là. nhân cơ hội ăn đậu hũ của nàng hay sao?

An Nhiên vẫn còn đang ngây ngẩn cả người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi