MẠT THẾ DƯỠNG OA BẢN CHÉP TAY

Hết thảy sự việc trêи người An Nhiên đều đang nói cho hắn biết, thực vật quanh vợ hắn không đơn

giản, vợ hắn cũng không phải một dị năng giả hệ mộc bình thường, cho nên chỉ là mấy con chuột mà

thôi, An Nhiên có thể thu phục.

Đương nhiên, người ở chung với An Nhiên mấy ngày không có người nào cảm thấy An Nhiên là đơn giản

cả, chỉ là mọi người đều không biểu hiện đại kinh tiểu quái ra bên ngoài mà chỉ hiểu rõ trong lòng

không nói ra mà thôi.

Ở tầng 2, An Nhiên mở ra thùng tinh hạch ở trêи mặt đất, bên trong tràn đầy đều là tinh hạch rực rỡ

lung linh, nàng nắm một vốc lên, trong tay trừ bỏ những viên tinh hạch bình thường ra còn có hai

viên tinh hạch của tang thi da đồng trơn bón nặng trĩu như hạt châu lớn.

An Nhiên hít vào một hơi, không dám hấp thu hai viên cùng một lúc, liền lấy ra một viên, chậm rãi

hấp thu vào thân thể,

Sau khi trải qua sự đau đớn của lần hấp thu trước, An Nhiên cũng rút ra một chút kinh nghiệm, mới

đầu cả thân thể nàng như bị những lưỡi dao kim loại

cứa vào, đau đớn làm nàng trực tiếp quỳ trêи mặt đất, nhưng sau đó thân thể dường như đã quen với

sự đau đớn như vậy, An Nhiên cũng có thể chịu được.

Nàng đếm giây, tính toán hiệu quả của việc hấp thu năng lượng trong một viên tinh hạch của tang thi

da đồng, một viên mà nói có thể duy trì khoảng 5 phút làm thân thể và gai nhọn của Cầu Gai Béo thêm

cương ngạnh.

Triệu Như vẫn luôn ở bên cạnh quan sát An Nhiên cũng cầm lấy một viên tinh hạch của tang thi da



đồng ở trong thùng lên, nhìn hiệu quả sau khi An Nhiên hấp thu tinh hạch, nàng phỏng đoán ra thân

thể của An Nhiên vì sao lại đau đớn hay thoải mái trong chốc lát như vậy,

Vì thế nàng cũng cắn răng đem viên năng lượng của viên tinh hạch tròn tròn trong tay hấp thu vào

trong thân thể.

"Di?"

Triệu Như cau mày, cảm thấy rất kỳ quái, nàng sờ sờ cánh tay của mình, nghiêng đầu nhìn về khuôn

mặt tái nhợt của An Nhiên.

"Không như trong tưởng tượng của ta."

An Nhiên hữu khí vô lực mà dựa vào vòng bảo hộ, duỗi tay chọc chọc cánh tay Triệu Như.

"Có chút cứng."

Đâu chỉ có chút cứng a, quá thực rất cứng rất cứng a, An Nhiên lại rút ra con dao của mình, hướng

về người Triệu Như muốn cắt chút, Triệu Như hoảng sợ, nhích sang hướng khác, né tránh dao của An

Nhiên hỏi:

"Ngươi là gì a? Bình tĩnh chút đi, tuy rằng ta không thống khổ như ngươi nhưng ngươi cũng không cần

ra tay hại ta như vậy chứ."

"Lại đây, để ta thử xem."

Khuôn mặt An Nhiên tái nhợt, đôi môi vì cắn răng nên đã chuyển sang màu đỏ, con dao trong tay lóe

lên quang mang lãnh duệ, còn cười hòa ái nhìn Triệu Như,



"Để ta nhìn xem có phải ngươi giống với thực vật của ta hay không, đạt được thêm thuộc tính đao

thương bất nhập a."

Ở trong một cái xã hội không biết tên này, con người cần phải thử mọi thứ để phát triển về phía

trước a!!!

Triệu Như cau mày, nghĩ nghĩ, cảm thấy tựa hồ lời An Nhiên nói có đạo lý, liền tới gần An Nhiên,

vươn ra mu bàn tay đang nắm chặt.

"Ngươi nhẹ chút a."

An Nhiên nhướng mày, chọc chọc mũi dao lên da mu bàn tay của Triệu Như cười cười nói:

"Quả nhiên, tinh hạch của tang thi da đồng thật đúng là thứ tốt a."

Làn da sạch sẽ, trắng nõn như bình thường, nhưng cứng giống như ngọc thạch.

Cho nên viên tinh hạch này đối với Triệu Như mà nói là thứ tốt, nó có thể làm cho Triệu Như đao

thương bất nhập!

Triệu Như thân là dị năng giả hệ thủy, trừ bỏ lửa ra thì có thể trung hòa được rất nhiều thuộc

tính, cho nên rất có khả năng đây là nguyên nhân mà Triệu Như hấp thu viên tinh hạch của tang thi

da đồng mà không cảm thấy thân thể bị đau đớn.

Mà An Nhiên là hệ mộc, trời sinh sợ mấy thứ như kim loại, nàng có thể làm thực vật của mình đạt

được thêm thuộc tính hệ kim đồng thời cũng phải thừa nhận sự thống khổ lớn lao.

Bất quá đau nhiều làm An Nhiên cũng quen dần, dần dần nàng có thể mặt không đổi sắc mà chịu đựng

đau đớn, vừa phóng thích ra dị năng làm người khác không nhận ra được nửa điểm khác thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi