MẠT THẾ DƯỠNG OA BẢN CHÉP TAY

Đương nhiên, nguyên bản trong quân đội của Đường Kiến Quân vẫn có vài dị năng giả hệ kim, bất quá

nhìn dáng vẻ này, thì mấy người kia đã trốn đi lâu rồi.

Lạc Phi Phàm mang theo đám binh lính kia dừng lại ở phía sau, khoảng cách không xa

với Trương Bác Huân và Chiến Luyện để tiện chi viện cho hai người.

An Nhiên ôm Oa Oa đi dạo theo sau Vân Đào và Lương Tử Ngộ cùng với đám dị năng giả lực lượng, thật

sự là đi dạo a, bọn họ đi rửa sạch đám hoa biến dị ở phía trước, cây mây của An Nhiên cũng vươn về

phía trước một chút, cho nên hiện tại bên ngoài tiểu khu cũng khá an toàn.

Trong tiểu khu, Tiểu Bạc Hà mang theo Hằng Hằng đi ra, phía sau còn có Triệu Như đi theo, phía sau

Triệu Như lại đi theo vài người sống sót đang thử thăm dò, bọn họ vừa đi về phía trước vừa thu thập

vật tư của những cửa hàng ven đường.

Ngẫu nhiên, An Nhiên quay đầu lại, còn có thể nhìn và nghe thấy thanh âm của Bàn Tử đang nhảy nhót

lung tung.

Ở bên ngoài đi dạo trong chốc lát, An Nhiên ôm Oa Oa dựng ngồi dậy, nhìn phương xa mọc đầy đám hoa

màu đỏ, cây mây màu xanh xám rất dày, giống như dần dần nứt ra lộ sự hy vọng từ bên trong, giống

như con đường máu, cùng với những đóa hoa đỏ đang lay động trêи mặt đất, đan chéo vào nhau tạo

thành một mảnh phong cảnh quỷ dị.



Người đi đầu đội ngũ là Chiến Luyện, không biết hắn đã tìm ra đóa Nhục Hoa khổng lồ kia chưa.

Trong phút chốc, trong không khí truyền ra một chút mùi hôi, Oa Oa nghẹn đỏ mặt, khóc lớn, An Nhiên

cúi đầu, sờ soạng ʍôиɠ tiểu cô nương này một chút, nói với Triệu Như đang ở bên người:

"Khả năng là ị phân, ta đi đổi tã giấy cho nàng."

Dứt lời, An Nhiên xoay người đi về tiểu khu nơi xe tải đang đỗ ở cổng lớn. Bởi vì không đủ nhân

thủ, xe tải vẫn tạm thời đỗ ở cửa tiểu khu, chờ Vân Đào và Lương Tử Ngộ đi rút củ cải ở phía trước

mệt mỏi sẽ trở về lái đi.

An Nhiên lên xe tải, dùng khăn ướt lau chùi sạch sẽ cho Oa Oa rồi mặc tã giấy mới vào, An Nhiên

ngồi trong xe tải nhét đầy vật tư, đùa với Oa Oa trong chốc lát rồi mới nhảy xuống xe, chuẩn bị

tiếp tục đi dạo.

Nhưng lại thấy mấy người quân nhân mặc quân trang, trêи lưng đeo những chiếc ba lô rất lớn, đi

ngang qua cổng của tiểu khu, trong đó có một gương mặt thoáng qua, làm An Nhiên cảm thấy quen

thuộc.

Đây là. Chu Tường?!!

An Nhiên nhớ ra hắn, nàng đứng tại chỗ, ôm Oa Oa không nhúc nhích.



Mấy người kia cùng Chu Tường cũng thấy An Nhiên, vài người kia không quen biết nàng nhưng Chu Tường

lại nhận thức, hắn không nói chuyện, chỉ dừng lại, sau đó lui về sau hai bước!

Hai người đều đang trầm tư, hiện tại ở loại tình huống như thế này nên làm gì bây giờ?

Buông tha ư, khẳng định không thể buông tha. "An nữ hiệp, An nữ hiệp!"

Đúng lúc này, cả người thịt của Bản Tử như điên chạy tới, thở hổn hển, tựa hồ đang muốn nói gì đó

với An Nhiên, khi An Nhiên quay đầu lại nhìn phía khác thì Chu Tường liền có hành động.

"Bắt lấy nàng, nàng ta chính là hệ mộc!"

Tuy đã nói An Nhiên khó đối phó, nhưng Lôi Giang không nói rõ ràng, thì thế ấn tượng của An Nhiên

đối với thế nhân chính là chồng cũ Chiến Luyện của nàng mới khó đối phó, không phải cá nhân An

Nhiên khó đối phó, Chu Tường thấy, Lôi Giang nói không động vào An Nhiên thực tế là sợ sau khi động

vào nàng, Chiến Luyện sẽ lại đuổi lại đây.

Mà bọn họ thừa dịp đám người Trương Bác Huân, Chiến Luyện dùng hết sức đi diệt đóa Nhục Hoa, muốn

chạy từ cửa sau tiểu khu mà ra ngoài, giờ phút này Lôi Giang đã mang theo người của hắn, gồm cả

Đường Ti Lạc chờ ở cửa sau, Chu Tường này lại không khéo, cứ như vậy đụng phải An Nhiên. Mỗi người

bọn họ trêи lưng đều cõng rất nhiều vật tư, còn lái xe vật tư, cơ hồ đào rỗng toàn bộ vật tư hiện

có trong tiểu khu này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi