MẠT THẾ DƯỠNG OA BẢN CHÉP TAY

Bên này, An Nhiên bị Oa Oa lôi kéo trực tiếp đi vào rừng rậm biến dị, hai người cứ đi về phía trước

như vậy, vừa đi vừa trò chuyện tâm sự, đi mất thời gian cả buổi chiều còn không tìm được nơi Oa Oa

nói có một tảng lớn Phấn hoa kia.

Nhưng An Nhiên cũng không buồn bực, càng không trách cứ Oa Oa lừa nàng, ngược lại,

nàng cảm thấy thập phần vui vẻ bởi vì nàng dùng thời gian một buổi chiều không làm gì cả,

không cắt hoa không giục sinh cây cối không buồn rầu về bất cứ điều gì, chỉ cùng

Oa Oa bên nhau, đi đi dừng dừng, chơi đùa, nói chuyện với Oa Oa rất nhiều rất nhiều.

Giữa cha mẹ và con cái tuy rằng không thể dứt bỏ được quan hệ huyết thống nhưng có

những cặp cha mẹ và con cái lại như cách thiên sơn vạn thủy, tuy rằng ngày ngày sinh hoạt bên nhau,

nhưng họ không hiểu biết về đối phương.

Đoạn thời gian đi đi dừng dừng với Oa Oa này, dường như An Nhiên phát hiện ra một mảnh đại lục nói,

dùng thị giác của một đứa nhỏ đi vào nội tâm của Oa Oa, nàng cảm thấy chính mình cũng biến thành

một đứa nhỏ, mang theo loại tâm tình đi thám hiểm phát hiện ra những kỳ tích bên trong khu rừng

này.

Phấn hoa, nguyên lai chúng không chỉ sinh trưởng ở trêи tường vây nhà An Nhiên, mà nó có thể phát



triển ở khắp nơi, hơn nữa chúng không giống như An Nhiên nghĩ, có bộ rễ độc lập, có thể dùng cây

giống để nuôi trồng đào tạo ra chúng.

Nghiêm khắc mà nói, Phấn hoa là một loại hoa biến dị trong biến dị, rất khó để một đóa hoa có thể

biến dị trong trong một tảng lớn hoa đã biến dị, rễ cây của nó thăm tiến vào trong rừng rậm, trêи

bộ rễ ấy có thể nở rất nhiều rất nhiều những đóa hoa đỏ trắng, thậm chí còn có thể biến dị ra các

loại hoa với các màu sắc khác nhau.

Ví dụ như có một loại hoa nhỏ có màu đen, đây là lần đầu tiên An Nhiên nhìn thấy loại hoa màu đen

như vậy, Oa Oa thường xuyên chơi đùa trong rừng nói cho nàng, loài hoa màu đen này là cùng một thân

với những bông hoa màu hồng nhạt, nhưng không thể chạm vào, lần trước ở Bách Hoa thành

có một đứa nhỏ tên Tiểu Tinh, bởi vì chạm vào loại hoa màu đen này mà toàn bộ cánh tay bị sưng lên.

"Vậy là cánh tay của Tiểu Tinh do chạm vào loại hoa màu đen này mới sưng lên vậy các

con sao không nói với người lớn a?"

An Nhiên hỏi Oa Oa, thực tế chuyện cánh tay của Tiểu Tinh bị sưng An Nhiên cũng biết, bất quá Tiểu

Tinh nói với người trong nhà rằng bị ngã nên sưng, cũng không nói là do chạm vào một đóa hoa màu

đen mà bị sưng a. "Tiểu Tinh sợ ba ba ma ma mắng vì đi vào trong rừng chơi đùa a."



Đứa nhỏ trả lời nghi vấn của An Nhiên, bọn nhỏ luôn có các loại lý do kỳ kỳ quái quái không chịu

nói thật với người lớn, rừng cây biến dị là nơi mà

người lớn nghiêm cấm bọn nhỏ đi vào chơi đùa, hơn nữa bình thường đám người lớn cũng không dám đi

vào, vì vậy càng sợ đứa nhỏ nhà mình không cẩn thận đi vào sẽ bị hoa hoa thảo thảo biến dị ăn luôn.

Cho nên Tiểu Tinh mới nói cánh tay sưng lên là do bị ngã, không dám nói thật.

An Nhiên nghe xong lại thở dài, nàng quyết đinh sau khi trở về sẽ để Triệu Như nghiên cứu một chút

loại hoa màu đen này.

Cứ như vậy họ đi tới lúc đêm về khuya, trong rừng rậm u tĩnh chỉ có hai người An Nhiên cùng Oa

Oa, đương nhiên nàng xem nhẹ cái bóng Mộ Phong dưới chân, hai mẹ con cứ sờ soạng

vừa đi vừa nói chuyện trong rừng, dưới những cành lá rậm rạp khi thoảng có ánh trăng mơ hồ lộ

ra.

Đột nhiên tầm nhìn trước mặt thông suốt rộng mở, khắp thiên địa ấp ủ một mùi hoa nồng đậm.

Sau đó An Nhiên thấy được ở một khoảng đất trống hình tròn, vây chung quanh đều là cây cối nhưng

phiến đất hình tròn này mọc đầy những đóa hoa màu hồng nhạt, từng đóa từng đóa san sát nhau, sinh

trưởng rậm rạp, so với trêи tường vây nhà An Nhiên không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi