MẠT THẾ HỒI QUY


Vừa nói xong, Bạch Thư quay sang nhìn Tôn Khả Khả đầy ý tứ, bất giác cô có cảm giác không tốt cho lắm.
"Có...có chuyện gì?"
"Chúng ta là bạn tốt đúng không?", Bạch Thư đưa cả hai tay chụp vào vai Tôn Khả Khả hơi ghì xuống, mỉm cười dịu dàng, "Chúng ta chính là đồng đội sống chết có nhau mà? Bạn nhỏ Khả Khả, cô sẽ dùng kỹ năng của mình giúp chúng ta sống sót đúng không nào?"
Bạch Thư tỏ ra thân thiết gộp Tôn Khả Khả thành "chúng ta" với bọn họ mà không cảm thấy xấu hổ lấy một chút.
Một ngữ cảnh hai trường hợp, lúc trước đám đàn ông kia yêu cầu cô đi dụ quái vật, lần này Bạch Thư muốn cô dùng kỹ năng tấn công xác sống biến dị, tuy nhiên...
Cô không cảm thấy ác cảm đối với Bạch Thư, đối mặt với nụ cười hiền từ của thiếu niên có gương mặt điển trai trước mặt, Tôn Khả Khả không cảm thấy rung động như kiểu nam nữ, mà là ảo giác nhìn thấy ông nội từ người này.
"Tôi không chắc lắm...lần trước cậu cũng thấy rồi...tôi không chặn được dây leo lao về phía cậu."
Ta lật lại trận đánh của Bạch Thư cùng bè lũ Trần Phỉ, màn chắn vô hình dùng để chặn đòn tấn công không phải do hắn thi triển, đó chính là Lĩnh Vực - kỹ năng thứ nhất của Tôn Khả Khả.
Bạch Thư giỏi nhất là làm màu, nghiễm nhiên khiến cho Trần Phỉ bọn chúng run sợ đem hắn so sánh với quái vật vì tổ hợp kỹ năng khủng bố.

Kỳ thực lúc đấy hắn chưa từng sử dụng kỹ năng nào của bản thân.

Nói trắng ra, hắn không có.
Ngoài Lĩnh Vực của Tôn Khả Khả, tất cả kỹ năng thi triển đều là hàng mua shop dùng một lần, giá cắt cổ.
Lĩnh Vực của cô rất bá đạo, vừa có thể tạo thành bức tường cản trở tấn công, lại có thể tạo một chiếc hộp lớn, nếu kẻ thù ở trong đó Tôn Khả Khả sẽ thi triển tác dụng kép của Lĩnh Vực đó là làm suy yếu kẻ địch về mọi phương diện.
Tuy nhiên hiện tại vẫn còn yếu, nó có thể chặn được súng đạn cơ bản, nhưng không thể chịu nổi tấn công băng dồn dập của Trần Phỉ cùng dây leo gai liên tục khoan vào màn chắn.
Dây leo gai trói hai đứa con gái chỉ là loại dây nhỏ như ngón tay, vì thế có thể dễ dàng cắt đứt, cũng là do gã Thập Tam kia coi thường bọn cô.

Tôn Khả Khả âm thầm cảm thấy may mắn khi lúc đầu bị bắt không phản kháng lại bọn chúng, nếu không cho dù có sử dụng kỹ năng cũng đấu không lại, kết cục chỉ có cái chết.
Bạch Thư: "Không sao, tôi có ý này, cô tạo thành hộp vuông bao quanh làm cho nó chậm lại một chút cũng được, sau đó tôi tấn công nó."
Tôn Khả Khả: "Thế nhưng...tôi không thể tạo thành Lĩnh Vực lớn như vậy được..."

Cùng lắm kích thước cô tạo ra với độ dài cạnh hai mét là cùng.

Con quái vật kia lớn gấp mười lần kích thước đó, cô làm không nổi.
"A! Tôi cũng quên mất!"
Bạch Thư gãi gãi đầu, hắn là trí nhớ chưa ổn định lắm nên quên khuấy mất bây giờ mới là thời kỳ đầu, dị năng giả mới thức tỉnh ít ngày, thực lực vẫn còn yếu.
Giống như tập thể dục để khoẻ lên, kỹ năng cũng cần sử dụng nhiều để nâng cấp và tiến hoá.

Vì vậy Tôn Khả Khả không dùng đến nó mới không thể chống đỡ được kỹ năng của Trần Phỉ cùng Thập Tam, cho nên đối với quái vật trước mắt cấp độ cao hơn 6, càng hoàn toàn không thể đối kháng.
Lần này Bạch Thư hắn không hồi quy mà là chuyển sinh, tất cả mọi thứ có thể sai lệch so với những gì hắn biết, do đó đối với kịch bản lặp đi lặp lại trước đó bây giờ trở nên vô dụng.

Con người năng lực vẫn đi theo quỹ đạo, nhưng zombie thì "say no", zombie to lớn cấp 7, nhện xác sống, thằn lằn xác sống, tất cả đều quá không đúng.
Tôn Khả Khả đưa mắt nhìn Marius, người này chưa từng thể hiện, hiện tại bình tĩnh quan sát tình hình, có lẽ là rất mạnh.
Nhưng Marius thực chất không phải dị năng giả, cậu là người điều hành hệ thống thay cho Rùa Vàng, sửa lại toàn bộ nhiệm vụ cho hoàng đế của mình.
Đối với mức thưởng của nhiệm vụ trước kia đều là con số lẻ, hiện tại tăng lên đến chục nghìn, trăm nghìn.

Không phải Marius có quyền sửa đổi hệ thống, mà do thiết lập Rùa Vàng ăn gian bóc lột người chơi theo ý muốn của kẻ bên trên, cho nên các mốc thưởng như bây giờ mới là chính xác.
Bởi vì gian hàng hệ thống cùng với tiêu hao điểm nâng cấp kỹ năng rất đắt đỏ, người chơi trước kia đều không mạnh lên bao nhiêu, cho nên kết cục rất...thảm.
Cuối cùng vẫn phải dựa vào sức chiến đấu mạnh mẽ của Hàn Phi, nhưng anh ta cũng chết.
Marius: "Thưa bệ hạ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"
Tốt nhất ngài ấy có kế hoạch dự phòng gì khác.
"Cứ thế lao vào mà đánh thôi."
Marius sa sầm mặt, cậu biết ngay mà! Hoàng đế của hắn tính khí thất thường, lúc giận lúc vui đôi khi chán đời chẳng làm gì cả, khi thì chăm chỉ đột xuất.


Hơn nữa ngài ấy rất thích tự lên kế hoạch, nhưng thực hiện thì hay thất bại.

Phận làm đầy tớ như cậu khổ ải trăm bề, lúc nào cũng phải kè kè theo sau thu dọn hậu quả.
Trước kia ngài ấy luôn có cái thiết lập bất tử nên không đáng lo cho lắm.

Hiện tại ngài ấy chỉ là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, kỹ năng thức tỉnh còn chưa có mở khoá, làm thế nào đối phó quái vật to xác kia? Nghĩ đến đây một cỗ tức giận dâng lên trong lồng ngực, Marius siết chặt nắm tay, trầm giọng nói:
"Ngài mất bao lâu suy tính để có được tự do như bây giờ? Ngài muốn chết thật sao? Tôi nói cho ngài biết, nếu ngài dám chết, tôi liền...tôi liền..."
"Hửm? Liền làm cái gì?"
Bạch Thư lâu rồi không thấy chó con nhà mình tức giận đến vậy, không nhịn được vui vẻ trêu ngươi.

Marius ít nói không phải cậu ta kiệm lời, đơn giản là không biết nói chuyện.

Nhưng đối với Bạch Thư lại phá lệ càm ràm rất nhiều, nói chung vẫn là lo lắng cho hắn mà thôi.
"Tôi liền không để ý đến ngài nữa!"
Tôn Khả Khả: "..."
Trinh sát viên: "..."
Bạch Thư giả vờ ho khan: "Khụ...ngại quá! Chúng ta trở về vấn đề chính thôi..."
Hắn thu lại biểu cảm cợt nhả, gương mặt dần nghiêm túc.
"Tôn Khả Khả, lúc tôi ra hiệu cô dùng kỹ năng giữ nó lại một chỗ cho tôi là được, làm thế nào tùy ý phát huy."
"Marius, cậu mở nhiệm vụ đi."

"Còn anh lính này, lúc chúng tôi cầm chân con quái vật, anh tranh thủ chạy đi nhé, và đừng quay lại.", Bạch Thư ánh mắt trầm xuống, giọng nói có phần lạnh đi, "Trở về rồi cái gì nên nói cái gì không nên, anh biết chứ?"
Đây là trực tiếp đe doạ, trinh sát viên không hiểu sao nhìn vào ánh mắt cậu thiếu niên này lại khiến mình nổi da gà, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển liền nói:
"Toàn đội bị diệt, do tôi trốn kỹ nên không bị phát hiện, quái vật bỏ đi tôi mới trở về."
Bạch Thư: "Anh có từng gặp qua chúng tôi không?"
"Không gặp, chưa từng thấy qua."
Trinh sát viên thấp thỏm chờ đợi, cuối cùng thấy biểu cảm Bạch Thư thoải mái hơn trong lòng cũng giãn ra.

Lần này sống rồi! Chỉ là một chàng trai bình thường, trong giây lát lại khủng bố như tu la, đây là mình gặp ảo giác sao?
Nếu anh ta biết người trước mặt từng đồ sát thế giới cả ngàn lần, không biết biểu cảm có bao nhiêu đặc sắc?
[Thông báo nhiệm vụ: Tiêu diệt xác sống cấp 5 Drake Ăn Mòn.

Phần thưởng: 250.000 điểm tích lũy.

Thời gian thực hiện: Không giới hạn.

Thất bại: Tử vong.

Mời chủ nhân nghiêm túc làm nhiệm vụ.]
Quái vật thong thả đánh chén con mồi, không nhận ra đằng sau người nấp trong phế tích đã đi ra, rón rén đến gần nó.
Bạch Thư với cây kiếm ngắn trên tay, từng bước áp sát.

Vảy của con này không thể xuyên thủng với cái cấp độ của hắn, trước hết cắt mấy cái ống hút mềm nhũn trên lưng nó cái đã.

Thứ này quá nhanh quá nguy hiểm.
Bạch Thư tiến sát quái vật từ sau mà dần đi lên, Tôn Khả Khả gần như nín thở quan sát, Marius bề ngoài vẫn bình tĩnh, nội tâm đã sớm như núi lửa phun trào.

Cậu đang trông thấy gì đây...mẹ kiếp đức vua ngài ấy đang...
Bò trên người con thằn lằn?
Tôn Khả Khả trợn mắt há mồm, Marius gân xanh trên trán nổi lên mấy cái, còn trinh sát viên kia thẫn thờ, lần này có lẽ không trở về với mẹ được nữa rồi.
Bạch Thư không biết tiếng lòng anh trinh sát viên đang gào thét, hắn đang tập trung bò lên trên thân con thằn lằn, từ trên cao nhìn xuống trông hắn mới giống con thằn lằn.
Vảy cứng của nó trơn quá, hắn bò lên khó khăn thi thoảng còn bị tụt xuống, giống như trái tim của ba con người đang nấp trong phế tích, dâng lên rồi hạ xuống.

Bạch Thư cảm thấy khó khăn, dứt khoát lấy mũi kiếm làm điểm tựa đâm vào vảy của thằn lằn một phát thật mạnh.
!!!
Tôn Khả Khả bịt mắt không dám nhìn, Marius trực tiếp đâm đầu vào bờ tường dứt khoát không quan tâm nữa, còn anh trinh sát viên, mặt tái xanh co giật dưới đất, ngất xỉu rồi.
Đâm không thủng lớp vảy, Bạch Thư chán nản ngậm lấy cán thanh kiếm, khó khăn trèo lên, cuối cùng cũng lên đến đỉnh.
Không ai hiểu quái vật hơn hắn, mặc dù cái thứ này có cải tiến một chút, phần lớn đặc tính vẫn giữ nguyên.

Drake Ăn Mòn mà Bạch Thư yêu thương gọi là thằn lằn, nó không có xúc giác, đồng nghĩa không cảm nhận được đau đớn, tai cũng điếc, chỉ có mắt khá là tinh.

Hơn nữa bình thường nó chẳng thèm ra khỏi lãnh địa, mấy quân nhân kia xui xẻo đi vào địa bàn của nó, kết quả mất mạng vô ích.
Loài này di chuyển khá chậm so với tổ tiên, thằn lằn có thể bứt tốc rất nhanh, nhưng sau khi dị hoá sẽ trở nên chậm chạp, chỉ có 4 cái sợi mì ý kia là nhanh mà thôi.

Mỗi sợi trên đầu có giác mút thông thẳng với bình chứa hình nụ hoa, dùng để bơm chất độc cực mạnh có tính axit, nếu chạm vào có thể bị tan chảy.
Không phải con thằn lằn nào nhiễm virus zombie cũng tiến hoá.

Động vật nhiễm virus phần lớn tử vong, số ít dị hoá thành xác sống vớ vẩn, chỉ có cực ít số lượng tiến hoá thành thứ quái vật mang cấp độ đếm số.

Mà đã lên bảng xếp hạng rồi thì chắc chắn trâu bò, cấp 7 giết được bằng súng đạn, cấp 6 như nhện xác sống giết được do Bạch Thư ăn may, còn cấp 5 trở lên phải nhìn vào thực lực, nếu không thì chắp tay nhắm mắt vào mà cầu nguyện, ít nhất như vậy sẽ không biết mình chết như thế nào chứ chả có phép màu nào đâu.
Bạch Thư tiếp cận cái bình axit kia thì con quái vật quay đầu lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi