MẶT TRĂNG NHỎ CỦA PHÓ DỊCH BẮC


Phó Dịch Bắc hôm nay vốn tan học sớm hơn mọi khi, anh cất công vòng sang căn tin mua cho Tần Nguyệt một cây kem.
Vốn tưởng hôm nay có thể vui vẻ đưa cô đi chơi, nhưng lúc đi gần đến toà nhà khối 11 di động anh bỗng reo vang.
Phó Dịch Bắc thong thả lấy ra nhìn xem là ai nhắn tin nhưng khi mở tin nhắn từ số lạ kia ra sắc mặt anh bỗng trở nên âm trầm.
Một tin nhắn, một tấm ảnh.
(Cho mày 20 phút đến ngõ nhỏ gần trường, một mình mày đến.

Nếu không bạn của mày sẽ không xong đâu.)
Trên ảnh là Thẩm Thiên Thành cả người chật vật co người ôm lấy bụng.
Hai mắt Phó Dịch Bắc hằn lên những tia máu dữ tợn, anh hung hăng ném cây kem trên tay xoay người chạy thẳng ra cổng trường.
Người bắt Thẩm Thiên Thành là ai anh vẫn không rõ, Tần Nguyệt còn ở trường nếu anh để cô về nhà một mình thì sẽ rất không an toàn.
Thế nên Phó Dịch Bắc lần đầu tiên chủ động nhờ vả người mà anh không muốn tiếp xúc nhất, Trình Duệ.
Trời đã sầm tối, con ngõ nhỏ chỉ có lác đác vài ngọn đèn đường cũ kỹ.

Ở một góc nọ có một đám học sinh tụ tập vây quanh khoảng đâu 7 8 người.
Thẩm Thiên Thành bị hai nam sinh giữ chặt tay, Hoàng Minh Hạo đứng trước mặt anh lần nữa đấm một quyền vào bụng Thẩm Thiên Thành.
Thẩm Thiên Thành nhịn đau cắn chặt môi đến bật máu, ánh mắt thiếu niên trở nên giá lạnh tựa băng hàn nhìn chằm chằm đám người kia.

"Mày giỏi thì đánh chết tao tại đây! Bằng không tao sẽ không tha cho mày đâu, thằng chó nhát cấy!"
Thẩm Thiên Thành mắng xong còn phun một ngụm nước bọt vào người Hoàng Minh Hạo.
Hoàng Minh Hạo tránh né, nổi điên quát:
"Mày muốn chết hả thằng chó!"
Anh ta hung hăng muốn vung một quyền vào mặt Thẩm Thiên Thành, nhưng còn chưa hạ thủ thì cổ tay đột ngột bị người chặn lại, sức lực người kia lớn đến doạ người xiết tay Hoàng Minh Hạo đau tới kêu rên.
Hoàng Minh Hạo bị ngăn cản tức tối nhìn qua người đó, hắn gầm lên:
"Mẹ nó, mày làm cái mẹ gì vậy hả?"
"Tao chỉ đáp ứng mày đối phó Phó Dịch Bắc.

Tại sao lại bắt cả cậu ta đến?"
Người kia cau mày lạnh lùng hỏi, Hoàng Minh Hạo cười khẩy rút phăng cổ tay về.
"Mày bị ngu hả? Muốn bắt được Phó Dịch Bắc còn không phải là tóm được tên họ Thẩm này trước sao? Còn nữa, lần trước nó đánh tao giờ tao muốn đánh nó lại vài đấm thì làm sao!"
Hoàng Minh Hạo dứt lời muốn nhấc chân đá vào bụng Thẩm Thiên Thành cái nữa cho hả giận, thì bốp một tiếng cẳng chân anh ta bị người kia hung hăng đã một cái thật mạnh.
Hoàng Minh Hạo lùi về sau hai bước giận dữ quát:
"Ngạn Dật Hiên! Mày muốn chết đúng không?"
Ngạn Dật Hiên mặt mày vẫn không có chút biểu cảm gì, anh xách cổ áo Hoàng Minh Hạo lên lạnh lẽo nói:
"Mày vung tiền muốn tao chết thây, nếu kéo cả Thẩm gia vào thì mày cũng đừng hòng sống yên!"
Sắc mặt Hoàng Minh Hạo sượng trân trong tức khắc không còn chút hung dữ nào như ban nãy, Ngạn Dật Hiên không chút khách khí đẩy anh ta ra.
"Thả cậu ta ra."
Hai người đang giữ tay Thẩm Thiên Thành nhìn nhau do dự hai giây sau đó nhanh trí thả người ra.
Thẩm Thiên Thành trừng mắt nhìn Ngạn Dật Hiên chằm chằm chỉ hận không thể cắn mất một miếng thịt trên người anh xuống.
Ngạn Dật Hiên mấp máy môi đưa tay muốn kéo Thẩm Thiên Thành đứng lên nhưng lại bị anh hung hăng hất tay ra.
"Cút!"
Ngạn Dật Hiên mím chặt môi không cút cũng không động vào người Thẩm Thiên Thành nữa.

Đúng lúc này Phó Dịch Bắc đến, anh nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tao đã đến, bọn mày mau thả Thiên Thành ra!"
Cả đám đều ngoại trừ Ngạn Dật Hiên đều xoay người nhìn Phó Dịch Bắc thật sự dám đơn thân độc mã đến.
Thẩm Thiên Thành thấy anh tới một mình thì gấp tới muốn nhảy dựng.

"Cậu bị ngu hả? Mau quay về cho tớ!"
Phó Dịch Bắc nhìn Thẩm Thiên Thành trên dưới một lượt thấy trên người anh có không ít dấu giày.

Phó Dịch Bắc xiết chặt nấm đấm gân xanh trên cánh tay dần nổi lên cuồn cuộn.
"Tao nói, thả người!"
Hoàng Minh Hạo cười cợt chậc chậc lưỡi nói:
"Muốn thả thì đợi mày đánh thắng người của tao một trận đã, nếu mà thua thì cả hai bọn mày cũng không cần về nhà nữa đâu haha."
Phó Dịch Bắc nheo mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng Minh Hạo, sau đó anh mới chậm rãi dời ánh mắt lên bóng lưng cao ngất đang đưa về phía mình kia.
Ngạn Dật Hiên nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Thành hồi lâu thoáng cau chặt mày, anh cởi áo khoác trên người xuống ném thẳng lên đầu Thẩm Thiên Thành.
"Tên điên này!" Thẩm Thiên Thành tức tối gào thét.
Ngạn Dật Hiên không để tâm trực tiếp xoay người đi đến trước mặt Phó Dịch Bắc.
"Nói nhiều làm gì, đánh nhanh tao còn về nhà."
Phó Dịch Bắc âm trầm nhìn Ngạn Dật Hiên, anh nhếch môi giễu cợt nói:
"Bây giờ mày sa sút tới mức vì tiền mà đi làm chó cho thằng Hoàng Minh Hạo rồi sao?"
Ngạn Dật Hiên cụp mắt mở ra vài cúc áo trên áo đồng phục.
"Sao, mày không dám đánh à?"
Phó Dịch Bắc cười khẩy trực tiếp ném ba lô nhào qua vung một quyền, Ngạn Dật Hiên bất chợt nghiêng người tránh được một cú đấm thép của Phó Dịch Bắc.
Hai người cứ thế lao vào đánh nhau tới đỏ mắt, từng chiêu thức tung ra đều như muốn đánh nát xương của đối phương.
Phó Dịch Bắc thân thủ nhanh nhẹn nhưng nghiêng về hơi hướng nóng nảy bạo lực.


Vừa nhanh, mạnh và chuẩn, từng quyền tung ra đều hung hăng tàn bạo mười phần.
Ngạn Dật Hiên ngược lại khá nhẫn nại, đầu tiên sẽ thủ mà không công để dò la thực lực, sau đó mới hung hăng đáp trả từng quyền vào điểm yếu nhất của đối thủ.
Một chính một tà, một nóng nảy một nhẫn nại, hai người cứ thế mà không phân cao thấp.
Đám người vây xem mà cũng hồi hộp theo, Hoàng Minh Hạo cắn răng tức giận vì anh ta không cam lòng.
Đánh nhau vài lần với Phó Dịch Bắc, anh ta cũng biết Phó Dịch Bắc khó chơi.

Mỗi lần đánh nhau đều như kẻ điên muốn liều mạng, vừa nóng nảy vừa ra tay tàn nhẫn.
Hôm nay anh ta cố ý lôi kéo hợp tác với Ngạn Dật Hiên, đối thủ sống còn với Phó Dịch Bắc.

Ấy thế mà vẫn không hạ được tên kiêu ngạo Phó Dịch Bắc kia.
Đúng lúc này Phó Dịch Bắc và Ngạn Dật Hiên đồng thời tung ra đòn hiểm, Phó Dịch Bắc một quyền đấm thẳng vào bụng Ngạn Dật Hiên, còn Ngạn Dật Hiên thì nhắm đúng mặt Phó Dịch Bắc mà tung một cú đấm.
Hự hự hai tiếng rên khẽ, Ngạn Dật Hiên chống một chân ra sau tuy hơi lung lây nhưng giây lát đã đứng vững vàng, Phó Dịch Bắc bị đấm một cú ngay mặt nhất thời choáng váng lùi về sau hai bước khụy một gối xuống.
Trong giây phút không ai ngờ tới này Hoàng Minh Hạo đột nhiên rút ra một con dao đâm thẳng về phía Phó Dịch Bắc.
"Dịch Bắc!"
Tần Nguyệt tới đúng lúc này cả người chợt như bị sét đánh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi