MẤT TRÍ NHỚ - TRƯỜNG NHIÊN

Lục Mạch không biết đang xảy ra tranh chấp gì với nữ sinh kia, sắc mặt lạnh lùng muốn rời đi lại bị cô gái kia kéo tay lại.

“A a a! Quá bạo, quá bạo.” Ôn Đào kích động như mình là nhân vật chính, “Lai lịch nữ sinh này thế nào mà dám kéo Lục Mạch.”

Dương Chi nhìn sắc mặt Lục Mạch càng thêm lạnh lẽo hất tay nữ sinh kia ra, khó chịu trong lòng dần biến mất.

Lục Mạch thoát khỏi dây dưa không ngớt của cô gái kia, quay người rời đi mới nhìn thấy Dương Chi và bạn cô ở cách đó không xa.

Dương Chi theo bản năng muốn trốn, nhưng làm như vậy chẳng khác nào là cô đang lén nhìn cậu cả, không bằng đàng hoàng đứng tại chỗ.

Bước chân Lục Mạch dừng lại một chút, rồi chuyển hướng về phía bọn cô.

Ôn Đào cảm thấy mình chẳng khác nào cái bòng đèn, chỉ có thể yên lặng lui lại phía sau vài bước, để giảm bớt ánh sáng.

“Chuẩn bị đi về hả?” Lục Mạch cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, biểu tình không còn lạnh lùng cứng rắn như lúc nãy.

Dương Chi theo bản năng nhìn nữ sinh kia phía sau, gật đầu nhẹ.

Lục Mạch: “Tôi đưa hai cậu về.”

Dương Chi cho rằng cậu chỉ đưa hai người đến ga tàu điện ngầm, vội vàng lắc đầu nói, “Không cần đâu, tôi và Ôn Đào cũng không phải đứa trẻ ba tuổi.”

Nói xong, mắt lại nhìn nữ sinh phía sau Lục Mạch còn chưa rời đi, “Cậu ấy hình như còn đang đợi cậu đó.”

Mí mắt Lục Mạch chẳng buồn nhúc nhích, “Tôi lái xe đưa hai cậu trở về.”

“Cậu có xe?” Dương Chi có chút khiếp sợ.

Lục Mạch nhìn biểu cảm khiếp sợ của cô, ngược lại khẽ cười một cái, “Ừ.”

Xe Lục Mạch đậu ở bãi đỗ xe ngoài cổng trường, một chiếc xe bốn chỗ ngồi, Dương Chi nhìn logo xe, loại này cô biết, giá trị hình như trên dưới trăm vạn tệ.

Lục Mạch thay cô mở cửa bên ghế phó lái, ý bảo cô vào ngồi.

Vốn ban đầu Dương Chi định ngồi hàng ghế sau, nhưng đối mặt thấy Lục Mạch bất động thanh sắc mời thì bất đắc dĩ đổi sang ghế phó lái.

Ôn Đào ngồi đàng hoàng ở phía sau, có chút tò mò quan sát bên trong xe, dò hỏi, “Lục Mạch, xe này cậu mua hết bao nhiêu thế?”

Dương Chi dẫn đầu trả lời, “Khoảng một trăm vạn tệ.”

“Ohhh!” Giá trị lớn như vậy khiến người có gia cảnh chỉ khá giả Ôn Đào như hít một ngụm khí lạnh, “Số tiền này đủ mua 80 căn nhà ở Tô Thành rồi đấy.”

Dương Chi nghĩ ngợi tính toán giá nhà ở Tô Thành, gật đầu nhẹ, “Cũng có thể.”

Ngược lại Lục Mạch phải nhìn Dương Chi bằng con mắt khác, “Trước kia không phát hiện cậu hiểu biết về xe nhiều như thế.”

Coi như là trước khi trùng sinh, Dương Chi cũng không đàm luận giá cả của các dòng xe trước mặt cậu.

“Trong gara nhà tôi có một chiếc giống như vậy, chẳng qua là rất ít khi dùng đến.” Dương Chi trả lời.

Ôn Đào ngồi ở ghế sau yên lặng không lên tiếng, cô biết nhà Dương Chi cực kỳ giàu có, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới Lục Mạch cũng là một đại gia.

“Thời tiết càng ngày càng lạnh, sau này hai người đi học để tôi lái xe đưa đi.” Lục Mạch vừa lái xe vừa nói.

“Như vậy làm phiền cậu quá, bọn tôi ngồi tàu điện ngầm cũng được.” Dương Chi luôn cố gắng giảm bớt thời gian tiếp xúc với Lục Mạch.

Lục Mạch nhìn chằm chằm con đường phía trước, không nhìn sang Dương Chi, chỉ mở miệng nói, “Cậu đã hứa sẽ không trốn tránh tôi.”

Dương Chi, “…”

Được rồi, tôi để cậu đưa về là được chứ gì.

Phía trước là đèn đỏ, Lục Mạch dừng xe lại, chậm rãi mở miệng nói, “Cô gái vừa rồi cậu thấy là con gái chồng mới của mẹ tôi.”

Dương Chi sửng sốt một chút, thật ra, cô cũng không để ý cô gái kia, vì sao lại giải thích chuyện này với cô?

Dương Chi nói, “Thật ra chuyện này cậu không cần giải thích với tôi đâu, tôi không phải vì….”

“Tôi hy vọng cậu để ý.” Lục Mạch cắt ngang lời cô nói định nói, quay đầu nhìn về phía cô, lặp lại một lần nữa, “Tôi hy vọng cậu để ý.”

Lời Dương Chi đang nói nghẹn lại ở cổ họng, đối mặt với khuôn mặt nghiêm túc của Lục Mạch thật khó để nói ra, cảm thấy nếu cô nói ra câu “Tôi không quan tâm đến chuyện đó” sẽ khiến cậu bị tổn thương.

“Vậy thì, tôi hơi bận tâm.” Dương Chi suy nghĩ một hồi mới mở miệng đáp lại

Ôn Đào ngồi ở phía sau yên lặng ăn cơm chó, nội tâm gào thét, ‘Ồ đã nghĩ thông suốt rồi ~ đã có tiến triển.’

Hiển nhiên câu trả lời này khiến Lục Mạch rất hài lòng, mặt mày dịu dàng lên không ít.

Dương Chi lặng lẽ nhìn cậu một hồi, trong lòng dâng lên một cảm xúc không rõ.

Sau khi về nhà, Ôn Đào kích động theo Dương Chi vào phòng.

“Cậu làm gì vậy?” Dương Chi vừa cởi áo khoác vừa quay người nhìn cô bạn đang đứng sau lưng mình, ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm cô, Dương Chi thấy chột dạ, toàn thân run lên.

Ôn Đào đẩy Dương Chi xuống giường, vẻ mặt bát quái, “Cậu và Lục Mạch tiến triển thật nhanh.”

Dương Chi bị đẩy trở tay không kịp, thiếu chút nữa nằm xuống giường, thật vất vả mới ngồi dậy được, lại nhìn thấy Ôn Đào híp mắt lại dí sát mặt vào cô.

“Sao đầu cậu toàn nghĩ chuyện linh tinh không vậy?” Dương Chi trợn tròn mắt đáp lại.

“Thế nào là chuyện linh tinh hả?” Ôn Đào vỗ mạnh vào đùi Dương Chi một cái, đau đến mức cô suýt nữa kêu thành tiếng, “Hai người các cậu liếc mắt đưa tình trước mặt tớ, Chi Chi, đây chính là lâu ngày sinh tình, còn không phát hiện bản thân đã không thể dứt ra được rồi à.”

Dương Chi đau đến nhe răng trợn mắt, đôi mắt to tròn ngấn nước, “Cậu nói là được rồi, vỗ đùi tớ làm gì.”

Ôn Đào mỉm cười, “Sợ cậu không tỉnh táo.”

“Không phải.” Dương Chi thật sự không thể hiểu, “Từ bao giờ cậu đã để ý Lục Mạch như vậy?”

Ôn Đào chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Tớ quan tâm tới cậu, cậu lớn như vậy, ngay cả yêu đương cũng chưa trải qua!”

Dương Chi hỏi lại, “Cậu đã từng yêu đương sao?”

Ôn Đào: “…”

Trầm mặc một hồi, Ôn Đào căm giận mở miệng, “Tớ không có dáng người nóng bỏng như cậu, cũng không xinh đẹp bằng cậu, nên không thích hợp với yêu đương!”

“Dáng người cậu nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu, tính cách vui vẻ, nam sinh thích cậu cũng không ít, một cô gái tốt như vậy, sao lại không cần tình yêu?” Dương Chi hừ nhẹ nói.

Ôn Đào được khen, có chút ngượng ngùng, “Tớ tốt như vậy sao?”

Dương Chi gật đầu.

Ôn Đào đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “Nhưng tớ rất nghèo, yêu đương rất phí tiền, vây nên tớ không xứng có tình yêu.”

Dương Chi chọc trán Ôn Đào, đẩy mặt cô ấy ra xa chút, “Định nghĩa tình yêu của mỗi người khác nhau, tớ cảm thấy chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng là được.”

Ôn Đào thở dài, nghĩ thầm: Nếu nhà tớ có nhiều tiền như nhà cậu, tớ cũng theo đuổi tình yêu của mình.

Nói tới đây, Dương Chi đột nhiên nhớ tới một việc, Lục Mạch trọng sinh trở về, nếu mọi việc không thay đổi, có phải cậu sẽ biết được tương lai Ôn Đào có yêu đương với ai không?

Thậm chí cậu đã sớm nói với cô chuyện anh trai đang bị trầm cảm.

Còn nói rằng tương lai cậu và cô sẽ ở bên nhau.

Vậy thì Lục Mạch, chẳng phải sẽ biết trước được tương lai sao?

Nghĩ đến đây, Dương Chi đột nhiên đứng lên.

“Cậu làm gì vậy?” Ôn Đào bị hành động thình lình của cô dọa sợ.

“Tớ đi sang nhà kế bên một chuyến.” Dương Chi vừa đi vừa nói.

Ôn Đào, “???”

Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt?

Dương Chi nói muốn đến nhà bên cạnh, thực tế là đứng ở cửa một lúc cũng không dám ấn chuông.

Nhìn thấy cậu phải nói thế nào? Hỏi xem mình tương lai làm gì, gia đình ngoại trừ anh trai, mọi người có bình an không? Hỏi xem tương lai Ôn Đào liệu có ở cùng người mình yêu không?

Dương Chi sững sờ đứng ở trước cửa nhà Lục Mạch, cảm thấy những cái này mình không nên hỏi, dù sao bây giờ trong lòng cô, quan hệ hai người quả thực không thân thiết đến mức có thể nói ra những chuyện bí mật.

Lúc Lục Mạch mở cửa chuẩn bị xuống lầu vứt rác, vừa hay nhìn thấy Dương Chi đứng trước cửa không biết đang suy nghĩ cái gì, có chút sửng sốt.

“Sao lại đứng ở chỗ này, không lạnh sao?” Lục Mạch lên tiếng hỏi.

Dương Chi đang nghĩ này nghĩ nọ đến xuất thần, không nghe thấy tiếng mở cửa, chợt vừa nghe đến giọng nói của Lục Mạch, có chút mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lục Mạch đột nhiên thấy hơi đau lòng, cũng không biết cô đã đứng ở đây bao lâu.

“Có chuyện tìm tôi sao? Vào nhà đi rồi nói.” Lục Mạch mở cửa, nhẹ nhàng kéo cánh tay cô, tiện tay để túi rác gọn ở ngoài cửa, lúc nào ra ngoài có thể đi vứt.

Tiểu Hoa Chi thấy có khách đến nhà, kêu meo meo lại gần, cái đuôi nhẹ nhàng vuốt cẳng chân Dương Chi, cô lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.

Cô thậm chí có chút nghĩ không ra bản thân lúc nãy thất thần nghĩ tới cái gì, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

“Bây giờ bên ngoài lạnh, ra khỏi nhà nhớ mặc ấm.” Lục Mạch dẫn Dương Chi tới sô pha ngồi, lấy cho cô một cái chăn mỏng đắp lên.

Cô nhìn Lục Mạch thay mình làm việc này, không nói một lời.

Chỉ là đột nhiên có chút muốn khóc, sống mũi hơi cay cay, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, khóc không một tiếng động khiến Lục Mạch bị dọa sợ.

“Làm sao vậy?” Lục Mạch rút mấy tờ khăn giấy, cẩn thận lau nước mắt cho cô, chỉ sợ dùng lực sẽ cọ da cô đỏ lên.

“Không biết nữa.” Nói xong muốn nín khóc, nhưng nước mắt càng không khống chế được chảy xuống, động tác nhẹ nhàng cẩn trọng của cậu làm trái tim cô mềm mại rung động, cô như nhớ tới chuyện gì đó, nhưng lại không thể nào nghĩ ra.

Lục Mạch nghĩ lúc nãy mở cửa tâm trạng cô còn đang còn vui vẻ.

“Tôi làm gì khiến cậu không vui sao?” Lục Mạch nhẹ giọng hỏi, đáy mắt hiện lên sự khẩn trương, nếu như trong tiềm thức Dương Chi cự tuyệt cậu đến mức này, cậu thật sự sợ có một ngày sẽ hoàn toàn mất đi cô.

Dương Chi lắc đầu, lấy tay lau nước mắt, nức nở nói, “Không phải, cậu đối với tôi rất tốt.”

Ngoại trừ mọi người trong gia đình, cũng chỉ có Lục Mạch mới có thể bao dung với tính tình của cô, tốt đến mức cô không thể tìm ra được tật xấu nào.

“Hay là cãi nhau với Ôn Đào rồi?” Lục Mạch suy đoán nói.

“Cũng không phải.” Dương Chi quẹt miệng, “Chỉ là đột nhiên muốn khóc thôi.”

Đáy lòng Lục Mạch nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng, đột nhiên muốn khóc trước mặt cậu, phải chăng có thể hiểu là cô đang dần dần ỷ lại vào cậu?

Lục Mạch mặc quần rộng rãi thoải mái, ngồi xổm xuống nên ống quần bị kéo lên, cổ chân vừa vặn lộ ra, một vòng ấn ký đỏ tươi, rất dễ khiến người khác chú ý tới.

Dương Chi lau khô nước mắt, kéo ống quần của mình lên một chút, lộ ra cổ chân mảnh khảnh, vòng ấn ký ở cổ chân giống hệt của Lục Mạch, tươi đẹp đến mức chói mắt.

Cô nói, “Tôi muốn tìm lại kí ức kiếp trước của mình.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Đào: A a, tôi muốn ăn cẩu lương.

Tác giả: Được, ăn chén lớn nha, hai chén đủ không?

Ôn Đào: Đủ rồi, cảm ơn nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi